Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 57-1: Em là tổ tông của anh



An Cẩn nhìn thời gian, lại nhìn Norman: "Tôi muốn đến Trung tâm Người cá một chuyến."

Con ngươi Norman khẽ động: "Hẹn với ai rồi à?"

An Cẩn vô cùng kinh ngạc vì không biết tại sao hắn lại nghĩ như vậy, cậu thành thực lắc đầu: "Không có," cậu ngừng một chút, "Có chút việc."

Norman không hỏi thêm nữa, hạ lệnh cho xe bay đi đến Trung tâm Người cá.

Tới khu giải trí, An Cẩn vừa nhảy vào trong nước thì nghe Norman gọi tên cậu.

Tay cậu vắt bên bờ, ngẩng đầu nhìn Norman.

Norman xoa đầu người cá nhỏ: "Trưa nay chúng ta quay về ăn cơm nhé?"

An Cẩn gật đầu.

Norman bỏ tay ra: "Đi chơi đi."

Hắn quay người đến phòng pha lê, mở trí não xem công văn, thỉnh thoảng nhìn về phía người cá nhỏ trong nước.

An Cẩn nhanh chóng được những người cá khác vây lấy, tất cả đều chung mục đích: thêm phương thức liên lạc với cậu.

Cậu phát hiện ra trên cổ tay của mọi người đều đeo trí não. Thế là cậu bèn dạy người cá các thao tác sử dụng trí não trước, rồi lại trao đổi phương thức liên lạc với bọn họ, tạo một nhóm trò chuyện người cá.

"Sau này dù không đến Trung tâm Người cá cũng có thể nói chuyện với nhau trong nhóm."

Tiểu Ngân vừa vào nhóm trò chuyện vừa nói: "Thú hai chân đáng ghét, đồ chơi tốt thế này mà giấu đến bây giờ mới mua cho tôi!"

An Cẩn cũng vào nhóm trò chuyện, vào xong là ngay lập tức nghe thấy vô số giọng nói: "Này này này..."

Trên bảng điều khiển ảo hiển thị mười mấy cái ảnh đại diện, đều là những người cá có mặt đang chơi trí não.

An Cẩn nhắc nhở: "Phải chú ý nghỉ ngơi, không được nói chuyện muộn quá."

"Biết rồi!"

"Tôi sẽ nhớ."

Đồng thời, người chăm sóc trong phòng pha lê cũng đang thảo luận: "Chúng ta lập một nhóm trò chuyện đi, để hiểu rõ sở thích của người cá hơn."

Đề nghị này được tất cả mọi người đồng ý, chỉ còn lại Norman.

Một nhân viên quân bộ được chọn làm đại biểu ra hỏi ý kiến: "Bệ hạ, ngài có muốn cùng tham gia nhóm không?"

Norman suy nghĩ một lúc, đồng ý.

Nếu người cá nhà ai thân thiết với An An quá thì hắn sẽ tìm người chăm sóc người cá đó bảo hắn lo mà chơi với người cá!

Sau khi người cá học được cách dùng trí não thì hỏi An Cẩn khi nào máy phiên dịch làm xong.

An Cẩn nghĩ nghĩ, tài liệu đã phiên dịch xong, chắc không lâu nữa: "Hai ngày nữa là xong."

Các người cá vui vẻ không thôi, thảo luận xem sau khi thú hai chân có thể hiểu được bọn họ nói chuyện thì muốn nói gì với thú hai chân.

An Cẩn nhìn Linh Linh, Linh Linh được Duệ Duệ ôm từ phía sau, ghé sát nhau nói chuyện.

Duệ Duệ nói: "Anh thích ở chỗ thú hai chân của em, thẩm mỹ thú hai chân của anh dở tệ."

Linh Linh: "Vậy thì lấy hồ của em làm phòng tân hôn."

Duệ Duệ cọ cọ mặt Linh Linh: "Được!"

"Hai cậu sắp kết hôn à?" Nghe thấy phòng tân hôn, An Cẩn không khỏi ngạc nhiên hỏi.

Con ngươi bạch kim của Linh Linh sáng lên, "ừ" một tiếng.

Cái đuôi đỏ của Duệ Duệ vẫy trái vẫy phải: "Linh Linh đẹp như vậy, tôi muốn mau chóng giao phối với em ấy, muốn ở bên nhau!

An Cẩn nghe mà ngượng, phong cách nói chuyện của người cá thẳng thắn quá.

Cậu nhỏ giọng hỏi: "Làm sao mà hai cậu xác định được mình thích đối phương thế?"

Duệ Duệ: "Thì cứ thích Linh Linh thôi! Không thấy sẽ nhớ, gặp được thì rất vui, muốn ôm em ấy, thân mật với em ấy!"

Linh Linh chớp chớp mắt: "Tôi cũng vậy."

Duệ Duệ hạnh phúc cọ cằm lên vai Linh Linh, nhướn mày vui vẻ nói: "Tụi tôi là trời sinh một đôi."

Trong mắt An Cẩn hiện lên suy nghĩ, ngày nào cậu cũng ở cùng Norman, chỉ có hôm qua đêm ở biển là không ở cùng Norman. Hôm đó hình như cậu luôn nhớ đến Norman.

Cậu mím môi, lông mi chớp nhanh một cái.

Cậu không muốn thân mật với Norman.

Norman vừa đến gần cậu một cái là tim cậu không kìm được mà đập như trống dồn.

Mạch suy nghĩ xoay chuyển, Norman nói thích cậu, thế có phải là hắn muốn thân mật với cậu không?

Cậu vô thức vẫy đuôi, lại xoa cằm, nghĩ đến xúc cảm ngón tay Norman lưu lại trên mặt cậu không lâu trước đó.

Cậu bỗng buông tay, liếc mắt về phía phòng pha lê.

"An An, có phải cậu cũng muốn tìm bạn đời không? Cân nhắc tôi một chút nè!" Một người cá đuôi xanh bơi đến trước mặt An Cẩn, hất nhẹ mái tóc dài rồi dựng thẳng thân trên, thể hiện sự quyến rũ của bản thân.

An Cẩn vô thức lùi lại một bước kéo dài khoảng cách, lắc đầu.

Người cá đuôi xanh nghiêng đầu: "An An không hài lòng gì về tôi hả?"

An Cẩn dở khóc dở cười, cậu không có ấn tượng gì sâu sắc về người cá này, có lẽ là mới gặp hai ba lần.

An Cẩn nói: "Cậu rất tốt, chỉ là... có lẽ tôi có người mình thích rồi."

"Người?" Người cá đuôi xanh không hiểu.

An Cẩn không giải thích, chỉ là má hơi nóng, suýt nữa thì cậu nói ra câu đó theo bản năng, có lẽ cậu thực sự thích Norman rồi!

Đột nhiên cậu rất mong đợi tới lúc ở riêng với Norman.

Trước bữa trưa, Norman đưa người cá nhỏ về hoàng cung.

Ăn xong bữa trưa, đôi mắt xanh biển đảo liên hồi, An Cẩn đang muốn nói chuyện với Norman thì chợt có một tiếng vang khẽ, cậu quay đầu lại.

Norman giơ tay nhìn tin nhắn, sau đó nói với cậu: "Máy phiên dịch làm xong rồi, cần em kiểm tra giúp."

Mạch suy nghĩ của An Cẩn lập tức quay lại chính sự, mắt sáng lên: "Không thành vấn đề!"

Norman: "Tôi bảo họ đưa đợt máy phiên dịch đầu tiên tới đây nhé?"

An Cẩn suy nghĩ một lát, hỏi: "Máy đang ở quân bộ ạ?"

Norman gật đầu, An Cẩn lập tức nói: "Em có thể đến quân bộ không?"

Cậu muốn xem nơi làm việc của Norman.

Norman: "Đương nhiên là được."

Norman đưa An Cẩn bước vào cao ốc quân bộ, quân nhân đi qua đều không nhịn được mà nhìn An Cẩn, đợi lúc ánh mắt của Norman quét qua mới vội vàng rời đi.

Đến Bộ kỹ thuật, người phụ trách chế tạo máy phiên dịch nghênh đón từ xa, nghiêm mặt hành lễ trước: "Bệ hạ." Đợi Norman gật đầu chào lại xong mới nhiệt tình nhìn An Cẩn, "Cậu vất vả rồi."

An Cẩn lắc đầu tỏ ý không sao.

Đi vào trong phòng, người phụ trách đưa một chiếc khuyên tai xinh xắn cho An Cẩn: "Trải qua nhiền lần cân nhắc, khuyên tai dễ mang theo mà cảm giác tồn tại cũng thấp, cậu thấy được không?"

An Cẩn gật đầu, không nhận khuyên tai: "Anh đeo đi, tôi nói chuyện bằng tiếng người cá, anh thử xem có nghe hiểu không nhé."

Người phụ trách đeo lên, An Cẩn: "Có thể nghe hiểu không?"

Mắt người phụ trách sáng ngời, An Cẩn lại nói một số câu thường dùng trong tài liệu, người phụ trách đối đáp trôi chảy.

Người phụ trách vui mừng nói: "Không có vấn đề gì cả, tôi sẽ bảo nhà máy gia công sản xuất ngay."

An Cẩn do dự hỏi: "Tất cả mọi người đều có máy phiên dịch à?"

"Cậu lo lắng điều gì hả?"

An Cẩn: "Người cá rất đơn thuần, tôi sợ bọn họ bị kẻ khác lừa."

Norman cân nhắc: "Chỉ cho người chăm sóc người cá và người cá máy phiên dịch đôi, Hiệp hội bảo vệ Người cá, bệnh viện Người cá và trung tâm Người cá thì xin nhận theo đúng quy trình, kiểm đếm nghiêm ngặt."

Người phụ trách vội đáp: "Ban ngày người chăm sóc không ở cùng nơi với người cá, đến tối sẽ gửi thông báo chung cho tất cả mọi người."

Hắn lấy ra hai chiếc khuyên tai: "Đây là của hai người."

Norman nhận lấy, liếc nhìn dái tai trắng nõn của người cá nhỏ rồi đeo khuyên tai lên cho cậu, về phần hắn thì không đeo mà dán lên vòng tay rồi kết nối với trí não.

Sau khi kiểm tra thử nghiệm máy phiên dịch xong, Norman định đưa người cá nhỏ về nhà, nào ngờ vừa mới lên xe bay thì vòng tay của An Cẩn đột nhiên vang lên.

Cậu nhấn kết nối thì nghe được tiếng thét mang theo sợ hãi và phẫn nộ của người cá: "Thú hai chân khốn nạn! Tránh xa ta ra! Nếu ngươi còn khiêu khích ta nữa thì ta sẽ giết ngươi!" Đồng thời còn có một tiếng mắng gắt gỏng, nóng nảy thuộc về con người và tiếng loảng xoảng, dường như thứ gì đó bị vỡ nát.

An Cẩn xem ghi chú, nhớ đối phương là một người cá đuôi tím: "Bào Bào?"

Bào Bào nghe thấy giọng của An Cẩn mới nhận ra liên lạc đã được kết nối, vội vàng hét lên với đại thần: "An An, cứu mạng! Thú hai chân của tôi điên rồi, hắn muốn giết tôi!"

An Cẩn vội nói: "Cậu ấn vào nút màu cam, tôi đến tìm cậu ngay đây, cậu chú ý an toàn."

Bào Bào làm theo lời An Cẩn nói.

Trên màn hình ảo của An Cẩn lập tức xuất hiện một chấm tròn màu cam, đó là định vị ngay lúc này của Bào Bào.

Cậu đưa Norman xem màn hình: "Hình như Bào Bào xảy ra chuyện."

Norman vừa nhìn đã nhận ra Bào Bào đang ở khu nào, sắc mặt trở nên nghiêm túc, điều khiển xe bay tiến về nơi đó.

Thấy vẻ mặt người cá nhỏ lo lắng, hắn an ủi nói: "Có lẽ là tinh thần Eamon bị bạo động, đừng lo, tôi có mang theo thuốc A."

Xe bay nhanh chóng đáp xuống trước một biệt thự trong quân khu, ở đó đã đậu sẵn một chiếc xe cấp cứu màu trắng.

Xe bay vừa đến cửa liền mở ra, An Cẩn lập tức cảm nhận được hơi thở nóng nảy khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Mày kiếm Norman cau lại, trầm giọng nói: "Tình hình không ổn lắm."

Hắn đẩy người cá nhỏ xuống xe huyền phù, vừa đi xuống đã trông thấy không ít người đứng cách biệt thự khoảng năm mươi mét.

An Cẩn cũng chú ý thấy, quay đầu nhìn một chút, dù cách rất xa nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng giữa những người đó, có một số người đã đỏ cả mắt.

"Là bệ hạ!" Trông thấy Norman và An Cẩn, một người bình tĩnh trở lại trong áp lực nặng nề, vui mừng hô lên.

"Bệ hạ có thuốc A, tướng quân được cứu rồi!"

"Bệ hạ, ngài mau đi xem tướng quân đi!"

An Cẩn nhìn Norman, Norman rất nghiêm túc hỏi người cá nhỏ trước: "Em có chịu được không?"

An Cẩn gật đầu, ở mức độ này tuy rằng không thoải mái lắm nhưng còn dễ thở hơn lúc tinh thần Norman bị bạo động nhiều.

Norman đang định đưa An Cẩn vào biệt thự thì nghe được một tiếng gầm cáu kỉnh từ truyền tới, đồng thời cảm giác nóng nảy áp bức càng thêm nặng nề.

Norman nhíu chặt mày, sắc mặt An Cẩn cũng trở nên nghiêm túc, đám người vây xem lập tức lùi ra sau, cách biệt thự gần sáu mươi mét.

Nửa phút sau, bốn thanh niên mặc quân phục khiêng một người đàn ông trung niên đi ra, hai bác sĩ theo sát phía sau.

An Cẩn trông thấy tướng mạo của người đàn ông trung niên nọ, cảm thấy hơi quen quen, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu.

Sau khi công khai thuốc A thì có rất nhiều người kêu gọi bán thuốc A ra ngoài, người đàn ông này chính là một trong số đó.

Thượng tướng Eamon, cựu quân đoàn trưởng quân khu 8, trước khi giải ngũ đã lập nhiều chiến công hiển hách, ở thời kỳ đỉnh cao tinh thần lực đạt cấp SS, sau này hạ xuống cấp A.