Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 92



Tống Kiến Nhân đang gặp khách hàng ở biệt thự riêng cách xa trung tâm thành phố.

Nói chuyện vui vẻ, Tiểu Hứa mồ hôi đầm đìa xông vào, khách hàng hiểu chuyện mà tìm cớ rời đi, để cô giải quyết công việc.

Lúc này đã 11 giờ, gần trưa mà trên núi mát lạnh, mồ hôi trên mặt Tiểu Hứa hẳn là gấp gáp chạy tới.

Tống Kiến Nhân nhìn một cái, trong lòng đã có phán đoán, nói: "Chuyện gì?"

Tiểu Hứa hít một hơi nói: "Tổng tài, đã tìm được tung tích của Ngụy Kiêu -- nhưng khi tìm được, anh ta đã trốn thoát rồi!"

Trong mắt Tống Kiến Nhân lóe lên tia tàn nhẫn.

Tiểu Hứa nói xong kết quả, vội vàng bắt đầu giải thích: “Người đang theo dõi tập đoàn Ngụy báo cáo, sáng sớm nhà của giám đốc tên là Tôn Thanh gì đó có rất nhiều người ra vào, Tôn Thanh cũng tự mình vội vàng trở về, rất đáng nghi."

Nếu không phải tổng tài bàn giao một chút khả năng cũng không buông tha, thuộc dạ dưới trướng cũng không nghĩ tới Ngụy Kiêu thật sự ngồi xổm trong nhà không có nhân khí đó lâu như vậy mà không hề rời khỏi nhà.

“Sáng nay Tôn Thanh đã thú nhận ông ta là người đã đưa Ngụy Kiêu trở về, ông ta nhốt Ngụy Kiêu ở bên trong, muốn anh ta từ bỏ…” Tiểu Hứa nuốt khan nói: “Không nghĩ tới Ngụy Kiêu lại mua chuộc vệ sĩ rồi chạy trốn."

Những điều này còn chưa đủ khiến Tiểu Hứa hoảng loạn như vậy, Tống Kiến Nhân gần như lập tức hỏi câu tiếp theo: "Trốn đi đâu?"

Tiểu Hứa run giọng nói: "Từ GPS... hình như anh ta đang đến công viên giải trí nơi tam tiểu thư đang quay chương trình thực tế.”

Trong lòng Tống Kiến Nhân run lên, cô lập tức đứng dậy, không nói một lời mà đi ra ngoài. Tiểu Hứa giẫm giày cao gót cố gắng đi theo phía sau cô, này thực sự quá rõ ràng.

Tống Kiến Nhân vừa đi vừa truyền đạt mệnh lệnh, giọng nói lạnh thấu xương: “Kêu người tiếp quản gần nhất tới công viên giải trí tìm Ngụy Kiêu – mặc kệ cậu ta muốn đi làm cái gì."

“Nói với Ôn Toa chú ý đến những đối tượng khả nghi.”

"Vâng!"

Gió núi tùy ý thổi trên người, Tống Kiến Nhân ngược gió mà đi.

Ngụy Kiiêu vừa đi vừa nhìn phòng live trên tay, toàn bộ công viên có rất nhiều người giống hắn, mọi người tựa như đang chơi trốn tìm, đi theo phương hướng mà khách mời xuất hiện trong buổi live.

Nhưng Ngụy Kiêu lại không nhìn thấy Tống Kiến Chi.

Vì đang họp khách mời nên phòng live phụ hiện đã đóng, hình ảnh trong phòng live chính bị cắt tới cắt lui, Ngụy Kiêu đứng bên đường đợi một lúc mới nhìn thấy đám người Minh Tự.

Chỉ có Minh Tự.

Ngón tay cái của Ngụy Kiêu lướt qua khuôn mặt của Minh Tự, đôi mắt hắn lộ ra khát vọng bị kìm nén, nhưng có nhiều nôn nóng hơn.

Tống Kiến Chi đâu?

Đối mặt với cuộc sống xa hoa cùng thú vui mê người về sau, Minh Tự kỳ thực cũng không quan trọng, chờ sau này có cơ hội...

"Tống Tam đâu? Tại sao cô ấy không xuất hiện trên màn ảnh?"

Ngụy Kiêu hốt hoảng nghe được lời này, đột nhiên quay đầu nhìn lại, hóa ra là hai người trẻ tuổi.

Một người khác trả lời: "Camera vừa quay một vòng trở về liền khồn thấy, hẳn là đi WC, người ta cũng là con người mà".

"Vậy WC ở đâu? Tôi rất muốn tình cờ gặp được".

"Để tớ nhớ lại xem...." cô gái kia hiển nhiên rất quen thuộc hơn với công viên giải trí này, nàng chỉ về một hướng: "Ở ngã tư nơi Tống Kiến Chi rời đi có một con đường nhỏ, hình như có thể đi thẳng đến đó."

"Qua bên đó cũng đúng, bên kia có vườn hoa tường vi."

Ngụy Kiêu liền nhìn qua, thấy một tòa nhà màu trắng lấp ló từ phía sau khu rừng rậm rạp.

Tống Kiến Chi ở đó sao?

Dù có ở đó hay không, đi xem là biết ---- hơn nữa, nếu vậy thì bên cạnh Tống Kiến Chi nhất định không có máy ảnh, đây là cơ hội trời ban, đúng như điều hắn mong muốn.

Ngay cả ông trời cũng giúp hắn!

Trong ngực Ngụy Kiêu tràn đầy kiêu ngạo, hắn muốn cười, nhưng khóe môi lại chỉ cứng đờ giật giật hai cái, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Hắn từng bước đến đó, cầm con dao quân đội Thụy Sĩ nhỏ trong lòng bàn tay, lưng dao màu trắng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Cô gái trước đó muốn tình cờ gặp lẩm bẩm,

"Aiz, thôi quên đi, này quá biến thái, chúng ta vẫn là đi xem Minh ---"

Nàng nói, nhìn thấy một nam nhân mặt đen tối đang đi về phía này, đi ngang qua chính mình, vẻ mặt người kia phấn khởi, môi hơi nhếch lên, trông nham hiểm lại đáng sợ. Đột nhiên nhìn thấy một người như vậy xuất hiện bên cạnh trực tiếp làm cô gái sợ đến cứng họng.

Nàng dùng sức kéo bạn đồng hành của mình, bước nhanh tránh đi, nhỏ giọng nói: “Đi mau đi mau, người phía sau thật đáng sợ!”

Đối mặt với bản án sắp tuyên bố, tim Tống Kiến Chi nhảy tới cổ họng, sau đó nghe một câu:

“Bởi vì văn kiện quá lớn, cần điều động tinh thần lực của ký chủ, điều này sẽ làm thân thể của ký chủ suy yếu, kèm theo các triệu chứng như chóng mặt buồn nôn, trường hợp nghiêm trọng có thể gây choáng váng, tùy theo thể trạng của mỗi người. Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng 1 giờ, tôi chỉ thông báo lại."

Tống Kiến Chi:...

???

WTF? Hệ thống kiểu gì thế này?

"Sao không đề cập trước cho tôi biết?" Tống Kiến Chi không còn lời gì để nói, cảm giác thấp thỏm bất an trong lòng đột nhiên biến mất, gần như tức giận cười lên: "Cô chỉ mới thông báo cái này cho tôi biết thôi!"

Uổng công nàng trước đó vì đã lâu không gặp hệ thống mà sinh ra một chút nhớ nhung, quả nhiên hệ thống vẫn phế như vậy, hảo cảm này chung quy là trao sai người, Tống Kiến Chi mặt vô biểu tình mà nghĩ.

Hệ thống hoàn toàn bỏ qua oán niệm của ký chủ: "Hiện tại bắt đầu tiếp nhận văn kiện, mời ký chủ chuẩn bị."

Không thể tránh khỏi, Tống Kiến Chi chỉ có thể tiếp nhận, nàng tự an ủi mình, sau một giờ sẽ có kết quả.

Giọng nói của hệ thống vừa dứt, trong vòng hai ba giây, cơ thể Tống Kiến Chi đột nhiên suy yếu, giống như toàn bộ tinh thần lực trong cơ thể đã bị máy bơm không khí hút hết, tập trung trong đại não.

Giống như một quả bóng bay sắp nổ tung bất cứ lúc nào, nhưng có một chiếc kim đâm nhẹ để tạo ra một lỗ, “khí” chảy ra từng chút.

Lúc này Tống Kiến Chi vẫn còn có thể chịu đựng, nhưng nàng mệt mỏi tựa như đã thức cả đêm. Nhưng nàng có linh cảm quá trình này càng kéo dài thì cơ thể nàng sẽ càng mệt mỏi.

Quay lại ghi hình chắc chắn là không được, Minh Tự đang live, cũng không thể gọi cho cô, Tống Kiến Chi suy nghĩ một chút, trước tiên gọi cho Ôn Toa: “Ôn Toa tỷ.”

Việc đột nhiên không thể ghi hình tương đối khó giải thích, hơn nữa chỉ là tạm thời vắng mặt, lấy công ty ra làm cớ cũng không tốt lắm.

Tống Kiến Chi chỉ có thể viện cớ là thân thể không khỏe: “Chị, em có chút chóng mặt, muốn nghỉ ngơi một chút… Không cần không, không cần, không cần về nhà, hẳn là quá nắng, em tránh nóng giải nhiệt một lát là được rồi."

Sau khi Tống Kiến Chi rời đi, Minh Tự đi loanh quanh một mình, đợi nàng quay lại hoặc giúp người khác làm nhiệm vụ.

Vừa lúc đội vinh diệu và đội nón xanh đang so đấu, Minh Tự đảm nhận vai trò trọng tài, cùng xuất hiện trước ống kính.

Phần cuối cùng của buổi sáng là tham gia một trò chơi theo đội, thấy thời gian sắp đến, Tống Kiến Chi vẫn chưa về.

Trong lúc máy quay cắt đi, đoàn người vào trong nhà chỉnh trang đơn giản, Minh Tự xoay người muốn hỏi nhân viên công tác thì thấy đối phương đi lên chào đón trước, nói: "Lão sư Minh, Tống tiểu thư cảm thấy không khỏe, muốn đi phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút, sẽ không tham live buổi sáng."

Hiện tại đã là 11 giờ, vẫn còn khoảng một tiếng nữa mới kết thúc buổi live buổi sáng, nhân viên công tác tiếp tục nói:

"Lịch trình buổi chiều cũng đã được điều chỉnh để tránh thời tiết nóng, đổi thành trong nhà." Đây là nói với những người khác.

Minh Tự cau mày, không để ý tới sắp đặt, trực tiếp hỏi: “Em ấy làm sao vậy?”

Rõ ràng lúc rời đi vẫn còn tốt, khí sắc cũng không tồi, thoạt nhìn rất vui vẻ.

Tại sao trong nháy mắt lại cảm thấy không khỏe?

Trần Viên Ninh cũng đi tới hỏi: "Tiểu biểu tỷ của tôi không sao chứ? Có phải hai ngày này quá mệt không?"

Nhân viên công tác nói rõ: "Là PD Ôn nhờ tôi nói lại, tôi cũng không biết tình huống cụ thể --- Bất quá hẳn là hiện tại Tống tiểu thư đã đi phòng nghỉ, ở đó có nhân viên y tế nên các ngài không cần quá lo lắng."

Sao có thể không lo lắng.

Nhưng đúng là hỏi nhân viên công tác sẽ không nhận được câu trả lời, ngược lại sẽ làm bọn họ khó xử, Minh Tự nắn vuốt đầu ngón tay nói: "Cắt phòng live bên tôi đi." Nhân viên công tác lộ ra kinh ngạc, Minh Tự nói tiếp: "Tôi đi xem em ấy."

Sao vẫn có thể làm việc như không có chuyện gì xảy ra.

“Thân thể không khỏe” này đến quá đột ngột, thậm chí là kỳ quái, còn có chuyện gì ở công viên giải trí lại làm nàng khó chịu đến không thể tham gia ghi hình chương trình như vậy.

Minh Tự phải nhìn tận mắt mới yên tâm.

"Nhưng, nhưng chuyện này -"

Minh Tự hạ quyết tâm, dùng ánh mắt thanh lãnh nhìn nhân viên công tác: “Buổi sáng tôi sẽ không tham gia.” Suy nghĩ cho buổi diễn, cô nói thêm: “Hơn nữa, trong tập hẹn hò, nửa còn lại bị bệnh, sao tôi có thể thờ ơ được."

Nói xong những lời này, Minh Tự cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khổ sở.

Rõ ràng là đúng, nhưng cô phải dựa vào danh tiếng của chương trình thực tế để đi xem nàng.

Cô đè nén ủy khuất không đúng lúc đang nhảy lên trong lòng, nhìn về phía đám người Trần Viên Ninh: "Mọi người tiếp tục đi, tôi đi trước."

Từ Bội vội vàng đáp lại, nàng không thân với Tống Kiến Chi, trong lòng có chút cao hứng, cuối cùng thiếu cp đối thủ mạnh nhất, còn là hai nữ minh tinh xinh đẹp hơn mình, màn ảnh và sự chú ý của nàng sẽ tăng lên rất nhiều.

Nhân viên công tác không thể ngăn Minh Tự lại, chỉ có thể đi lên dẫn đường Minh Tự: "Lão sư Minh, đi lối này, phòng nghỉ ở trong vườn tường vi, phải đi qua..."

Minh Tự nhanh chóng rời đi, còn Trần Viên Ninh còn không đến nghĩ tới kết quả.

Hắn lo lắng biểu tỷ bị bệnh, nhưng live là chuyện của hai người, hắn không thể để Hà Hi Lam ở đây, quá thất lễ.   

Nhìn bóng dáng Minh Tự rời đi, Trần Viên Ninh do dự, muốn đi theo nhưng không dễ, đúng lúc này hắn nghe Hà Hi Lam nói: "Chúng ta cũng đi qua xem Kiến Chi đi."

Trần Viên Ninh kinh ngạc: "Hi Lam tỷ."

Đối với Tống Kiến Chi, dù sao cũng đã ở chung nhiều lần, mặc dù không tiếp xúc nhiều nhưng Hà Hi Lam có thể nhìn ra nàng là người như thế nào.

Rất ít người có thể chán ghét loại con gái này.

Hơn nữa ---- Ngụy Trí Huyên cùng Tống gia có quan hệ mật thiết, mặc dù cô không thể đại diện cho Ngụy Trí Huyên, nhưng... Không thể giải thích tại sao, cô cảm thấy mình nên đi xem Tống Kiến Chi.

"Đi thôi, tôi không biết đi đến phòng nghỉ thế nào, nhanh đi theo đi."

Hà Hi Lam cười đến ôn nhu, nhưng Trần Viên Ninh lại cảm thấy nụ cười này không giống hắn thường thấy.

Hắn đáp ứng, nói với Nhạc Nghị, "Nghị ca, bọn em cũng đi đây, mọi người cố lên!"

Sau đó, hai người rời đi, để lại Nhạc Nghị và Từ Bội bốn mắt nhìn nhau.

Nhạc Nghị ấp úng nói: “Vậy chúng ta…”

Từ Bội nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Hà Hi Lam, không hiểu tại sao Hà Hi Lam lại muốn đi theo.

Đột nhiên, trong đầu nàng lóe lên, nàng hiểu ra --- Hà Hi Lam, nữ nhân này! Chắc hẳn chị ta đang cố gắng tăng hảo cảm của những khán giả quan tâm đến những vị khách mời khác! Người đều đã rời đi, để mình ở lại đây chẳng phải là kém cỏi sao?

Từ Bội cắn răng vội vàng nói: “Chúng ta cũng qua đó đi!”

Tổng cộng có 4 khách mời nữ, trong đó có một người là Tống Kiến Chi bị bệnh, hai người còn lại đến xem, chỉ còn lại nàng ở đây live sao? Nàng ngẫm lại liền cảm thấy da đầu tê dại.

Nhạc Nghị đồng ý, hai người đang định đi theo thì bị một nhân viên công tác khác chặn lại: “Lão sư Nhạc, lão sư Từ, hai người cũng không thể đi theo a.”

Nhân viên công tác đau khổ nói: “Hai người cũng đi qua, buổi live chỉ còn lại một đội, này sao được?"

Từ Bội vội vàng nói: "Vậy để camera đi theo chúng tôi đi."

Trong đội có người bị bệnh hoặc uể oải, quay phim đi theo an ủi người là chuyện bình thường trong chương trình tạp kỹ, không phải mọi chương trình tạp kỹ đều có kịch bản này sao?

Nhân viên công tác nói: "PD Ôn đặc biệt phân phó, không thể lợi dụng bệnh tình của Tống tiểu thư để đạt được loại mục đích này, phải cho Tống tiểu thư nghỉ ngơi."

Từ Bội:...

Sao không nói sớm đi? Lúc đám người Hà Hi Lam rời đi, sao không nói Tống Kiến Chi cần nghỉ ngơi đi!

Từ Bội tức giận đến choáng váng, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu chờ đợi.

Tống Kiến Chi chịu đựng khó chịu, nàng chậm rãi đi ra ngoài, có hai nhân viên an ninh đang canh cửa, nàng bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng, miễn cưỡng lộ ra ý cười, nói: "Tôi không được khỏe, tôi về nghỉ ngơi trước."

"Được, Tống tiểu thư." Nhân viên an ninh không dám trì hoãn, dẫn nàng vào vườn hoa tường vi, đến phòng nghỉ nơi tổ chương trình đang ở.

Nơi này rất yên tĩnh, chung quanh không có người, một trong hai tên bảo an dẫn đường, người còn lại đang chiếu cố thể trạng của Tống Kiến Chi nên hắn cũng thả lỏng cảnh giác xung quanh.

Đột nhiên, một bóng người từ sau tán cây rậm rạp hiện ra, hướng thẳng về phía Tống Kiến Chi: "Tống..." Người kia kêu được một chữ, nhưng không biết vì sao không tiếp tục, nụ cười có chút cứng đờ, "Kiến Chi."

Hắn mặc quần áo màu đen, sắc mặt rất khó coi, thoạt nhìn không giống người đứng đắn, lại là gương mặt xa lạ, nhân viên an ninh theo bản năng nâng cao cảnh giác.

Hắn đang định đi tới trước mặt Tống Kiến Chi, nhưng bị nhân viên an ninh ngăn cản không cho hắn tới gần: “Vị tiên sinh này.”

Nhưng lại nghe thấy Tống Kiến Chi phía sau kinh ngạc kêu lên: “Ngụy Kiêu?”

Giọng Tống tiểu thư đầy không thể tin, nhưng nhân viên an ninh đột nhiên hiểu được đây quả thực là người mà Tống tiểu thư quen biết, trong lòng hắn liền thả lỏng hơn.

Mặt Ngụy Kiêu âm trầm, gầm nhẹ với bảo an: “Cái loại như các người còn dám cản đường tôi!”

“Tôi là người của Ngụy gia, còn không mau cút đi!” Hắn kiêu ngạo nói.

Bảo an thật sự lộ ra ý định rút lui, cũng không dám ngăn cản nữa, Ngụy Kiêu đắc ý nhướng mày, nhìn Tống Kiến Chi, thấy nàng đã nhiều ngày không gặp còn xinh đẹp hơn trên TV, kiều kiều mị mị, cũng không còn chán ghét nàng nữa.

Ngụy Kiêu nhớ tới mục đích của mình, chậm rãi nói: "Kiến Chi, tôi tới gặp cô."

"Anh..." Anh là Ngụy Kiêu sao?

Tống Kiến Chi nhìn hắn như nhìn thấy ma, thân thể khó chịu cộng thêm khiếp sợ khiến nàng không nói nên lời.

Ngụy Kiêu ——Sao lại thành ra thế này?

Mặc dù trước đây Ngụy Kiêu làm người chán ghét, nhưng Tống Kiến Chi cũng phải thừa nhận, thân là nam chủ trong tiểu thuyết, dung mạo và dáng người của Ngụy Kiêu đều không chê vào đâu được. Khuôn mặt sắc bén, eo nhỏ chân dài, mặc chính trang giống như tổng tài, khiến các cô gái nhỏ bên ngoài tiểu thuyết u mê, đẹp trai đến gần giống như một nhân vật trong giới giải trí.

Còn người trước mặt mình --- từ mặt đến người đều sưng tấy, giống như bánh mì bị ném vào nước, ướt sũng. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, không còn chút khí sắc, giống như loại thức ba ngày ba đêm sắp chết đột ngột, nửa chân đã bước vào quỷ môn quan mới có khí tức u ám như vậy.

Nếu phải hình dung thì Tống Kiến Chi có cảm giác giống như... bánh mì bị mốc.

Nếu không phải ngũ quan đẹp và khí chất ngu ngốc quen thuộc, có lẽ Tống Kiến Chi đã không nhận ra hắn.

Có lẽ Tống Kiến Chi không hề vui vẻ khi gặp hắn, mà ngược lại còn thực sự diễn được ý nghĩa của câu "đi trên đường gặp ma." Đôi mắt Ngụy Kiêu mờ mịt không rõ ràng, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, cuối cùng lại kìm nén được, cười cứng ngắc nói: "Sao vậy, đã lâu không gặp nên vui quá đến choáng váng rồi sao? Hửm."

Vẻ mặt Tống Kiến Chi phức tạp, chán ghét đến không nói nên lời.

Sau khi khiếp sợ qua đi, cảm giác khó chịu trong cơ thể lại xâm chiếm, Tống Kiến Chi xoa xoa thái dương nói: "Sao anh lại ở đây? Tôi thấy không khỏe, muốn đi nghỉ ngơi, anh cứ tự nhiên."

Nói xong, nàng mới nhớ tới Minh Tự tỷ tỷ --- tên ngốc này quay lại là để tranh giành Minh Tự với mình sao?

Nàng lên chút tinh thần, hỏi hắn: “Anh đến đây làm gì?”

Ngụy Kiêu thâm tình nói: “Tôi đã nói rồi, tôi đến gặp cô.”

Tống Kiến Chi: …

Nguyên lai điều khó chịu hơn gặp phải tên ngốc chính là tên ngốc lên cơn, nếu nhìn nhiều một chút sẽ có cảm giác như đã ăn phải ruồi bọ.

Tống Kiến Chi theo bản năng nhắm mắt lại để bảo vệ đôi mắt.

Ngụy Kiêu nhìn Tống Kiến Chi, trong lòng rất đắc ý. Tống Kiến Chi ban đầu còn cố ý làm bộ làm tịch, nhưng rõ ràng là sợ mình quay người rời đi nên hỏi mình sao lại đến đây. Sau khi biết mình đặc biệt đến gặp nàng, nàng nhắm mắt lại giống như sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Nữ nhân này vẫn dễ dỗ dành hơn bao giờ hết.

Sau khi không nơi nương tựa, mất đi tiền tài, Ngụy Kiêu đột phát hiện ra mê đắm của Tống Kiến Chi cũng không đến mức không thể chịu đựng. Tống Kiến Chi làm lòng tự trọng của hắn vô cùng thỏa mãn, hắn xem Tống Kiến thuận mắt không ít.

Ngụy Kiêu dùng ngữ khí bố thí nói mục đích chuyến đi của mình: “Đi cùng tôi đi."

Chỉ cần đem tên ngốc Tống gia kia đi, dỗ dành nàng, sẽ không sợ Tống Kiến Nhân sủng em gái kia không chịu khuất phục.

Nhân viên an ninh ở một bên nghe thấy bí mật hào môn, không phải Tống tiểu thư thân thiết với lão sư Minh sao? Hóa ra còn có gian tình với người Ngụy gia này sao? Uây uây....

Đang lúc bảo an đang nghĩ hào môn quả thực khó lường, hắn nghe thấy giọng nói của Tống tiểu thư suy yếu nhưng ngữ khí kiên quyết nói:

“Anh có bệnh à?

Vẻ mặt đắc ý của Ngụy Kiêu cứng đờ.

“Chúng ta không có quan hệ gì mà phải không?" Tống Kiến Chi nghi hoặc nói, nàng thực sự không hiểu, Ngụy Kiêu trở về không đi tìm Minh Tự --- đương nhiên là hắn không thể tìm Minh Tự, Minh Tự là của nàng --- nhưng lại tới tìm nàng, hắn điên rồi sao?

Không phải hắn chướng mắt nàng nhất sao?

Đúng là thế gian loạn cả rồi.

Sắc mặt của Ngụy Kiêu xanh mét, lòng tự trọng vừa được xây dựng chưa đủ mạnh lại đột nhiên sụp đổ. Thân hình hắn lắc lư, đôi mắt u ám.

Nữ nhân Tống Kiến Chi này, tuy xinh đẹp nhưng quá không hiểu chuyện.

Nháo tiểu tính tình lên, làm người hận không thể cho mặt nàng mấy dao.

Ngụy Kiêu kìm nén tia bạo lực trong lòng, kiên nhẫn nói: “Kiến Chi, đừng giận, theo tôi đi, tôi sẽ đối xử tốt với cô."

Hắn đưa tay định kéo Tống Kiến Chi, nhân viên an ninh còn chưa kịp ngăn cản, Tống Kiến Chi đã nhanh chóng lùi lại, tránh đến sạch sẽ.

Sắc mặt Ngụy Kiêu càng khó coi, hắn nắm chặt tay, con dao quân đội Thụy Sĩ trong lòng bàn tay cộm vào da thịt, lớp vỏ bên ngoài dính đầy mồ hôi từ lòng bàn tay hắn, trơn trượt mà cứng rắn.

Nhân viên an ninh đang trộm ăn dưa, đột nhiên điện thoại của hắn rung lên, hắn nhìn xem thì thấy là đội trưởng đội an ninh.

Hắn đi ra xa vài bước, nhấc máy: “Đội trưởng… đối tượng khả nghi?" Hắn vô thức quay đầu lại nhìn nam nhân kia: “Được được, tôi hiểu rồi.”

Lúc này Tống Kiến Chi giống như một con búp bê pha lê mỏng manh, chỉ cần làm động tác lớn hơn một chút, trong đầu liền có một trận đau đớn, chân nhũn ra. Trong lòng nàng biết mình cần một nơi yên tĩnh cùng an toàn để nghỉ ngơi chứ không phải ở đây dây dưa với Ngụy Kiêu, sau lần này, lại tìm hiểu sâu chuyện của Ngụy Kiêu cũng không muộn.

"Tôi đi trước, anh tự đi đi." Tống Kiến Chi nói, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Cô không thể đi!” Ngụy Kiêu gầm lên như một con ác thú, không còn khống chế nữa, sải bước hướng về phía Tống Kiến Chi!

"Tiên sinh! Ngài không thể như vậy!" Nhân viên an ninh đã nhận được thông báo mới, đề phòng những đối tượng khả nghi, cảnh giác đứng giữa hai người họ, bảo vệ Tống Kiến Chi thật chặt chẽ.

Trong lúc nhất thời, hiện trường trở nên bế tắc.

"Có chuyện gì vậy?" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Tống Kiến Chi gần như nhận ra ngay lập tức, nàng ngẩng đầu liền thấy đó là Minh Tự.

Phía sau Minh Tự... còn có Trần Viên Ninh và Hà Hi Lam đi theo.

“Không phải đi phòng nghỉ sao? Sao còn đứng ở đây?” Minh Tự nhìn thấy Tống Kiến Chi, vội vàng bước tới, trong mắt lộ ra lo lắng, “Là nơi nào không thoải mái?”

Cô định đi phòng nghỉ xem Tống Kiến Chi, vừa đi ngang qua đây, như thế nào Tống Tiểu Chi không để nhân viên y tế ở phòng nghỉ chiếu cố mà ở đây nói chuyện với người khác.

Sau đó Minh Tự nhớ tới mà nhìn người đang nói chuyện với Tống Kiến Chi, nhưng người kia lại theo bản năng né tránh, sau đó cười mất tự nhiên nói: "Minh Tự, là tôi."

Cô nhất thời không nhận ra tướng mạo cuta nàng, nhưng giọng nói này chính là Ngụy Kiêu.

Minh Tự khẽ cau mày, trong đầu cô lập tức lóe lên rất nhiều suy nghĩ, mấu chốt nhất là --- dựa trên hiểu biết của cô về Tống Kiến Nhân, sau khi biết được những gì Ngụy Kiêu đã làm với em gái mình, sao Tống Kiến Nhân có thể còn để hắn xuất hiện ở trước mặt Tống Kiến Chi?

Mục đích đến đây của Ngụy Kiêu là gì?

Khi Tống Kiến Chi nhìn thấy Minh Tự, lực chú ý của nàng đã hoàn toàn chuyển hướng, nàng mắt trông mong mà nhìn Minh Tự, không nói gì, chỉ có đôi mắt muốn nói lại thôi, nhu nhược động lòng người.

Tống Kiến Chi thầm nghĩ, mình dễ dàng yêu đương với Minh Tự tỷ tỷ sao? Ô ô, hiện tại còn phải chịu đựng hệ thống, thân thể cực kỳ khó chịu, Ngụy Kiêu ngu xuẩn này còn đến gây sự, không cho mình đi.

Tống Kiến Chi ủy khuất rất muốn làm nũng với Minh Tự tỷ tỷ, đáng tiếc là không thích hợp.

Trần Viên Ninh và Hà Hi Lam cũng đi tới, Trần Viên Ninh hét lên: "Biểu tỷ, chị không sao chứ? Sắc mặt chị kém quá, chúng ta mau vào phòng nghỉ đi, bên ngoài nóng quá."

Hà Hi Lam không nén được khiếp sợ, may là hiện trường không có camera nên không ghi lại được vẻ kinh hãi trên mặt nàng.

Sao Ngụy Kiêu lại xuất hiện ở đây!

Ngụy Trí Huyên có biết không?

Hà Hi Lam đứng xa hơn một chút, khi có nhiều người, Ngụy Kiêu có hơi rụt rè, hắn lùi lại, như muốn tránh ánh mắt của mọi người.

Nhưng hắn không thể từ bỏ mục đích của mình, cho nên hắn hạ giọng nói: "Đừng lo Minh Tự, tôi tới mang Tống Kiến Chi đi."

Về phần Minh Tự có hiểu lầm hắn hay không --- Ngụy Kiêu nghĩ kỹ, Minh Tự vẫn luôn vô tình với hắn, hiện tại lấy lòng cô cũng vô dụng, còn phải đợi đến khi hắn trở lại thời kỳ đỉnh cao mới đủ làm Minh Tự động tâm.

Mà nếu hắn muốn khởi phục thì Tống Kiến Chi chính là quân bài tốt nhất, dễ dàng nhất.

Tống Kiến Chi nhất định phải đi cùng hắn.

Lúc này, dục vọng quyền lực, tự do, tình yêu và tiền bạc vặn vẹo thành một cỗ lực lượng cực lớn, xông thẳng vào trái tim Ngụy Kiêu, hai mắt hắn đỏ hoe.

Vẻ mặt hắn điên cuồng, có chút thần kinh lẩm bẩm: "Cô ấy nhất định phải đi cùng tôi... nhất định..."