Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1297



"Nhân loại, bảo vật kia ta không tranh đoạt với ngươi nữa, cứ theo toàn bộ lời ngươi nói lúc trước đi, tất cả thuộc về ngươi." Đạo chủ Cửu Nguyên chủ rõ ràng luống cuống, vội vàng nói.

Ông ta lúc này trong lòng rất hối hận, lúc trước sát tinh này muốn bảo vật ông ta trực tiếp cho hắn là được,lại còn tới trêu chọc làm gì không biết.

“Toàn bộ đều cho ta?"

Nghe vậy, khóe miệng Diệp Tinh lộ ra một nụ cười, nói: "Cửu Nguyên, ta hiện tại thay đổi chủ ý rồi."

Nghe Diệp Tinh nói, đạo chủ Cửu Nguyên vội vàng nói: "Nhân loại ngươi nói xem, ngươi hiện tại muốn cái gì?"

Ông ta thật sự hoảng hốt, theo thực lực yếu bớt đi, năng lực ngăn cản của ông ta cũng là không ngừng yếu bớt.

Có lẽ không bao lâu nữa ông ta thậm chí có thể sẽ bị Diệp Tinh đánh chết.

"Bảo vật ta muốn, tính mạng của ngươi ta cũng muốn." Diệp Tinh đạm mạc nói.

Đạo chủ Cửu Nguyên sửng sốt, sau đó giận dữ nói: "Nhân loại, ngươi đây là đang đùa giỡn ta?"

"Ha ha, đạo chủ Cửu Nguyên, ta chính là đang đùa giỡn ngươi đó." Diệp Tinh cười to nói: "Ngươi nói cái gì cũng không có tác dụng đâu, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!"

Soạt!

Thân ảnh bộc phát, chiến đao Mặc Bội huy động, phát động công kích.

Dần dần, trong mắt đạo chủ Cửu Nguyên lộ ra vẻ vô cùng tuyệt vọng.

“Nhân loại, ngươi giết ta, tương lai ta sẽ báo thù, nhất định sẽ trở về báo thù!” Đôi mắt của ông ta đầy vẻ không cam lòng.

Lực sinh mệnh của ông ta chỉ còn lại một tia cuối cùng.

Đi tới cánh cửa trước mặt, vốn muốn đạt được bảo vật, đây là lúc ông ta cao hứng nhất, không nghĩ tới Diệp Tinh bỗng nhiên ra tay, không chỉ không chiếm được bảo vật, mà ông ta cũng sắp chết ở chỗ này.

Xoẹt!

Lại một đao xẹt qua thân thể của ông ta.

Soạt...

Nhất thời khí thế dao động trên người đạo chủ Cửu Nguyên giống như thủy triều tản đi.

Đạo chủ Cửu Nguyên của Ma tộc chết!

- Rốt cục cũng giết xong!

Diệp Tinh đứng ở trong hư không, lúc này ánh mắt lại nhìn về phía một cái nhẫn không gian.

- Ra đây cho ta!

Giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang vọng hư không.

Ầm ầm!

Nhẫn không gian sụp đổ, sau đó một sinh mệnh Hồ tộc trực tiếp xuất hiện, lúc này trên mặt sinh mệnh này tràn đầy vẻ hoảng sợ.

"Đại... thực lực của đại đạo chi chủ? Ngay cả sư phụ cũng bị đánh chết?"

Sư phụ của cô ta, đại đạo chi chủ vĩ đại lại trực tiếp bỏ mạng trong tay Nhân tộc xa lạ này, hơn nữa mới xảy ra không qua bao lâu.

"Làm sao có thể? Hắn không phải là một cường giả bất tử cảnh đỉnh cấp sao?"

Diệp Tinh lúc trước bị cô ta rất khinh thường này lại dễ dàng đánh chết sư phụ đại đạo chi chủ của cô ta.

“Lúc trước ngươi hình như rất muốn giết ta nhỉ?” Diệp Tinh nhìn Vũ San, trong mắt chớp động vẻ lạnh lẽo vô cùng.

"Không... Không có." Trên mặt Vũ San tràn đầy hoảng sợ, muốn phản bác, nhưng đồng tử lại hơi co rụt lại.

Cách đó không xa Diệp Tinh vươn tay phải ra.

- Ầm ầm!

Thiên địa nghiền nát, một bàn tay hỗn độn thật lớn hình thành, hung hăng áp xuống cô ta.

"Khôngggg!!!"

Trên người tràn đầy tiếng tim đập thình thịch, cả người Vũ San bị uy thế khủng bố áp chế, căn bản không cách nào nhúc nhích, cô ta có thể cảm nhận được tử vong đang không ngừng tiếp cận mình.

- Ngươi chỉ là một bất tử cảnh mà dám xem thường Nhân tộc? Thực lực Nhân tộc không thua kém Ma tộc chút nào, ngươi không sợ chết trong tay Nhân tộc sao?"

Lúc sắp chết, trong lòng cô ta bỗng nhiên an tĩnh lại, trong đầu nhất thời hiện ra những lời kia. Lúc ấy mình vô cùng cuồng vọng, kết quả hiện tại lại biến thành kết cục như bây giờ.

Ầm ầm!

Sau đó bàn tay hỗn độn thật lớn hoàn toàn đè xuống, toàn bộ thân thể cô ta đều hóa thành hư vô.

"Đứa con gái đáng ghét này rốt cục cũng chết." Sau khi đánh chết Vũ San, Tiểu Hắc bên trong nhẫn không gian lẩm bẩm.

Nó đã sớm khó chịu với Vũ San rồi.

Diệp Tinh cười cười, ánh mắt hắn nhìn về phía bốn phía, lúc này khu vực xung quanh chỉ còn lại có một mình hắn.

Tay phải vung lên, thân thể đông đảo cường giả biến mất, chỉ còn lại có một ít binh khí, nhẫn không gian vân vân, những thứ này đều bị hắn thu lại.

Làm xong hết thảy, ánh mắt hắn nhìn về phía cánh cửa kỳ dị kia.

- Rốt cục giải quyết xong, nhìn xem trong cánh cửa này có bảo vật gì?

Trong mắt Diệp Tinh tràn đầy chờ mong, đạo chủ Cửu Nguyên hao hết tâm lực đi tới nơi này, cho nên bảo vật tuyệt đối không tầm thường.

Ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, Diệp Tinh nắm chiến đao Mặc Bội trong tay, trực tiếp huy động.

Vút! Vút! Vút!

Nhất thời từng tia sáng xuất hiện, nhưng đều bị chiến đao của Diệp Tinh đánh tan, cuối cùng đao mang bay ra, trực tiếp đánh trúng cánh cửa phía trước.

"Rắc rắc!"

Cánh cửa trực tiếp đứt gãy, lập tức tình cảnh trong không gian rốt cục hoàn toàn hiện ra trước người Diệp Tinh.

"Ba gốc thảo dược?"

Diệp Tinh nhìn một chút, cũng là sửng sốt.

Ở phía sau cánh cửa có ba gốc thảo dược màu đen sinh trưởng, ba gốc thảo dược này toàn thân ngăm đen, giống như là ba cái hố đen, tựa hồ có thể thôn phệ hết thảy xung quanh.

"Dược thảo như hố đen..." Diệp Tinh cẩn thận cảm ứng một chút, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ vô cùng kích động.

- Là Hắc Viêm Thảo!