Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 43-2



[Thật không dám giấu, tôi vừa nuốt nguyên cả quả chanh, hâm mộ bệ hạ quá à, tôi cũng muốn có người cá như vậy TvT]

[Muốn có +1]

Norman dựa vào ghế sofa đọc bình luận, thường thường ngẩng đầu nhìn người cá nhỏ.

Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, người cá nhỏ khiến người ta yêu thích vô cùng.

Lúc thấy người cá nhỏ vỗ tay, trong mắt hắn chứa đầy suy tư, người cá nhỏ đang cố tình bắt chước.

Hắn rất hiểu người cá nhỏ, động tác vỗ tay kia cậu căn bản không cần học, bây giờ làm ra bộ dáng này hiển nhiên là cố ý.

Không hiểu vì sao trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh người cá nhỏ nói chuyện ngoài đời thực.

Ngày ấy người cá nhỏ cũng giống thế này, bắt chước vai chính trong phim hoạt hình, có điều lúc đó là đang học nói.

Một suy đoán lập tức xuất hiện, hắn kinh ngạc nhìn về phía người cá nhỏ, sẽ không phải như hắn nghĩ đó chứ?

Trên thực tế người cá nhỏ đã sớm nói được, chỉ vì cẩn thận mới không mở miệng, cậu đang chờ đến khi xác định đủ an toàn mới chịu lên tiếng ư?

Nếu đúng như vậy thì tâm trí của người cá nhỏ còn trưởng thành và thông minh hơn so với tưởng tượng của hắn.

Tia sáng lóe lên trong con ngươi màu nâu, hắn liếc nhìn khuôn mặt người cá nhỏ sau đó rũ mi che đi ý cười trong mắt.

Tim hắn đập thật nhanh, thậm chí hắn còn muốn lập tức kiểm chứng suy đoán của mình.

DÀNH CHO BẠN

Cô gái ngèo Hà Nội bỏ vật này dưới gối! Chẳng ngờ hút tiền kì lạ!

Thêm...

740

185

247

Hắn tự nhắc nhở bản thân rằng thời cơ chưa tới, phải kiềm chế xúc động.

Hắn không muốn làm rối loạn kế hoạch của người cá nhỏ, muốn xem thử người cá nhỏ còn làm được những gì. Hành động hiện tại của người cá nhỏ rõ ràng đang cố ý chứng tỏ chỉ số thông minh của cậu.

Ý cười trong mắt Norman càng sâu, lúc cậu chứng tỏ năng lực ngôn ngữ với hắn trước đó cũng làm y hệt bây giờ!

Liếc nhìn bình luận "muốn có người cá nhỏ", hắn híp mắt, nặc danh gửi tới hai chữ "nằm mơ".

Bỗng nhiên một loạt bình luận xuất hiện khiến Norman sầm mặt.

[Aaa, người cá nhỏ ngoan như vậy, hiền dịu chuẩn vợ hiền quá, muốn kết hôn với cậu ấy ghê]

[Bệ hạ, từ hôm nay trở đi, ngài chính là ba vợ của tôi!]

Sắc mặt Norman lập tức biến đen, vốn định đợi thêm một lúc rồi mới ra tay, nhưng bây giờ hắn không nhịn được nữa.

Hắn đi đến bên cạnh hồ, tiến vào phạm vi màn ảnh.

[Bệ hạ thật đẹp trai!]

[Bệ hạ mặc thường phục thoạt nhìn rất tốt tính!]

Norman ôn hòa gọi: "An An, lại đây."

An Cẩn theo bản năng quay đầu lại, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, thấy hắn vẫy tay, do dự một chút liền đong đưa cái đuôi mà bơi đến.

Cậu bơi tới ven bờ, vịn tay lên thành hồ, nghiêng đầu tỏ vẻ ngơ ngác.

Khu bình luận một mảnh sôi trào.

[Người cá nhỏ nhà bệ hạ ngoan vãi!]

[Thật muốn thật khao khát, bệ hạ bán cho tôi đi, cầu xin ngài!]

[Sao có thể nghe lời đến vậy chứ! Lúc bệ hạ nói chuyện, ngữ khí cũng thật dịu dàng nha]

Norman nhìn về phía màn hình giả định đã phóng đại, An Cẩn cũng dõi theo ánh mắt hắn, vừa thấy liền cau mày, môi cũng hơi mím lại.

Norman lập tức nhận ra người cá nhỏ mất hứng, trong lòng khẽ động.

Người cá nhỏ chắc chắn có nhận thức riêng, nên lúc nhìn thấy những bình luận kia mới không vui.

Điều này khiến hắn càng thêm kiên quyết làm theo kế hoạch đã định.

Hắn đưa tay ôm lấy bả vai người cá nhỏ. An Cẩn kinh ngạc quay đầu lại, thấy Norman nhìn vào quả cầu livestream, nghiêm túc nói: "Giới thiệu một chút, đây là An Cẩn, bạn lữ của ta."

An Cẩn ngây người. Trước đó cậu còn cho rằng lời Tiểu Ngân nói là đúng, Norman đối tốt với cậu như thế vì cậu là chủ nhân người cá của hắn.

Sao giờ lại thành bạn lữ rồi!

Giữa lúc sửng sốt, cậu bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa của hai từ kia, trái tim lập tức nhảy loạn, cặp mắt màu ngọc bích kinh ngạc nhìn Norman.

Norman không để ý tới khu bình luận đang sôi sục, thấy người cá nhỏ ngây người liền cho rằng người cá nhỏ đã bị hắn dọa.

Hắn xoa đầu người cá nhỏ, nhìn vào quả cầu livestream, thu hồi vẻ ôn hòa trong mắt, dùng vẻ mặt sắc lạnh nói thêm: "Nghiêm túc mà nói, đây là bạn lữ ta đã lựa chọn, vẫn đang trong quá trình theo đuổi. Em ấy vô cùng thông minh vô cùng đáng yêu, ta vì em ấy mà mê muội."

Xúc cảm ấm áp mềm mại trên đỉnh đầu khiến An Cẩn hoàn hồn, ai ngờ lại nghe được một câu như vậy, đại não lập tức rơi vào trạng thái chết máy.

Tới khi tỉnh táo lại, cậu vội vàng đóng kênh livestream.

[???]

[Sao lại thế này? Có phải tôi bị ù tai không?]

[Tôi nghe thấy bệ hạ thông báo... Thông báo đối tượng của ngài là người cá?]

[Tôi cũng nghe thấy! Trời ạ, lẽ nào đây là livestream ở phim trường?]

[Dù thấy hơi khó tin nhưng người cá nhỏ vừa đẹp vừa ngoan ngoãn, vừa an tĩnh vừa nghe lời, nếu là tôi thì tôi cũng muốn có người yêu như vậy]

[Muốn có người yêu như vậy +1, chẳng những bớt lo lại xinh đẹp, còn biết khôi phục tinh thần lực!]

[Giời ơi, càng ngày càng cảm thấy người cá mới là bạn đời tốt nhất của nhân loại.]

[Tỉnh tỉnh, anh tưởng người cá nào cũng giống An An sao? Chắc anh chưa từng thử nghiệm độ sắc bén của móng tay người cá rồi!]

[Sao lại ngừng livestream chứ? Tôi còn muốn xem mà!]

[Xem cái gì mà xem? Không thấy ánh mắt hung hãn của bệ hạ à?]

Cảm xúc của An Cẩn dao động kịch liệt, cậu nắm chặt tay, hít sâu, cuối cùng suy nghĩ bắt đầu lưu chuyển.

Cậu nhìn Norman, có chút khẩn trương: "Anh... Vì sao anh lại nói như vậy?"

Norman cảm thấy người cá nhỏ vừa hoảng hốt vừa khẩn trương, ánh mắt khẽ động, nhắc nhở bản thân không được làm người cá nhỏ sợ.

Hắn hỏi: "An An, mục đích livestream của em là gì?"

An Cẩn sửng sốt, không nghĩ hắn lại đưa ra vấn đề này: "Tôi đã nói rồi mà, tôi muốn mọi người cũng như anh, đều cảm thấy chúng ta giống nhau."

"Cho nên em định thông qua việc livestream để khán giả từ từ nhận ra em rất thông minh và có năng lực học tập, sau đó còn muốn nói chuyện bằng ngôn ngữ tinh tế, phải không?"

An Cẩn không thấy bất ngờ khi Norman nhận ra ý tưởng của cậu, dù sao biểu hiện tối nay của cậu cũng quá rõ ràng, "Phải."

Norman: "Tôi đã nói mà, tôi sẽ giúp em."

An Cẩn siết chặt ngón tay: "Nhưng... Sao phải nói như vậy?"

Norman: "Tôi muốn để tất cả mọi người đều biết, tôi theo đuổi em vì em có suy nghĩ độc lập, vì em vô cùng thông minh, tôi bị em thu hút."

Đối diện với cặp mắt thâm thúy của hắn, trái tim An Cẩn bang bang nhảy loạn: "Cám ơn anh, thực ra anh không cần đích thân ra mặt, tôi có thể tự mình đối phó với bình luận trên mạng."

Cậu hoàn toàn không ngờ Norman lại làm như vậy.

Về lý mà nói, biện pháp của Norman hết sức hiệu quả. Norman đã chứng tỏ cậu rất thông minh, thậm chí thông minh tới nỗi khiến Norman phải "theo đuổi" cậu.

Như vậy, người Obis chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú với sự thông minh của cậu, sau này xem livestream sẽ càng chú ý đến trí tuệ của cậu hơn.

Một khi phát hiện cậu thật sự thông minh, họ sẽ tán đồng cách nói của Norman.

Rõ ràng cách này đem lại hiệu quả nhanh hơn so với ý định để khán giả xem livestream từ từ nhận ra sự thông minh của cậu.

Dù đã dùng lý trí để phân tích, song những lời Norman nói vẫn đánh sâu vào lòng cậu, hơn nữa Norman còn dùng ánh mắt chân thành tha thiết như vậy nhìn cậu, khiến cậu sắp hiểu lầm.

Cậu hoảng hốt dời mắt, "Cảm ơn anh."

Norman: "Không cần cảm ơn, tôi cũng đang giúp chính mình thôi."

An Cẩn không hiểu giương mắt nhìn hắn.

Norman nghiêm túc nhìn cậu: "An An, tuy em là người cá nhưng lại rất đặc biệt, tôi muốn giúp em được công nhận là sinh vật có trí tuệ. Tôi tin là bọn họ nhất định sẽ đồng ý cung cấp thẻ căn cước chứng minh thân phận của riêng em."

An Cẩn ngây người.

Norman nhìn ánh mắt ngơ ngác của người cá nhỏ, xoa xoa đầu cậu: "An An muốn có thân phận độc lập, không muốn dựa vào nhân loại, đúng không?"

An Cẩn lập tức gật đầu, cảm thấy không tài nào tin được, đầu óc hơi hơi hỗn loạn: "Anh... Việc này với anh có chỗ không hay."

Nếu cậu có thân phận độc lập thì Norman không thể giữ cậu lại nữa, nhưng Norman lại rất cần cậu cung cấp tinh thần lực.

Norman thoáng sửng sốt, hắn không nghĩ người cá nhỏ sẽ nhắc tới vấn đề đó, điều này cho thấy người cá nhỏ hiểu rất rõ tầm quan trọng của bản thân. Hắn liền hỏi: "Sau khi có thân phận độc lập, An An sẽ không tiếp tục cung cấp tinh thần lực cho tôi nữa ư?"

"Tất nhiên là có!" An Cẩn trả lời theo bản năng.

Ánh mắt Norman hiện lên ý cười: "Vậy thì tốt rồi, sau khi An An có thân phận độc lập, tôi muốn mời em tiếp tục cung cấp tinh thần lực cho tôi."

Sự tình phát triển vượt ngoài dự đoán của An Cẩn, nhưng có Norman giúp đỡ, cậu hiển nhiên càng dễ đạt được mục tiêu hơn.

Có điều, theo kế hoạch ban đầu của cậu, sau khi có thân phận độc lập cậu sẽ rời đi, dùng thân phận con người để sinh sống. Bây giờ ngẫm lại, sau khi có thân phận độc lập, cậu có thể yên tâm rời đi nữa không đây?

Đáp án là "không." Cậu sẽ lo lắng cho Norman, hơn nữa không phải lúc nào cậu cũng có thể duy trì hình người, ở lại thủ đô Obis là an toàn nhất.

Cậu gật đầu: "Được."

Lòng cậu vẫn thấy ngờ vực, Norman làm như vậy đâu có lợi cho anh ta.

Nhỡ cậu từ chối thì sao? Vả lại, sở hữu dù sao cũng tốt hơn đi thuê chứ?

Cậu không nhịn được bèn hỏi ra miệng, cứ giữ loại nghi ngờ này trong lòng thì chẳng dễ chịu chút nào.

Norman nhìn thẳng vào cặp mắt đầy nghi hoặc của người cá nhỏ, nghiêm túc nói: "Tôi thích em, muốn ở bên em, em có thân phận độc lập, như vậy mới công bằng với em."

An Cẩn giật mình, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc Norman thích cậu.

Norman quá mức ưu tú, hắn là người đàn ông ưu tú nhất mà cậu từng biết, nếu ở thế giới trước đây thì có lẽ cậu sẽ động tâm.

Suy cho cùng, cậu thích đàn ông, gặp được người đàn ông ưu tú thì sao có thể không động lòng cho được?

Nhưng sau khi tới thế giới này, sinh tồn mới là chuyện quan trọng nhất; đến lúc không cần lo lắng vấn đề sinh tồn thì cậu lại nhận ra mình chỉ là sủng vật, làm sao có thể sinh ra tâm tư gì với người khác.

Norman thấy người cá nhỏ ngây người tại chỗ, dịu dàng nói: "An An không hiểu cũng không sao, em còn nhỏ, tôi sẽ chờ em lớn lên. Chờ khi em được công nhận là sinh vật có trí tuệ, tôi sẽ xin được làm người giám hộ của em."

Nói xong, hắn mở trí não, gửi cho người cá nhỏ một phần tư liệu, "Đây là chương trình học sơ đẳng của Obis, trước hết em cứ ở trong nhà học tập, đợi khi có được thân phận độc lập rồi lại tính."

Hắn nghiêm túc bổ sung: "Chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi."

An Cẩn chưa kịp hoàn hồn sau màn tỏ tình vừa rồi đã bị áp lực học tập đè cho bẹp dí.