Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 66-1: Kiếm tiền



An Cẩn nhìn vào đôi mắt nâu của Norman, tim đập loạn xạ.

Mục đích Norman đưa ra yêu cầu mua hạt giống cực kì rõ ràng, chính là muốn cậu mau chóng gom đủ tiền kết hôn càng sớm càng tốt, sau đó sẽ kết hôn.

Dù sao thì lần trước cậu có đồng ý kết hôn nhưng vẫn muốn hắn chờ thêm vì cậu chưa chuẩn bị đủ tiền cưới.

Trong lòng vừa hồi hộp vừa ngọt ngào, An Cẩn có thể cảm nhận được Norman thực sự thích mình.

Hai má cậu nóng bừng, hơi nhón chân lên, thì thầm: "Em, em không biết định giá như thế nào."

Đôi mắt Norman hơi lóe lên: "Em đồng ý?"

An Cẩn hít sâu một hơi, nhìn Norman, nghiêm túc nói: "Ừm, em đồng ý."

Norman hạnh phúc hôn lên trán thiếu niên: "Để anh cho người dự tính giá trị của hạt giống thuần khiết."

An Cẩn theo bản năng nín thở, chờ Norman lui ra mới thở cái phào: "Được."

Chợt có tiếng vang nhỏ vang lên, An Cẩn nhận được thông báo của đầu bếp là nguyên liệu cho bữa tối đã đến.

An Cẩn giơ tay cho Norman xem thông tin, sau đó nhanh chóng nói: "Em đi phòng bếp trước."

Không đợi Norman nói gì, cậu đã bỏ chạy trối chết.

Norman nhìn thiếu niên đi vào phòng bếp, dõi theo mãi tới lúc hình bóng cậu biến mất ở góc khuất mới dời đi.

Hắn nghĩ, An An thật sự rất dễ mắc cỡ, dù là ở hình dạng người cá hay con người gì cũng thế.

Mặc dù cậu hay ngượng ngùng, nhưng đối với chuyện tình cảm cũng rất thẳng thắn, đáng yêu vô cùng.

Vẻ mặt Norman vô thức trở nên nhu hòa, hắn vừa đi theo vào bếp vừa bật trí não lên, liên lạc với Bộ Tài chính về việc tính giá hạt giống thuần khiết theo giá thuốc A.

Hắn định giá hạt giống không chỉ vì để thiếu niên gom đủ tiền kết hôn mà còn cả về lâu dài nữa.

Hiệp ước ký kết giữa thiếu niên và các tinh cầu còn lại có quy định rõ về số lượng hạt giống.

Sau khi hạt giống được gieo trồng, việc sản xuất ra các ống dịch dinh dưỡng tinh khiết trước mắt sẽ có lợi cho con người hơn so với người cá, cũng ổn định hơn.

Dù sao người cá rất khó cung cấp tinh thần lực cho người bị bạo động tinh thần.

Tuy nhiên, số lượng hạt giống trong hiệp ước còn lâu mới đủ để cung cấp cho tất cả mọi người, mặc dù sẽ có nhiều hạt giống hơn sau khi cây lớn và thu hoạch nhưng đó cũng là một quá trình sinh trưởng dài.

Mọi người đều muốn nhanh chóng trồng được thực vật thuần khiết trên diện tích lớn càng sớm càng tốt nên chắc chắn các hành tinh trong Liên minh sẽ không hài lòng với số lượng hạt giống đã kí, kiểu gì họ cũng muốn mua thêm.

Việc hắn định giá ngay bây giờ có thể giúp cậu nhanh chóng chốt giá về sau. Còn về việc giảm giá khi số lượng hạt giống tự sản xuất được tăng lên thì ít nhất cũng phải chờ tới lúc nhóm cây trồng đầu tiên trưởng thành đã.

An Cẩn vừa loại bỏ tạp chất vừa miên man suy nghĩ chuyện kết hôn.

Đầu óc của cậu giờ lộn tung cả lên, cậu không có kinh nghiệm gì cả, chỉ biết mấy chuyện cơ bản mà ai cũng biết thôi, còn không chắc mấy cái đó có phù hợp với Obis không nữa.

Cần nạp sính lễ không nhỉ? Hay phải chuẩn bị cả tam kim?

(*) Theo truyền thống TQ thì sính lễ cần có tam kim (3 vàng): nhẫn vàng, hoa tai vàng và vòng cổ vàng

Norman là hoàng đế, đám cưới chắc chắn rất long trọng, còn cậu... là Vương của người cá, còn phải hỏi Joellen những nghi thức cần chú ý trong hôn lễ mới được.

Nghĩ tới hôn lễ, cậu không khỏi nghĩ đến đêm tân hôn, càng nghĩ càng thấy nóng mặt, trong lòng không khỏi lo lắng.

Sau khi lập khế ước thì có thể chuyển đổi theo ý muốn, nhưng lần đầu tiên thì sao?

Lúc cậu còn ý thức thì có thể dùng tinh thần lực khống chế hình người, nhưng lúc đó sao mà cậu giữ vững lí trí được chứ! Lỡ mà, lỡ mà không khống chế được, tới cái lúc quan trọng chân biến thành đuôi thì tính sao???

Cậu chống tay lên bàn, vô thức quay đầu nhìn lại – hiện tại cậu đang là hình người, nhìn không thấy đuôi nữa.

Cơ mà, tư thế này khiến cậu nhớ đến cảnh lần đầu tiên cậu tìm tòi khám phá cấu tạo cơ thể của người cá.

Vảy ở phần then chốt của phía sau có thể điều khiển được, nhưng trong lúc biến đổi đột ngột thì sao? Vảy sẽ như thế nào?

Bỗng dưng biến thành cái đuôi, liệu có chuyện gì đáng sợ xảy ra không?

Nhận ra mình đang nghĩ gì, cậu chợt ngừng thở, sau đó đột ngột quay người đưa tay xuống dưới vòi nước rửa sạch rồi áp mu bàn tay mát lạnh vào má mình.

Norman đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt và hành động của cậu, tầm mắt dừng ở bờ mông lắc lư của cậu một lát rồi nhanh chóng dời đi.

Nhìn thấy mặt cậu đỏ bừng như sắp bốc hơi tới nơi, hắn không nhịn được bước tới hỏi: "E, đang nghĩ gì vậy?"

An Cẩn vội vàng quay đầu nhìn hắn, vụng về buông tay, lắp bắp nói: "Em, em đang nghĩ..."

Cậu nhìn lướt qua đồ ăn đã xử lí xong, nói, "Trước đây chỉ có Tiểu Ngân và Mục Thần là khách. Đêm nay ở đây có rất nhiều người và người cá, tuy phòng người cá rộng nhưng diện tích mặt nước quá lớn, không tiện lắm."

Cậu đã bình tĩnh hơn nhưng cũng không dám nhìn thẳng Norman, "Tối nay ăn cơm ở hậu hoa viên thì sao? Sắp xếp bàn ghế, người cá ở trong hồ bơi còn mọi người thì ngồi quanh bàn, vị trí tương đối trống trải, quang cảnh cũng rất tốt. "

Norman cũng không có kinh nghiệm gì, suy cho cùng thì người Obis chỉ uống dịch dinh dưỡng trong mỗi bữa ăn, ít khi có mấy hoạt động liên hoan kiểu này.

Hắn có chút ngoài ý muốn khi thấy người cá nhỏ chu đáo như vậy, gật đầu: "Được."

Thấy Norman chuẩn bị nói gì đó, An Cẩn không muốn hắn tiếp tục vấn đề vừa rồi, nhanh nhảu nói, "Em còn muốn mời người cá bên hành tinh Raabe," cậu dừng lại, "Nhưng họ mới đi đường dài đến, không biết đã nghỉ ngơi tốt chưa."

Norman hơi nhướn mày, biết cậu đang muốn đổi chủ đề nhưng thấy vẻ bối rối của cậu thì cũng không muốn làm cậu khó xử.

Hắn nghe thiếu niên nói, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là nhà của em. Em có thể mời bất cứ ai tuỳ thích, không cần hỏi ý kiến ​​của anh."

An Cẩn mím môi, cậu tin tưởng Norman, lúc ở trong cung điện cũng tự nhiên như ở nhà mình.

Chỉ là cậu bị ảnh hưởng bởi sự giáo dục từ nhỏ, khi ở trong nhà của một người nào đó, cho dù là đối phương là bạn trai hay chồng tương lai thì cậu cũng không có thói quen tùy ý mời người khác tới làm khách khi không được chủ nhà cho phép, ở chỗ cậu như thế là bất lịch sự.

An Cẩn cười với Norman, không trực tiếp đồng ý. Theo suy nghĩ của cậu thì cậu chỉ có thể mời khách với tư cách là chủ nhà sau khi hai người kết hôn.

Thấy Norman đã đáp ứng, cậu cũng không khách sáo nữa, liên lạc với Joellen.

Joellen nhanh chóng kết nối: "Vương, xin hỏi ngài có dặn dò gì ạ?"

An Cẩn: "... Anh có thể nói chuyện như bình thường được không?" cậu nói thêm, "Như thế này tôi không quen."

Joellen: "Đương nhiên là được, Vương, ngài tìm tôi có việc gì sao?"

An Cẩn mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không buộc Joellen phải bỏ từ "ngài".

Cậu có thể cảm nhận được sự tôn trọng mà Joellen dành cho mình, mặc dù cậu không thể hiểu được cảm xúc của Joellen khi nhìn thấy mình nhưng cậu tôn trọng các lễ tiết theo thói quen của Joellen.

"Không có chuyện gì, mọi người đã quen với nơi này chưa? Buổi tối anh có kế hoạch gì không?"

Cậu không trực tiếp nói ra mục đích của mình, bởi vì Joellen rất để ý cậu, An cẩn lo lắng Joellen sẽ thay đổi kế hoạch của bản thân sau khi nghe lời mời của mình.

Joan đứng bên cạnh Joellen đưa ngón tay lên, im lặng nói hai chữ: "Bảo mật."

Joellen: "Lát nữa bọn tôi tính ra ngoài một chuyến, lần đầu tiên tới Obis, cảm thấy chợ đêm ở đây khá hay ho."

An Cẩn nghĩ thầm thật may mà cậu hỏi, nếu không Joellen có thể vì cậu mà thay đổi kế hoạch: "Chúc mọi người đi chơi vui vẻ nhé." Cậu đang định nói tạm biệt thì lại nghĩ đến một chuyện, "À đúng rồi, chắc là mọi người chưa có tinh tệ đúng không? Để tôi giử một ít cho mọi người."

"Không!" Joellen vô cùng cảm động, rất kiên quyết từ chối lòng tốt của An Cẩn, "Đừng lo lắng, bọn tôi có tinh tệ mà."

An Cẩn nghe giọng điệu kiên định của Joellen, cũng không nghĩ nhiều: "Vậy là tốt rồi, có chuyện gì nhớ liên lạc với tôi."

Sau khi tắt máy, những người cá còn lại vẫn im lặng bên cạnh Joellen bắt đầu nhốn nháo mồm năm miệng mười.

"Vương dịu dàng quá, còn đặc biệt gọi tới hỏi thăm chúng ta!"

"Vương còn muốn đưa tiền cho chúng ta, thật cảm động quá đi!"

Joan nắm chặt bàn tay phải, bàn tay trái đập xuống bàn: "Hôm nay con nhất định phải kiếm được tiền, dâng quà cho Vương."

Hắn nhìn về phía Joellen: "Cha, thật may là người không nói cho Vương kế hoạch của chúng ta, không thì đã không có niềm vui này rồi."

Lúc này chợt có tiếng gõ cửa, sau khi Joellen nói "mời vào" thì nhân viên sự vụ lập tức dẫn người phục vụ các loại cá vừa bắt được và làm sạch.

Joellen bày tỏ lòng biết ơn đối với nhân viên sự vụ đã đưa bữa tối cho họ. Sau khi người nọ rời đi, Joellen và nhóm người cá nhìn chằm chằm vào bữa tối thịnh soạn.

"Cha, lúc trước khi ngài đang ẩn nấp hôm nào cũng có bữa ăn phong phú như vậy sao?" Joan hỏi.

Joellen gật đầu.

Một người cá ăn thử một lát cá sống, tuy có lẫn tạp chất và vị hơi đắng nhưng bản thân miếng cá lại đậm đà thơm ngon, hắn nheo mắt thích thú: "Tôi chợt hiểu tại sao đám người cùng tộc lại sống sung sướng như vậy rồi. "

Joellen hỏi người cá đó: "Nếu cậu bị tùy ý giao dịch thì còn thấy sung sướng nữa không?"

Người cá nọ vội lắc đầu.

Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, có rất nhiều loại cá không có ở Raabe nên không tránh khỏi việc so sánh chúng với các giống cá của Raabe.

Một bữa ăn ngon miệng và náo nhiệt.

Sau khi ăn xong, nhóm người di chuyển đến sô pha ngồi, Joan bật trí não: "Tôi đã sàng lọc rất nhiều cách kiếm tiền và chọn ra hai phương pháp có lợi và phù hợp với chúng ta nhất."

"Loại thứ nhất là tham gia thi đấu cơ giáp, thắng nhiều kiếm nhiều. Nếu trở thành quán quân của đêm đó thì số tiền thưởng sẽ rất hậu hĩnh, ít nhất là một trăm triệu."

"Loại thứ hai là truyền tinh thần lực cho người Obis. Biển tinh thần của bọn họ thật giống bánh bông lan, cần phải truyền tinh thần lực, giá cả cũng rất cao nhưng hình như chưa được định giá cụ thể. Vương chế thuốc A một ống một triệu, không biết có thể khôi phục được bao nhiêu tinh thần lực, cũng không biết một bài hát của chúng ta hỗ trợ khôi phục được như nó không."

Joan: "Tôi đề nghị những người có sức chiến đấu mạnh thì lên võ đài, số còn lại sẽ đi "bán" tinh thần lực."

"Rất hợp lý, chỉ cần một quán quân thi đấu là được, chúng ta đi nhiều làm gì, đánh người nhà cũng mệt."

Thế là cả nhóm chia làm hai đội, Joellen một mình đi tới sân đấu cơ giáp, đội còn lại do Joan dẫn đường đi tới bệnh viện số 2 của đế quốc.

Trên đường đi, Joan giải thích với mọi người: "Bệnh viện số 2 là là bệnh viện thư giãn tinh thần bạo động quyền uy nhất. Chúng ta cứ tới đó xem bệnh viện tính phí như thế nào, rồi đặt mức giá của chúng ta rẻ hơn họ một chút, thế mới có ưu thế."

"Thiếu tướng, Obis có mượn cớ nhiễu loạn thị trường mà bắt chúng ta lại không?"

Joan trừng mắt nhìn người nọ: "Ai nói chúng ta làm nhiễu loạn thị trường? Chúng ta chỉ là làm kinh doanh nhỏ thôi, giá cả tất nhiên phải rẻ hơn chút chứ."

Hắn suy tư một chút, lại nói: "Nếu tiếng ca của chúng ta giống như Vương, có thể làm tinh thần lực của con người thăng cấp thì có thể tùy tiện định giá."

Hắn chỉ vào một bình luận: "Nhìn xem, người này chịu chi tới tận ba trăm triệu để thăng cấp tinh thần lực, đủ để mua một căn biệt thự".

Nói đoạn, hắn không quên nhắc nhở đồng bạn: "Khi hát cẩn thận chú ý một chút, nếu tinh thần lực người Obis thăng cấp thì nhất định phải tăng giá!"

Ánh mắt hắn kiên định: "Vì Vương của chúng ta!"

"Vì Vương của chúng ta!" Các thành viên tiên phong của Raabe cảm xúc dâng trào, hai mắt sáng ngời.

Một lúc sau, mười chín người cá bước chân vào bệnh viện số 2, xung quanh có rất nhiều người Obis, các người cá vô thức nhíu mày.

"Kiếm tiền không dễ chút nào, trạng thái tinh thần của những người này khiến người cá chúng ta khó chịu quá."

"Nhịn chút đi." Joan nói, mắt bạc sáng lên, "Tinh thần lực bọn họ không tốt chính là cơ hội kiếm tiền cho chúng ta."

"Thiếu tướng, chúng ta ở chỗ này kinh doanh à?"

Joan liếc qua những "bệnh nhân" bước ra từ bệnh viện: "Chia nhóm đi dò la chi phí điều trị của các mức độ tinh thần bạo động khác nhau. Nhóm thứ năm phân ra canh gác ở ngã tư, tìm kiếm những bệnh nhân chưa điều trị và giữ liên lạc."

Mọi người thực hiện nhiệm vụ của mình, Joan canh ở cổng lớn tìm kiếm mục tiêu.

Sau đó, hắn thấy mục tiêu thực sự rất dễ tìm, bởi vì nhiều người vẫn còn trong trạng thái tinh thần không tốt khi ra ngoài.

Vì thế hắn âm thầm đánh giá, quyết định tìm người có tài sản phong phú một chút.

Rất mau, hắn đã tìm được mục tiêu: một người đàn ông trung niên mặc vest và giày da, phía sau còn có hai trợ lý đi cùng.

Hắn bước nhanh tới: "Vị tiên sinh này, trạng thái tinh thần lực của anh không tốt lắm!"

Người đàn ông trung niên cau mày, thấy hắn trông cũng đẹp trai, tuy ăn mặc kỳ quái nhưng nhìn là biết không rẻ: "Người có tinh thần lực tốt sẽ không tới đây."

Mặc dù ông đã cố nén cáu kỉnh do trạng thái tinh thần kém nhưng giọng điệu vẫn mang sự thiếu kiên nhẫn và mỉa mai.

Joan không bận tâm, mắt hắn sáng lên: "Tôi có thể cải thiện tình hình của anh." Hắn cười cười, "Chỉ cần anh chịu chi."

Người đàn ông trung niên và cả trợ lý phía sau đều trưng ra biểu cảm kì lạ.

Thấy hắn còn trẻ, người đàn ông trung niên xoa bóp thái dương, lười quan tâm: "Nhóc con, mau về nhà đi. Cậu như thế này thì không lừa được ai đâu."

Mặc dù mọi người trong Liên minh các hành tinh đều biết có người cá từ tinh cầu khác đến, nhưng ngoại trừ các quan chức cấp cao của Liên minh và Obis ra thì không ai biết những người cá ấy tướng tá thế nào.

Vì vậy, họ không thể ngờ được người bị cho là "tên lừa đảo" trước mặt là một người cá.

Joan trừng mắt nhìn ông ta: "Tôi không nói dối! Nếu anh không tin..." Hắn muốn nói "thì thôi" nhưng nghĩ đến Vương, hắn lại đổi giọng, "Anh cứ để tôi thử đi, không tác dụng không lấy tiền. "

Trí não của hắn vang lên, tổ dò hỏi mức giá đã có tin tức.

Joan xem xong, nhìn về phía người đàn ông trung niên: "Nếu có tác dụng thì anh phải trả cho tôi ít nhất một triệu."

Đây là mức giá thấp nhất để chữa tinh thần lực cho người trung niên.

Có điều, hắn không biết rằng mức giá đó chỉ có thể hỗ trợ thuyên giảm các triệu chứng trong thời gian dài, kéo dài thời gian dẫn đến bạo loạn tinh thần, khác hẳn với phương pháp điều trị mà hắn nghĩ.

Joan lại bổ sung: "Nếu tinh thần lực của anh thăng cấp thì anh phải trả thêm một trăm triệu."

Tinh thần lực của người đàn ông trung niên này ở cấp C, nếu thăng cấp chỉ có thể thăng lên cấp B, suy ra giá cả chắc chắn thấp hơn hạng A. Hắn cho rằng một trăm triệu là hợp lý rồi.

Người đàn ông trung niên nhìn Joan như tên ngốc, ngán ngẩm lắc đầu: "Đi thôi."

Ông đi vòng qua Joan, hai trợ lý vội vàng theo sau, một người thì thào nói: "Dạo này bệnh ảo tưởng ở giới trẻ càng ngày càng nặng thì phải."

Người kia đồng ý, đi tới bãi đậu xe thì không khỏi mỉa mai: "Còn muốn thăng cấp tinh thần lực cơ, chắc đang ảo tưởng mình là Vương của người cá."

"Các người đang nói gì?" Họ chuẩn bị lên xe bay thì một quân nhân tới hỏi chuyện.

Trợ lý lập tức kể lại mọi chuyện: "Các anh nhanh chóng tới bắt người đi, không chừng có người cùng đường tin là thật thì tiền mất tật mang đấy, thật là..."