Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 87



Bên dưới thẻ nhiệm vụ có in chữ nhỏ, trong đó cũng giải thích chi tiết và yêu cầu chiến thắng.

Cuộc hẹn hò kéo dài một ngày, vào ngày đầu tiên của chương trình thực tế này, hai người đều hành động một mình --- phớt lờ các nhân viên quay phim và một đám nhân viên an ninh. Trong buổi ghi hình ngày hôm sau, 8 khách mời sẽ gặp lại nhau.

Trong buổi hẹn hò, khách mời chỉ được sử dụng kinh phí hẹn hò mà tổ chương trình cung cấp, phải cầm camera để quay tư liệu, ngày hôm sau họp tổ chương trình sẽ dùng để biên tập.

Cũng như tập một, việc thắng thua của tập hai cũng nằm trong tay khán giả và quan sát viên, nhưng tiêu chí chấm điểm không còn là màn trình diễn trong ngày mà chỉ giới hạn ở chất lượng của vlog.

"Hậu kỳ của tổ chương trình: Cho các người xem cẩu lương chất lượng cao là gì"

"PD của tổ chương trình nhất định có người của chúng ta!!!"

"PD: Các người chỉ có thể tìm đường ăn, tôi để chính chủ cho tôi đường ăn, chống nạnh."

Nhân viên công tác bên đó đang giúp Tống Kiến Chi lắp máy vào bộ ổn định. Minh Tự dùng ngón tay véo, cảm nhận được thứ gì đó khác trong phong bì nhỏ đựng thẻ nhiệm vụ.

Một lớp mỏng.

Minh Tự lấy đồ ra thì thấy là ba tờ 100 tệ.

Tống Kiến Chi nhìn qua, không thể tin được: "Đây là kinh phí của chúng ta sao?"

Thành phố S có mức tiêu thụ cao mà chỉ có 300 tệ để ăn uống, mà hai người phải dùng 300 tệ để chi tiêu một ngày.

Kỳ thực vượt qua một ngày cũng không khó, có thể tìm quán cà phê gọi một ly cà phê, chơi điện thoại, phỏng chừng có thể sạc miễn phí, Tống Kiến Chi có thể chơi ba ngày ba đêm. Nhưng cái khó là hai người đang phát sóng trực tiếp cho chương trình nên phải tạo điểm nhấn cùng chủ đề.

Hiện tại Tống Kiến Chi dần dần suy nghĩ như một nghệ sĩ chuyên nghiệp, điều đầu tiên hiện lên trong đầu chính là chương trình, nàng không nhịn được mà nhăn mặt, bắt đầu lo lắng.

Đạn mạc: "Không sao không sao, mụ mụ của hai đứa ở sau màn hình cũng có thể ship đến ngất xỉu."

Nhân viên công tác nhìn, xác nhận: “Đúng vậy.”

Minh Tự bỏ tiền lại vào túi nói: “Được, chúng tôi hiểu rồi.”

Nhất định là tổ chương trình muốn tạo điểm khó cho hai người, nếu không sẽ thiếu rất nhiều điểm, điều này nằm trong dự đoán của Minh Tự, cô ngước mắt nhìn Tống Kiến Chi, ôn thanh nói:

“Đã lắp ổn định chưa?”

Nhìn thấy vẻ đạm nhiên của cô, Tống Kiến Chi cũng bình tĩnh hơn, nàng bỏ tổ tiết mục sang một bên, chỉ nhìn người trước mặt, gật đầu: "Xong rồi."

Giao diện camera của điện thoại đã được mở, Minh Tự đưa thiết bị ổn định cho nhân viên, ra hiệu cho hắn đứng trước mặt giúp hai người ghi hình.

Được camera ghi lại, Minh Tự nhẹ nhàng cúi đầu nắm lấy tay Tống Kiến Chi, những ngón tay linh hoạt của cô chen vào khe hở móng vuốt của con mèo, mười ngón đan xen với Tống Kiến Chi.

“Chúng ta xuất phát thôi.”

Trong màn ảnh, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên chiếc váy màu vàng chanh của hai người, xinh đẹp tươi mát, đứng cạnh nhau nhìn rất đẹp mắt.

Chưa kể ngoại hình của hai người không chê vào đâu được, dù là fan Cp hay không thì đều thích nhìn hai mỹ nhân đứng cạnh nhau, quả thực là hưởng thụ thị giác.

Sau khi cả bốn đội xuất phát, bốn phòng live phụ chia ra dưới phòng live chính, tổ chương trình có trách nhiệm chuyển đổi giữa bốn cảnh quay trong phòng live chính và các phòng live phụ riêng biệt.

Ngoài phòng live chính, đội cp được tài trợ trở thành phòng live có nhiều người xem nhất.

"Không nhịn được cười."

"Tiểu tỷ tỷ là bảo bối của thế giới ô ô ô thích quá."

"Nhan trị bạo kích + liên kích, awsl."

Hai người đi dọc đường phố, hàng cây rậm rạp trên đường tỏa bóng mát dày đặc, từng tia sáng loang lổ chiếu xuống, Tống Kiến Chi vừa đi vừa không nhịn được mà giẫm lên những đốm sáng.

Ánh sáng nhảy múa trên mu bàn chân nàng, Minh Tự nhận ra, dùng ống kính của mình để ghi lại dáng vẻ đáng yêu của nàng.

Cô kéo máy ảnh ra để bao quát toàn bộ cơ thể của Tống Tiểu Chi, mái tóc hơi xoăn vui vẻ nhảy nhót theo động tác.

Tống Tiểu Chi tựa hồ không biết cô đang làm gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang. Nàng phát hiện mình đang bị quay lại, đôi mắt hơi mở to, nhưng sau đó nàng phản ứng lại, mỉm cười trước ống kính.

"Chúng ta đang đi đâu thế?" Nàng chớp mắt hỏi Minh Tự.

Phải tiết kiệm 300 tệ, di chuyển chỉ có thể dựa vào tàu điện ngầm.

Nhưng tàu điện ngầm cũng có bất tiện, Minh Tự tỷ tỷ quá nổi tiếng, hai người còn đang live, để đảm bảo an toàn cho mình cùng live diễn ra thuận loại, hầu như suốt hành trình đều có nhân viên an ninh.

Tống Kiến Chi có cảm giác một phần ba ngân sách của tổ chương trình đã chi cho an ninh.

May là không có nhiều người qua đường, nhân viên an ninh chỉ đi theo hai người bên ngoài camera. Nếu muốn đi tàu điện ngầm, hiện tại là giờ đi làm nên tốt nhất hai người đừng đi “tăng thêm tắc nghẽn”.

Kế hoạch ban đầu của hai người là đi bộ quanh khu vực trước, sau đó đi tàu điện ngầm đến điểm đến tiếp theo trong giờ đi làm buổi sáng.

Tống Kiến Chi chưa từng đến đây, cũng không biết xung quanh có trò gì vui, trước khi Minh Tự bước chân vào giới giải trí đã từng học ở thành phố này nên quen thuộc hơn, nàng chỉ đường xéo đối diện nói: “Chúng ta sắp đến rồi, ở đó có hiệu sách."

"Hiệu sách?"

"Ừm, tên là 'Đều Là Nguyệt'." Minh Tự nắm tay Tống Kiến Chi băng qua đường, đi trên sơn ngựa vằn băng qua. Cô nhận thấy cô gái của mình lại bắt đầu mất khống chế, trộm đi, chỉ dẫm lên vạch trắng.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Tống Tam đáng yêu quá"

"Theo ánh mắt của Minh Tự, vẫn luôn có thể tìm thấy điểm sáng, đây là vì sao vậy #đầu chó."

"Vì tình yêu nha #đầu chó."

"Đều Là Nguyệt, tôi rất thích đến đó a a a a a!!“

Thổi đèn đọc sách, một thân đều là Nguyệt.

Sau khi thương lượng với chủ cửa hàng, đội cp được tài trợ công khai tiến vào hiệu sách cùng với một người quay phim và hai nhân viên bảo vệ, những người khác đợi ở bên ngoài.

Hiệu sách này rất rộng, hai bên có cầu thang dẫn lên, khắp nơi trưng bày những giá sách cao màu gỗ, con người đặc biệt nhỏ bé trong biển sách, tri thức ngồi trên giá sách, nhìn xuống nhân loại.

Trong hiệu sách không có ai gây ra tiếng ồn, cho nên ở đây có cảm giác mát lạnh cùng yên tĩnh. Vừa bước vào, trong lòng liền trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Giữa tầng 1 là các gian hàng với nhiều đồ vật nhỏ xinh, các sản phẩm DIY thủ công và phụ kiện sách, sách được đặt khắp các lối đi, có thể cầm lên đọc.

Ở đây, không ai để ý hai người là người nổi tiếng, khi ngước lên nhìn thấy cũng chỉ ngạc nhiên, bẽn lẽn mà mỉm cười trước ống kính, sau đó lại tập trung vào cuốn sách trên tay.

Tống Kiến Chi đi theo Minh Tự, cùng mở một cuốn sách, cùng quay chụp những sản phẩm thủ công tinh xảo, còn có đèn treo xinh đẹp trên trần nhà.

Có nhiều thứ có thể ghi hình đến nỗi làm Tống Kiến Chi không thể quay chụp hết.

Sau khi nàng quay chụp đến thỏa mãn, nàng lại đi xem Minh Tự, nàng thấy Minh Tự đang chăm chú đọc sách, nàng cúi xuống thấp giọng hỏi: "Chị đang đọc sách gì vậy?"

Minh Tự cũng nhỏ giọng nói, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em có muốn mua một cuốn sách không?"

"Cuốn sách này rất hợp với em."

Tống Kiến Chi hứng thú: "Sách gì vậy?"

Nàng nghiêng đầu muốn xem bìa.

Chẳng lẽ là một loại tuyển tập thơ tình? Hẳn không phải là sách tâm linh canh gà gì đó đi?

Minh Tự phối hợp đóng sách lại, đưa cho nàng xem.

"Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh?" Tống Kiến Chi hoảng hốt có ấn tượng này, hình như nàng đã từng đọc cuốn sách này khi còn nhỏ, nhưng ----

"Đây là sách dành cho trẻ em mà?" Nàng cảnh giác hỏi.

"Chị nói em trẻ con sao?" Tống Kiến Chi hạ giọng, nghe có vẻ hung dữ.

"Không phải." Trong mắt Minh Tự có ý cười, khinh thanh tế ngữ, giống như đang dỗ dành bạn nhỏ, "Người đáng yêu nên đọc sách đáng yêu."

Minh Tự hạ giọng, giọng nói trầm thấp cùng từ tốn chậm rãi lọt vào tai nàng, mang theo cảm xúc chọc đến tai nàng đỏ bừng.

Bạn nhỏ Tống Tiểu Chi cố nén ý muốn xoa xoa tai, bị dỗ dành đến thuận theo.

"Tôi chết rồi."

"Tống Tam nằm yên bị bắt đi, xem Minh Tự kìa."

"Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh? Ô ô ô Minh Tự quá ôn nhu."

"Tôi lập tức nghĩ ra một tình tiết Minh Tự đọc truyện cổ tích cho Tống Tam nghe trước khi ngủ, là đọc cuốn sách này!"

Tống Kiến Chi bước nhanh đến các giá sách khác, Minh Tự cầm "Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh" không nhanh không chậm đi theo phía sau.

Tống Kiến Chi thỉnh thoảng lại nhìn Minh Tự, như muốn xác nhận cô vẫn còn ở đó, mãi đến khi nhìn thấy Minh Tự ở phía sau nàng mới tự tin tiếp tục bước đi.

Trước đó hai người ở Đều Là Nguyệt hơn một tiếng, rất nhiều fan trung thành thông qua live biết được hai người ở đây, đều tụ tập lại.

Phần lớn fan đều là con gái, vẻ mặt kích động nhưng cũng lễ phép mà không tiến tới quấy rầy, chỉ trộm ăn đường ở cự ly gần.

Minh Tự đi theo Tống Kiến Chi, fan cũng di chuyển theo hai người, này vô hình làm phiền những người khác. Thấy vậy, Minh Tự chỉ đơn giản chụp ảnh cùng fan trong khi Tống Kiến Chi đang bận rộn.

Fan cầm ảnh chụp chung mỹ mãn rời khỏi hiệu sách, lúc này Tống Kiến Chi cũng tìm được thứ mình muốn.

Nàng ôm sách quay lại chỗ Tinh Tự, tinh nghịch đưa tay ra yêu cầu, Minh Tự biết nghe lời đưa "Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh" qua.

Tống Kiến Chi nhận lấy rồi đưa cuốn sách mình đang cầm cho Minh Tự.

“Ừm, người ôn nhu nên đọc sách ôn nhu.” Nàng thấp giọng nói.

Minh Tự tỷ tỷ là người ôn nhu nhất.

Minh Tự nhận lấy.

Đó là <Thư xin lỗi của bà nội>

"Tại sao hai người này đưa sách như đang trao nhẫn vậy a a a a a tại sao tôi không thể nén được nụ cười trên mặt a a a a a."

"Cô khen nàng đáng yêu, nàng khen cô ôn nhu, khen lẫn nhau tình yêu ngọt ngào ô ô ô."

"Thêm sách vào giỏ hàng!"

Khi thanh toán, Tống Kiến Chi nhìn một tờ một trăm tệ bị đưa ra, nhưng số tiền lẻ chưa đến ba mươi tệ, đau lòng muốn mệnh.

“Lát nữa chúng ta còn cần ăn cơm, có đủ tiền để tiêu không…” Tống Kiến Chi thì thầm vào camera.

Nàng xách theo túi giấy bước ra ngoài cùng Minh Tự, nhìn thấy hơn chục fan còn chưa giải tán ở cửa, Tống Kiến Chi mỉm cười chào đón, Minh Tự xoa xoa đỉnh đầu nàng, nói: "Đừng lo, chị sẽ dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."

Fan vây xem: "A a a a a a!"

Mặt Tống Kiến Chi nóng bừng, nàng nắm lấy tay Minh Tự, nói: "Vậy chúng ta mau đi thôi!"

Fan phía sau lao vào hiệu sách, ánh mắt sáng ngời nhìn nhân viên bán hàng: "Lấy cho tôi Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh và thư xin lỗi của bà nội!"

"Tôi cũng muốn, phiền toái!"

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy."

Thừa dịp 10 giờ ít người, Minh Tự mang Tống Kiến Chi đi tàu điện ngầm, đến cửa hàng mà cô thường ghé thăm trong những năm học đại học.

Gần mỗi trường đại học luôn có hai ba phố ẩm thực, tràn ngập đồ ăn vặt từ khắp mọi miền đất nước, bao gồm cả những món ngon ẩn mình trong những con hẻm khó tìm ngoại trừ sinh viên tại ngôi trường này.

Đến nơi còn chưa đầy 11 giờ, còn quá sớm để ăn trưa nên hai người đến trường Minh Tự đi dạo.

Đi dọc con đường rợp bóng cây, đi giữa những khu dạy học gạch đỏ, hàng cây xanh ở những góc vắng lặng rì rào, dõi theo đôi tình nhân đi qua.

Đi ngang qua khu dạy học là con đường rải sỏi dẫn vào sân chơi, ánh nắng chiếu lên đường cao su, một bầu không khí độc hữu lơ lửng trong không gian đó.

Một số học sinh đã chú ý thấy một cựu sinh viên nổi tiếng đã cùng người yêu quay lại trường, nhiều người trên sân nhìn vào góc này, nam sinh khỏe mạnh đang chơi bóng rổ vỗ quả bóng nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái đã thất thần, lực độ chệch hướng, quả bóng rổ liền lăn đi.

"Mẹ ơi, tiên nữ hạ phàm sao...??"

Tống Kiến Chi thấy vẻ mặt của nam sinh đại học có chút buồn cười, nàng liền cười thành tiếng. Ánh mắt Minh Tự tối sầm, cô ôm lấy lưng nàng rồi kéo nàng trở lại con đường rợp bóng cây, nắm tay nàng.

"Đi ăn cơm." Minh Tự xoay người rời đi.

"Ơ? Mới 11 giờ 30 thôi." Tống Kiến Chi vội vàng đi theo.

“Chờ 12h mọi người đều tan học, muốn ăn cũng không được."

Này là đúng, ai đã từng ăn ở trường đại học đều biết đến giờ ăn, căng tin và đồ ăn ngon bên ngoài khuôn viên trường giống như một đàn châu chấu.

Nhưng ở đây ---

"Ha ha ha ha ha ha ha ha, đây là ghen sao?

"Xem tới đây cuối cùng tôi cũng tin đó là tình yêu, nếu không chi tiết diễn này quá tốt rồi, nhất định Minh Tự sẽ giành được giải ảnh hậu."

"Đội cp mà công chúng ship đúng là danh bất hư truyền."

Minh Tự chọn một cửa hàng nhỏ, tìm một góc kín đáo để ngồi xuống.

Các mặt hàng bán ở trong rất đơn giản, bao gồm lẩu mì và vịt sốt ngọt đồ ăn ở cổng trường đại học không quá đắt, Minh Tự gọi hai món Lẩu mì và hai chân vịt, chỉ tốn số lẻ vừa mới mua sách.

Lẩu mì được bưng lên, dầu đỏ nổi lên trên, hành lá xắt nhỏ đẹp mắt, sợi mì được nấu mềm dai, còn có một ít xúc xích giăm bông và giá đỗ, nước luộc thơm, mấu chốt là vị cay, ăn rất ngon.

Chân vịt sốt ngọt là cả đùi, được ướp có màu nâu đỏ, vịt đúng như tên gọi, da giòn, thịt mềm. Ban đầu Tống Kiến Chi tưởng mình thích ăn cay, không quen ăn ngọt, không nghĩ tới cắn một miếng liền thích.

Đây là cách làm thần kỳ gì vậy a!

Làm món vịt ngon như vậy!

“Ngon không?” Minh Tự biết rõ mà còn cố hỏi, cố ý trêu chọc nàng.

“Ừm ừm.” Trong miệng Tống Kiến Chi còn có đồ ăn, chỉ có thể gật đầu đáp lại.

"Ăn từ từ thôi." Minh Tự nhìn Tống Kiến Chi đeo găng tay dùng một lần, cầm một chiếc chân vịt lớn, cái miệng nhỏ cắn từng miếng, đáng yêu không thể tả, cô dứt khoát cầm camera hướng về phía Tống Kiến Chi để ghi lại toàn bộ.

Dù hậu kỳ có cắt thế nào thì khi trở về cô cũng phải sao chép lại.

Ăn uống xong, trên đường hai người mua trà trái cây, tản bộ đến khuôn viên trường, sau đó đến chiếc ghế dài bên hồ cùng nhau đọc sách đối phương đưa cho.

Ở trong bóng râm, trước mặt hồ nước trong vắt, bên cạnh là người mình thích.

"Giống như bước vào phòng live của phòng học vậy."

"Tôi không có sách nên chỉ có thể mở kindle đọc cùng Minh Tự."

"Chết tiệt, tại sao xinh đẹp mà đọc sách cũng đẹp vậy?”



Đọc được một lúc, hai người tiếp tục xuất phát.

Chỉ còn hơn 100 tệ, buổi live sẽ tiếp tục đến 22h, câu hỏi đặt ra là “làm gì tiếp theo” và “bữa tối ăn gì”, có thể gọi là hai vấn đề lớn nhất trong cuộc hẹn hò.

Hai người vừa đi vừa suy nghĩ, khi chuẩn bị rời khỏi trường, Minh Tự quay sang nhân viên công tác, hỏi: "Chúng tôi có thể về nhà không?"

Nhân viên công tác nói: "Sao cơ?"

"Về nhà làm cơm tối." Minh Tự giải thích.

Nếu mua nguyên liệu về tự nấu ăn sẽ rẻ hơn rất nhiều, như vậy dùng ít tiền cũng có thể có một bữa ăn phong phú.

Hơn nữa, nấu cơm cho Tống Tiểu Chi ăn còn thỏa mãn hơn đưa nàng đi kiếm ăn.

"Làm sáng tỏ tầm quan trọng của kỹ năng nấu nướng."

"Tuyệt, đây là đội đầu tiên trong bốn đội muốn về nhà nấu cơm."

"Lại có thể học nấu ăn từ Minh Tự một lần nữa."

Nhân viên công tác vẫn chưa nghĩ đến điều này, nàng gọi điện PD chương trình trước, đợi một lúc mới nhận được phản hồi.

Đạn mạc: "Tổ chương trình: Không xong, bị lợi dụng, chạy nhanh nghĩ xem nên làm gì bây giờ."

Nhân viên công tác cúp điện thoại, nói: "Có thể có thể, nhưng hai người phải cùng nhau nấu cơm, tham gia vào toàn bộ quá trình."

“Không thành vấn đề.” Tống Kiến Chi dứt khoát nói, không phải chỉ hỗ trợ thôi sao.

Có cơm tối là tốt rồi.

Vì đã quyết định tự nấu cơm nên hành trình tiếp theo cũng thay đổi, chẳng hạn như đi mua sắm ở siêu thị.

Đi siêu thị thực sự gây nghiện.

Minh Tự đẩy xe đẩy trong siêu thị, Tống Kiến Chi đi bên cạnh, khi đi ngang qua tủ ướp lạnh, nàng cẩn thận lấy sản phẩm sữa lên, cầm hai hộp sữa chua do dự.

Minh Tự: “Nếu em thích thì mua đi.”

Tống Kiến Chi lắc đầu giáo huấn cô: “Phải chọn nguyên liệu tốt.”

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng Tống Kiến Chi đã chọn được một cái, lại lấy loại khác bỏ vào xe mua sắm.

Hai hộp sữa chua béo ngậy tựa vào nhau, trông thật ngây thơ.

Minh Tự đi mua rau, Tống Kiến Chi chịu trách nhiệm mở bao nilon, thỉnh thoảng lựa rau theo phương thức lựa rau của Minh Tự, giống như nàng là một thiên kim nhà giàu trải nghiệm cuộc sống. Khi xếp hàng thanh toán, một người đưa đồ cho nhân viên thu ngân, một người cho vào túi, phối hợp ăn ý.

"Đây là cảnh đôi vợ vợ son đi mua đồ gia dụng sao?"

"Tôi thích loại ấm áp này".

"Cuộc sống sau hôn nhân."

Đi siêu thị mua sắm gần một tiếng đồng hồ, đây là thời điểm thích hợp để về nhà bắt đầu nấu cơm. Hai người tiến lại gần, ghé sát đầu nhau, nhỏ giọng thảo luận không cho ai biết, cuối cùng quyết định đi đến căn hộ của Minh Tự.

Nhưng để bảo vệ quyền riêng tư của Minh Tự, phần này ở trạng thái màn hình đen, phòng live chính cắt cảnh quay của hai người.

Khi người xem nhìn thấy hai người lần nữa thì đã ở trong căn hộ.

Nghỉ ngơi một lát, hai người đến bàn nấu ăn, bắt đầu rửa rau, gọt khoai, ướp thịt, chuẩn bị cơm chiều.

Tống Kiến Chi đang rửa rau, đột nhiên hỏi: “Không phải chị nói muốn hát cho em nghe sao?”

Minh Tự dừng một chút, mỉm cười nhìn nàng rồi nói: “Hát bây giờ sao?”

Hát bây giờ sẽ để mọi người nghe cùng.

Tống Kiến Chi gật đầu nói muốn.

Minh Tự nói được, sau đó uống một ngụm nước để làm ẩm cổ họng, thấp giọng hát: “Trong sách vẫn luôn thích viết về những buổi tối vui vẻ hạnh phúc…”

Ánh sáng ngoài cửa sổ vừa phải, chiếu xuyên qua tấm rèm trong bếp, giống như những sợi dây vàng của cây đàn hạc trong tay Thần, hình bóng khẳng khái chiếu vào nhân gian.

Trời đã tối.

“Chầm chậm thích em, chầm chậm trở nên thân thuộc, chầm chậm kể về bản thân mình, chầm chậm sánh bước bên em…”

Vào thời khắc ngày đêm luân phiên, mọi thứ giống như hư ảo, hai hạt khác nhau trong không khí rung động. Trong ánh hoàng hôn dịu dàng, giọng hát của Minh Tự trầm thấp dễ nghe, thâm tình mà sâu sắc, hát bài hát chậm rãi này.

Bài hát kết thúc.

Tống Kiến Chi trước tiên vỗ nhẹ lòng bàn tay, cười khẳng định: “Hát rất hay.”Sau đó nàng đột nhiên quay người hỏi: “Chị có chầm chậm thích em không?”