Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1199



Ngay sau đó, Diệp Tinh đã biết tất cả mọi chuyện liên quan đến Ngạn Quân.

“Được rồi, ngươi có thể yên tâm đợi trong nhẫn không gian.” Hắn vung tay phải lên, thu hồi Ngạn Quân lại. Sau đó, bóng dáng của Diệp Tinh nhanh chóng biến hóa, biến thành hình dáng của Ngạn Quân.

“Bây giờ, tiến vào tộc Hạt Nguyên!” Diệp Tinh hít sâu một hơi.

Đây chính là lẻn vào trong một đại tộc.

Ví dụ như Yêu tộc có diện tích to lớn, cường giả phân phối ở nhiều khu vực, thế nên bình thường rất khó gặp được cường giả cao cấp, Diệp Tinh không cần lo lắng nguy hiểm. Lại ví dụ như đại thế giới Hạo Nguyên của nhân tộc, ba nghìn vị diện nhưng chỉ có một đại đạo chi chủ.

Nhưng tộc Hạt Nguyên lãnh địa không tính là lớn, mà lại có đến hai vị Thánh hoàng.

Thực lực của Thánh hoàng cường đại đến mức chỉ cần một suy nghĩ cũng có thể bao phủ toàn bộ lãnh địa. Thế nên tất nhiên Diệp Tinh không thể ngang nhiên đi vào được.

Biện pháp tốt nhất chính là ngụy trang thành cường giả của tộc Hạt Nguyên, sau khi tìm thấy Bảo Nhi thì bắt đầu tìm cơ hội rời đi!

“Đi!”

Bóng người khẽ lay động, Diệp Tinh nhanh chóng bay về phía xa.

Đi tới đại lục to lớn, Diệp Tinh chỉ cảm thấy thân thể mình bị một dao động quét qua một chút rồi lập tức biến mất.

“Quả nhiên là có thủ đoạn dò xét.” Diệp Tinh thầm nghĩ.

Hắn đứng ở trên mảnh đại lục này, trong lòng lạnh lẽo vô cùng.

“Là đội trưởng Ngạn Quân.”

“Không phải đội trưởng Ngạn Quân đi ra ngoài sao? Tại sao lại trở về rồi?”

“Bớt nói đi.”

Nhất thời, rất nhiều nô bộc trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Bái kiến đội trưởng Ngạn Quân.” Nhìn thấy người tới, tất cả đều vô cùng cung kính chào hỏi.

Diệp Tinh liếc mắt nhìn bọn họ, không nói gì. Ngạn Quân có tính cách cao ngạo, xem thường bất cứ nô lệ nào.

“Ngạn Quân!” Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, một đôi nam nữ có đặc điểm rõ ràng của tộc Hạt Nguyên đi tới.

Gương mặt người đàn ông hơi ảm đạm, chỉ có cô gái là vui vẻ kêu lên: “Ngạn Quân ca.”

Diệp Tinh nhìn hai người trước mặt, mở miệng nói: “Ma Hồ, Nhan Tây.”

Lúc này, hắn tiến vào trong nhẫn không gian, trao đổi với Ngạn Quân, nhanh chóng biết thân phận của hai người mới tới.

Đây cũng là lý do hắn để Ngạn Quân lại chứ không đánh chết anh ta.

“Ngạn Quân, mới vừa rồi ta nghe nói ngươi ra ngoài, sao lại trở về nhanh như thế?” Thanh niên tên là Ma Hồ mỉm cười: “Lần này ngươi ra ngoài có phải là đi hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ Không Sa La giao phó không? Thời gian ngắn như vậy đã trở lại, từ bỏ nhiệm vụ à?”

“Hừ.” Diệp Tinh cười lạnh một tiếng: “Ma Hồ, nhiệm vụ này có tận mười năm, ta đương nhiên sẽ hoàn thành nó một cách hoàn mỹ nhất, trở thành đệ tử chân chính của sư phụ cường giả Bất tử cảnh đỉnh phong Không Sa La.”

Tộc Hạt Nguyên có hai vị Thánh hoàng vũ trụ, hơn mười vị đại đạo chi chủ, sau đó, người mạnh nhất chính là cường giả Bất tử cảnh đỉnh phong, toàn bộ tộc Hạt nguyên cũng chỉ có một vị cường giả Bất tử cảnh đỉnh phong, chính là Không Sa La, còn những cảnh giới Bất tử cảnh thấp hơn thì có khá nhiều.

Không Sa La chính là đạo sư dạy dỗ tộc Hạt Nguyên, nhưng chỉ là dạy dỗ mà thôi, coi như đệ tử ngoại môn. Chỉ khi nào trở thành đệ tử thân truyền chân chính thì mới được ông ta để tâm dạy dỗ.

Tuy nhiên, một ngàn năm Không Sa La sẽ thu nhận một đệ tử, chọn một vài cường giả Chân linh cảnh, để bọn họ đi hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo nhất thì sẽ được trở thành đệ tử thân truyền.

Ma Hồ cũng là một trong những người tham gia khảo nghiệm, hai người bọn họ trước mắt chính là quan hệ cạnh tranh.

“Ha ha, Ngạn Quân, ngươi quá tự tin.” Ma Hồ mỉm cười nói.

“Có ta ở đây, các ngươi không có hi vọng thành công đâu.” Diệp Tinh lãnh đạm nói, sau đó không nói thêm nữa mà bay về phía xa.

“Hừ!” Ma Hồ nhìn theo bóng Diệp Tinh rời đi, hừ lạnh một tiếng: “Tên cuồng ngạo này đúng là khiến người ta chán ghét.”

Lần này đúng là Ngạn Quan có hi vọng nhất trong những thí sinh tranh tài làm đệ tử của Không Sa La.

“Nhưng chưa đến cuối cùng thì ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu.” Ma Hồ chớp mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo.

Anh ta nhìn cô gái bên cạnh, khẽ mắng: “Nhan Tây, sau này đừng lui tới với tên Ngạn Quân đó nữa, Ngạn Quân và chúng ta không phải người chung một con đường.”

“Ca.” Nhan Tây bất mãn lườm một cái: “Tại sao ngươi lại ghét Ngạn Quân ca như thế chứ?”

“Tóm lại là cách xa anh ta ra một chút.” Ma Hồ quát.

...

“Chủ nhân, mảnh lục địa mà chúng ta đang ở có tổng cộng chín khu vực, tất cả đều là những nơi ở của nô lệ săn tìm bảo vật.” Ngạn Quân giới thiệu với Diệp Tinh.

“Ở khu vực thứ ba có một cô bé có năng lực tìm kiếm bảo vật rất mạnh, cô bé đó còn chưa trưởng thành, rất là quái dị. Nhưng mà hiện tại năng lực tìm kiếm bảo vật của cô bé càng ngày càng yếu.” Ngạn Quân không ngừng nói.

“Ở khu vực thứ ba à?” Diệp Tinh nghĩ thầm.

Lúc này hắn đang trên đường tới đó, chỉ cần khoảng hai tiếng nữa là tới nơi.

...

“Cấp phát tài nguyên.” Ở trong một khu vực rộng lớn, có rất nhiều người với đủ các loại hình dáng sinh sống. Những người này sống trong những ngôi nhà vừa thấp vừa lùn, nghe được âm thanh thì vội vàng chạy ra.

“Ai nha!” Cô cô bé nhìn chỉ khoảng ba bốn tuổi, nghe được âm thanh thì vội vàng chạy tới, nhưng còn chưa chạy được mấy bước thì đã lập tức ngã nhào.

“Con nhóc kia lại ngã rồi.”

“Những tài nguyên đó đối với nó mà nói là vô dụng, chẳng thà giao cho chúng ta còn hơn.”

Xung quanh nhất thời truyền đến những tiếng nói chuyện.

Cô bé ấm ức bò dậy, xếp hàng đứng phía sau cùng của đội ngũ, từ từ đi đến trước mặt người đàn ông trung niên cấp phát vật tư kia.