Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1320



Nguyên Nha không nói nhảm mà nói thẳng vào vấn đề luôn: “Lâm Mặc, thật ra thì khi cường giả Thánh hoàng của tộc ta chết thì binh khí của ngài ấy cũng thất lạc hết, nhưng mà vẫn còn lại hai thứ, hơn nữa còn là hai thứ mạnh nhất. Một là điện truyền thừa, thứ còn lại ở một nơi bí mật!”

“Thần khí?” Diệp Tinh nghe thế thì như hiểu ra điều gì, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kích động.

Nguyên Nha cười: “Chắc ngươi cũng đoán được rồi, bây giờ ta chuẩn bị đưa thần khí đó cho ngươi.”

Ông ta vung tay lên, ngay sau đó một tia sáng màu tím xuất hiện, ánh sáng tím chìm nổi, lơ lửng tới trước mặt Diệp Tinh.

“Cảm ơn!” Diệp Tinh nhận lấy, ánh mắt tràn đầy vui sướng.

Thần khí là bảo vật Thánh hoàng vũ trụ sử dụng, cho dù là Thánh hoàng vũ trụ thì cũng không phải là ai cũng có.

Hơn nữa, theo như lời Nguyên Nha nói thì đây còn là thần khí của cường giả cường đại nhất Huyễn tộc lúc trước.

Diệp Tinh vô cùng kích động, dùng linh hồn tiến vào trong luồng sáng màu tím, nhưng lại bị ngăn chặn.

“Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Tinh sửng sốt một chút.

“Đừng lo lắng.” Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Diệp Tinh, Nguyên Nha cười một tiếng: “Thực lực của ngươi lúc này vẫn còn quá yếu, cho dù có thần khí trong tay thì cũng không phát huy được uy lực, chưa đạt tới đỉnh cao.”

“Ngươi nắm giữ Mắt thời không, cảm thấy lĩnh ngộ đạo tắc thời không có nhanh hơn không?” Ông ta nhìn Diệp Tinh, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Diệp Tinh gật đầu một cái: “Đúng là tăng nhanh hơn trước rất nhiều.”

“Sau khi nắm giữ được Mắt thời không, ngươi có thể nhanh chóng nắm giữ được đạo tắc thời không, thậm chí còn có thể nhanh chóng nắm giữ đại đạo thời không, chuyện này đối với ngươi mà nói cũng không tính là khó khăn.” Nguyên Nha mỉm cười nói.

“Sau khi nắm giữ được đại đạo thời không thì ngươi sẽ trở thành Đại đạo chi chủ cấp hai. Sau đó, lấy thần khí này, cộng thêm Mắt thời không, như vậy thì trong Đạo chủ cảnh sẽ không có mấy người là đối thủ của ngươi nữa.”

“Ánh sáng này tạm thời ngươi vẫn chưa thể mở ra được, nhưng chỉ cần ngươi có thực lực Đại đạo chi chủ cấp hai là có thể xâm nhập vào và nhìn thấy bản đồ trong đó.”

“Thần khí này coi như là một động lực để ngươi cố gắng tu luyện chăm chỉ.”

Nguyên Nha nở nụ cười.

Hiện tại, Diệp Tinh là đại đạo chi chủ cấp một đã có thể nghiền ép đại đạo chi chủ cấp hai. Chờ khi hắn trở thành đại đạo chi chủ cấp hai thì thực lực khó có thể tưởng tượng nổi! Khi đó mới là thời điểm tốt nhất để lấy thần khí.

Diệp Tinh nghe vậy thì gật đầu một cái: “Ta hiểu rồi.”

Hắn bây giờ thậm chí còn chẳng kích hoạt được binh khí của cảnh giới Đại đạo chi chủ chứ đừng nói đến thần khí.

Hơn nữa, một thứ thần khí cường đại như vậy xuất hiện trên người cũng chưa chắc đã an toàn.

“Lâm Mặc, tiếp theo ngươi có dự định gì?”

Nói thêm mấy câu, lão giả Nguyên Nha đột nhiên hỏi.

Diệp Tinh suy nghĩ một chút: “Ta chuẩn bị ra ngoài xông xáo.”

Hắn không thể tiếp tục ở lại Huyễn tộc nữa.

“Ừ.” Nguyên Nha gật đầu: “Ngươi đang trong thời kỳ tiến bộ nhanh chóng, tộc quần quả thực không thể trói buộc ngươi.”

Ông ta nhìn Diệp Tinh, trịnh trọng nói: “Nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm gì thì cứ nói thẳng với ta. Bây giờ, đối với Huyễn tộc mà nói, tầm quan trọng của ngươi vượt xa cả ta.”

Trong lòng ông ta tràn đầy vẻ chờ mong.

“Ta biết.” Diệp Tinh nhìn gương mặt già nua trước mặt, nhìn cụ già đã chẳng còn bao nhiêu lực sinh mệnh, gật đầu một cái.

“Ừ, đi đi, có thời gian thì trở về tộc một chút.” Nguyên Nha cười.

Diệp Tinh trịnh trọng gật đầu: “Ta sẽ trở lại!”

Diệp Tinh trịnh trọng gật đầu một cái.

Lúc trước, Nguyên Nha đã cứu hắn khỏi tay năm Đại đạo chi chủ cấp năm, sau đó còn ban cho hắn cơ hội truyền thừa ở hồ truyền thừa, lấy được Mắt thời không.

Dựa vào Mắt thời không, hắn thậm chí có thể nghiền ép được Đại đạo chi chủ cấp hai.

Bây giờ Nguyên Nha còn ban cho hắn thần khí nữa, chỉ chờ hắn đạt tới Đại đạo chi chủ cấp hai là có thể lấy ra.

Những ân tình này hắn đều ghi nhớ ở trong lòng.

Nguyên Nha cũng gật đầu với Diệp Tinh, gương mặt tràn đầy kỳ vọng: “Lâm Mặc, tương lai của Huyễn tộc chúng ta dựa cả vào ngươi.”

Ông ta cảm thấy sinh mệnh của mình không còn nhiều, không kiên trì được thời gian bao lâu nữa.

Mà cường giả mạnh mẽ trong tộc quần của bọn họ là đạo chủ Côn Ngọc cũng đã tu luyện vô số năm rồi, cùng thời đại với ông ta.

Thời gian tu luyện kéo dài như thế đồng nghĩa với việc tiềm lực cũng gần như cạn kiệt, không còn hi vọng đột phá.

Bốn vị đại đạo chi chủ khác thì thậm chí còn khó mà đạt tới đại đạo chi chủ cấp hai.

Nguyệt Nha thực ra không muốn tạo cho Diệp Tinh áp lực lớn như thế, nhưng thời gian của ông ta không còn nhiều, ông ta sợ lần sau khi Diệp Tinh trở về thì mình không còn nữa, thế nên không nhịn được mà dặn dò.

“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Diệp Tinh trầm mặc một chút rồi gật đầu.

“Đi đi.” Nguyên Nha khoát tay, cười nói: “Đây là thông đạo không gian tiến vào các nhánh khác của Huyễn tộc chúng ta. Khi nào ngươi muốn trở về thì cứ trực tiếp đi qua thông đạo không gian là được.”

Ông ta vung tay phải lên, một vài dao động nhanh chóng chạm tới thân thể Diệp Tinh.