Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 12: Quản Gia



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Những hệ quả mà Thuế Tử Duyệt nói đến đúng là những sự kiện Tô Quân Nhụy từng chứng kiến vào đời trước. Thực sự rất kinh khủng. Tô Quân Nhụy thấy lạnh cả sống lưng khi nghĩ đến cách ứng phó của nhà Mộ Dung lúc đó. Cô nói: "Đúng vậy...đến lúc đó nên làm sao đây..."

Thuế Tử Duyệt trấn an Tô Quân Nhụy khi nàng thấy cô ưu sầu ủ rũ: "Đó đều là thiên tai. Nếu tình thế phát sinh theo hướng xấu đó, sức lực của hai chúng ta không thể xoay chuyển nổi cục diện. Quân Nhụy đừng quá ưu sầu. Nếu Quân Nhụy muốn chuẩn bị sớm thì trước hết nàng nên chuẩn bị thảo dược. Nàng có thể bí mật liên hệ với các đại phu trong thành để dò hỏi những loại bệnh thường gặp trong lũ lụt hoặc tham khảo những y thư liên quan đến những căn bệnh đã xuất hiện trong những đợt lũ vừa qua. Về phần thảo dược, cách thức mua bán chúng cũng tương tự như khi mua bán gạo. Hoặc chúng ta có thể tranh thủ thời gian bồi dưỡng một nhóm đại phu. Họ không cần phải có y thuật quá cao siêu. Chúng ta chỉ cần tăng cường bồi dưỡng năng lực trị liệu của họ. Cha ta đã từng nói: Nếu muốn chế ngự lũ lụt thì 'lấy chẩn đại tân' là phương pháp tốt nhất."

Tô Quân Nhụy nhíu mày hỏi: "Lấy chẩn đại tân?"

"Ừ" Thuế Tử Duyệt gật đầu nói: "Đúng vậy, cha ta đã từng nói, thống trị nạn dân nếu chỉ lo loay hoay đi phát tiền bạc đó không phải là cách cứu tế tốt nhất. Phải tạo điều kiện cho nhóm nạn dân tạo ra được thành tựu mới là cách hay nhất. Chúng ta nên tận dụng sức lực của nhóm người này vào việc động viên họ trợ giúp tu sửa chùa miếu, hành cung hay đê đập, sau đó sẽ phát lương. Đây gọi là phương pháp 'lấy chẩn đại tân' cũng là phương pháp tối ưu nhất. Nhưng cụ thể phải làm thế nào, ta vẫn chưa hiểu lắm." Thuế Tử Duyệt nói tới đây thì ngại ngùng không nói nữa.

Tô Quân Nhụy nhìn Thuế Tử Duyệt. Lòng cô râm ran không ngừng. Cô bèn dang tay ôm lấy nàng, kích động nói: "Duyệt Duyệt! Nàng đúng là quân sư của ta, là quân sư tốt nhất của ta, là phúc tinh của ta. Chẳng hiểu sao đến tận bây giờ ta mới nhận ra!" Tô Quân Nhụy vui sướng vội buông Thuế Tử Duyệt ra, sau đó hôn một cái chớp nhoáng lên mặt nàng.

Thuế Tử Duyệt: "..." Nàng cứng đờ cả người, gương mặt vốn đã đỏ ửng nay càng đỏ bừng như bị nung nóng.

Quân Nhụy vừa mới...vừa mới...

Trời ơi!

Tô Quân Nhụy nghe xong kiến nghị của Thuế Tử Duyệt, cô đã biết bản thân nên làm gì. Tuy nhiên, nói và làm luôn là hai chuyện khác nhau. Hoạch định đã phiền, tiến hành càng phiền hơn. Đầu tiên là về tiền bạc, trước kia cô chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, không có việc đàng hoàng để làm nên tiền tích cóp không nhiều. Hiện tại, hạn hán chưa bùng nổ, Tô Quân Nhụy không thể huy động được bạc cứu tế. Cô chỉ có thể tự móc tiền túi ra làm và phải lấy đồ trong phòng đi trộm bán để gom tiền.

Chẳng bao lâu, chuyện này đã bị Thuế Tử Duyệt phát hiện. Nàng cầm một xấp ngân phiếu đến và nói với Tô Quân Nhụy: "Quân Nhụy, đây là số tiền ta không xài đến. Nàng cần thì cứ cầm đi đi."

Tô Quân Nhụy nhìn xấp ngân phiếu trong tay Thuế Tử Duyệt. Lúc trước, cô không để ý đến Thuế Tử Duyệt nên cô không rõ nàng lấy số tiền này từ đâu. Cô hỏi nàng: "Duyệt Duyệt, sao nàng có nhiều tiền quá vậy..." Trong phút chốc Tô Quân Nhụy không biết làm sao để nói rõ nghi ngờ trong lòng. Chẳng lẽ...số ngân phiếu này là tiền hồi môn của Duyệt Duyệt? Làm sao cô có thể lấy tiền hồi môn của Duyệt Duyệt đi cứu tế. Tiền cứu tế cũng có nghĩa là tiền có đi không có về.

Khi Thuế Tử Duyệt nhìn biểu cảm do dự của Tô Quân Nhụy, nàng kiên nhẫn giải thích: "Số ngân phiếu này có một ít là của hồi môn của ta, số còn lại là tiền lời thu được từ cửa hàng của ta."

Bây giờ Tô Quân Nhụy mới biết. Thừa tướng phu nhân lúc trẻ rất có hứng thú với việc kinh doanh. Phu nhân là nữ nhưng bà không giống với những phụ nữ khác ở Cẩm Quốc. Bà cho rằng: dù là nữ cũng có chuyện mình nên làm. Đặc biệt về tiền bạc, khi nữ giới có tiền của riêng mình thì khi đó họ sẽ có đủ tự tin đứng trước bao người...Tóm lại, mẹ vợ của Tô Quân Nhụy cảm thấy kiếm tiền là một chuyện vô cùng cần thiết. Phụ nữ có thể không biết thêu thùa nhưng nhất định phải biết kiếm tiền. Không biết làm quần áo cũng không sao, không biết thêu thùa không sao, bạc đều có thể mua được! Quan trọng nhất là bạc, bạc, bạc!

Đáng tiếc Thừa tướng Thuế Minh Hiên hai bàn tay trắng, cả tâm trí đều đặt vào việc trị quốc an dân nên ông ấy không có hứng thú đối với kinh doanh. Thuế Tử Dật vốn có năng khiếu nhưng anh ta lại say mê hành quân đánh giặc nên tuổi còn trẻ đã đi tòng quân. Chỉ còn lại Thuế Tử Duyệt, lúc ấy nàng còn rất nhỏ nên không thể nghĩ ra lý do từ chối. Nàng vì hiếu thuận muốn làm Thừa tướng phu nhân vui lòng nên mới đồng ý học kinh doanh. Kết quả, Thuế Tử Duyệt phát hiện nàng có năng khiếu về mặt này. Tuổi còn nhỏ, nàng đã biết quản lý cửa hàng, còn làm rất tốt. Nàng đã làm cho Thừa tướng phu nhân rất hài lòng. Vì thế, Thừa tướng phu nhân đã giao một số cửa hàng của mình cho Thuế Tử Duyệt, xem như là hồi môn của nàng sau khi xuất giá. Số cửa hàng trong tay nàng luôn kinh doanh rất hiệu quả. Mặc dù Thuế Tử Duyệt vào phủ Bình An Vương đã hơn một năm nhưng nàng cũng không cần nhọc lòng lo lắng nhiều về chúng. Làm ăn thuận lợi xuôi chèo mát mái nên ngân phiếu cũng được tích tụ ngày càng nhiều.

Tô Quân Nhụy vừa nghẹn họng chăm chăm nhìn một xấp ngân phiếu trong tay vừa nghe Thuế Tử Duyệt nói: "Quân Nhụy, nàng yên tâm đi. Ta có thể quay vòng số tiền dự trữ còn lại. Không sao cả."

Tô Quân Nhụy giương mắt nhìn dung nhan hiền lành, nụ cười ôn hòa của Thuế Tử Duyệt dưới ánh đèn.

Nhìn Quận chúa phu nhân, Quận chúa đại nhân thấy cô đã biết thêm được một khía cạnh của nàng. Cô chẳng những cưới được một người vợ giỏi giang còn rước về một...cái cây rụng tiền!!!

Quận chúa đại nhân nghĩ đến hành động trước kia của mình rồi nghĩ đến Quận chúa phu nhân rồi bất giác sờ sờ mặt. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân bỗng trở thành...một tiểu bạch kiểm!

Quận chúa đại nhân tiểu bạch kiểm cầm bạc của phu nhân mình bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho thiên tai sắp tới. Việc mua sắm phải làm hết sức cẩn thận. Cô còn phải chuẩn bị một cái cớ hợp lý để giải bày nếu chẳng may bị phát hiện. Thật may mắn, hành vi của Quận chúa đại nhân luôn kỳ quái trong mắt mọi người nên không ai thèm để ý. Chính vì vậy, việc Tô Quân Nhụy mua số lượng lớn gạo thóc và dược liệu trong mười ngày qua đều không bị ai nghi ngờ. Mặc dù vậy nhưng Tô Quân Nhụy vẫn hành động cực kỳ cẩn thận, cô chỉ giao cho thân tín đi làm.

Ưu thế lớn nhất của việc sống qua một đời người chính là biết rõ chân tâm của từng người bên cạnh. Người nào đáng tin có thể trọng dụng, kẻ nào phản trắc cần diệt trừ. Cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Những người lần này được Tô Quân Nhụy giao nhiệm vụ đi thâu mua lương thực và huấn luyện đại phu đều là thuộc hạ trung thành tận tâm một lòng đi theo cô vào đời trước.

Còn phương pháp 'lấy chẩn đại tân', cô đã chịu khó đi thỉnh giáo Thuế Thừa tướng. Tô Quân Nhụy tìm cớ thỉnh giáo, Thuế Thừa tướng rất vui khi thấy Tô Quân Nhụy thành tâm học hỏi. Tâm trạng vui nên giảng giải cũng kỹ càng tỉ mỉ hơn.

Vào lúc mua sắm, Tô Quân Nhụy mắc phải một ít vấn đề vì đời trước Tô Quân Nhụy không chú trọng nhiều về mặt buôn bán nên kiến thức của cô vô cùng eo hẹp. Cũng may cô đã có Duyệt Duyệt bên cạnh.

"Bây giờ giá lương thực quá cao, trước mắt không nên mua vào, chúng ta có thể..."

Mất gần ba tháng, Tô Quân Nhụy mới hoàn thành việc chuẩn bị. Sau đó, cô lập tức ra lệnh cho thuộc hạ ngày đêm chú ý tình hình ở Vinh An. Còn về phần mình, bây giờ Tô Quân Nhụy đang sắp xếp giấy tờ của các cửa hàng, khế đất và tiền bạc từng món từng món thật ngăn nắp. Vào một đêm nọ, cô đã giao chúng cho Thuế Tử Duyệt.

Thuế Tử Duyệt kinh ngạc nhìn những thứ trước mặt. Nàng mở to hai mắt nhìn Tô Quân Nhụy và hỏi: "Quân Nhụy? Tại sao nàng giao chúng cho ta?"

Tô Quân Nhuy cười nói: "Các cửa hàng, khế đất là những thứ mà cha đã giao cho ta trước ngày thành thân. Vì ta là con gái nên cha chỉ chia cho ta nhiêu đó nhưng chúng cũng đã quá đủ với ta. Tuy nhiên, những thứ này sẽ vô dụng trong tay ta vì ta không biết xử lý. Trước kia ta đều nhờ người khác làm giúp, ta chỉ việc cầm tiền đi chơi thôi. Bây giờ không giống như trước. Duyệt Duyệt của ta rất am hiểu mua bán. Nếu ta không giao chúng cho nàng thì sớm muộn cũng có một ngày chúng sẽ bị bại trong tay ta. Nàng không thấy nó rất lãng phí? Hay là Duyệt Duyệt chịu khó giúp ta xử lý chúng được không?"

Thuế Tử Duyệt gấp gáp ngẩng đầu đáp: "Không...không...ta sao có thể."

Tô Quân Nhụy lập tức trưng ra bộ mặt đáng thương khi thấy Thuế Tử Duyệt muốn từ chối. Cô vội ngắt lời nàng: "Sao vậy? Duyệt Duyệt không muốn giúp ta?"

Thuế Tử Duyệt không nỡ thấy vẻ mặt tội nghiệp của Tô Quân Nhụy. Nàng lập tức nói: "Sao lại không? Ta tình nguyện giúp Quân Nhụy. Nếu nàng muốn ta giúp thì nàng cứ nói là được. Quân Nhụy không cần giao mọi thứ cho ta."

Tô Quân Nhụy nheo mắt kê sát vào mặt của Thuế Tử Duyệt rồi buông lời đùa giỡn: "Duyệt Duyệt, nàng đã gả cho ta rồi đó!"

Thuế Tử Duyệt "Hả?!" một tiếng rồi đỏ mặt không biết nói sao cho tốt. Tuy rằng nàng đã gả cho Tô Quân Nhụy nhưng bởi vì chuyện lúc trước nên hành vi của Thuế Tử Duyệt đối với Tô Quân Nhụy vẫn luôn đúng mực. Chính vì quá đúng mực nên nàng chưa bao giờ dám lấy thân phận thê tử để làm chuyện vượt mức. Sau đó hai nàng đã tỏ rõ nỗi lòng và Tô Quân Nhụy cũng đã nói sẽ nghiêm túc nhìn nhận mối quan hệ của hai nàng. Thế nhưng, cho tới nay Tô Quân Nhụy vẫn chưa cho nàng một đáp án rõ ràng. Vì thế, khi Thuế Tử Duyệt nghe lời đề nghị của Tô Quân Nhụy, nàng thực sự không biết phản ứng ra sao.

Tô Quân Nhụy càng thấy sung sướng khi nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Thuế Tử Duyệt. Cô vươn tay kéo Thuế Tử Duyệt lại gần mình.

"A!" Thuế Tử Duyệt chưa kịp phòng bị đã bị Tô Quân Nhụy kéo lại. Cả người nàng đều ngã vào lòng của Tô Quân Nhụy. Nàng cực kỳ bối rối.

Tô Quân Nhụy cười ôm eo Thuế Tử Duyệt, cằm gác lên bả vai của nàng. Cô nói: "Nếu Duyệt Duyệt đã gả cho ta, đương nhiên phải giúp ta quản lý gia đình rồi. Nếu nàng đã đứng ra quản gia thì số khế đất và cửa hiệu sao lại không thể để ở chỗ Duyệt Duyệt? Hay là..." Tô Quân Nhụy cười xấu xa rồi cắn vành tai ai đó. Thuế Tử Duyệt sợ run cả người, toàn bộ khuôn mặt và cổ đều đã đỏ bừng như tích máu. Mặc dù Thuế Tử Duyệt đã mắc cỡ đến cực điểm nhưng nàng cũng không đành lòng đẩy Tô Quân Nhụy ra xa.