Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1341



Một bên vừa nói chuyện, Tiểu Triệu Thận một bên nhìn Diệp Tinh luyện đan, trong mắt hiếm có lộ ra một tia bình tĩnh.

Rất nhanh trôi qua nửa giờ, đợi đến một giờ, Tiểu Triệu Thận bỗng nhiên đứng dậy, cậu nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp thúc thúc, ta phải đi rồi."

Diệp Tinh nhìn cậu nhóc trước mắt, đứa trẻ này cơ hồ là hắn nhìn lớn lên từ bé.

Hơi trầm ngâm một chút, tay phải Diệp Tinh vung lên, lập tức một viên đan dược màu vàng xuất hiện, trơn tru dừng lại ở trước mặt Tiểu Triệu Thận.

"Diệp thúc, đây là cái gì vậy?" Tiểu Triệu Thận nghi hoặc hỏi.

Diệp Tinh cười cười, nói: "Đây là một loại đan dược ta luyện chế có lợi đối với thân thể, ngươi ăn vào liền biết tác dụng."

"Ừm." Tiểu Triệu Thận không do dự, trực tiếp gật đầu.

Cậu vô cùng đối tín nhiệm với Diệp Tinh, trong lòng cậu, ngoại trừ cha mẹ mình ra, Diệp Tinh có thể nói là người thân cận nhất.

Miệng mở ra, sau đó đan dược bị cậu nuốt vào trong bụng, đan dược vào bụng, lại không có bất kỳ cảm giác gì, tựa hồ hoàn toàn biến mất.

Tiểu Triệu Thận cũng không có cảm giác đặc thù gì, cậu nhìn Diệp Tinh, trịnh trọng hành lễ, nói: "Diệp thúc, tạm biệt, chờ có cơ hội trở về ta sẽ đến thăm người."

"Đi đi." Diệp Tinh cười cười.

Sau đó Tiểu Triệu Thận trực tiếp đi ra ngoài.

“Huyền Nguyên Tông sao?” Nhìn bóng lưng Tiểu Triệu Thận, Diệp Tinh yên lặng nói trong lòng.

Vừa rồi đan dược hắn cho cậu ăn tên là Bồi Nguyên Đan, đan dược này sẽ tiềm thức tăng lên tiềm lực của mình, khai thác tiềm lực của mình, thay đổi thể chất của tiểu Triệu Thận.

Ở ngoại giới đây cũng là một loại đan dược trân quý, đặt ở trong Huyễn Nguyên giới này, tuyệt đối là đan dược cao cấp nhất.

"Nếu Triệu Thận rời đi, mình cũng phải rời khỏi Triệu phủ." Diệp Tinh nhìn về phía xa xa.

Hắn ở trong Triệu phủ vốn là bởi vì Triệu Thận, hiện tại Triệu Thận rời đi, hắn tự nhiên cũng phải rời đi theo.

Dù sao mấu chốt hắn đột phá đạo tắc vận mệnh chính là ở trên người Triệu Thận.

Toàn bộ Triệu phủ ồn ào vẫn kéo dài rất lâu, thẳng đến đêm khuya mới khôi phục bình tĩnh.

Trên sân trường luyện võ, lúc này Triệu Thận vẫn như cũ đứng ở trên cọc gỗ, về phần phía dưới là Triệu Nguyên, lúc này trong tay Triệu Nguyên cũng không cầm bầu rượu, mà là nhìn con trai của mình.

"Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi." Một lúc lâu sau, Triệu Nguyên trực tiếp nói.

Tiểu Triệu Thận nghe vậy gật gật đầu, nhảy xuống từ trên cọc gỗ.

"Tiểu Thận." Triệu Nguyên nhìn về phía con của mình, hít sâu một hơi, nói: "Hôm nay là lần huấn luyện cuối cùng của ta, sau khi ngươi rời khỏi gia tộc tiến vào Huyền Nguyên Tông, nhất định phải càng thêm khắc khổ, đó là cơ hội khó có được!"

Ánh mắt anh ta nghiêm khắc, trên mặt cũng tràn đầy vẻ nghiêm túc.

"Con biết thưa cha!" Tiểu Triệu Thận trịnh trọng gật đầu.

Tuy rằng thoạt nhìn tuổi không lớn, nhưng cậu nhìn qua hoàn toàn giống như một tiểu đại nhân.

"Ừm." Triệu Nguyên cũng gật đầu, nói: "Ta đặt tên cho ngươi là Thận, hy vọng là ngươi sau này cẩn thận, vô luận làm cái gì cũng phải như vậy."

Tiểu Triệu Thận nắm trường kiếm, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định, nói: "Cha, con sẽ không để cho người thất vọng."

“Đi nghỉ ngơi đi!” Nói vài câu, Triệu Nguyên nhìn về phía con trai của mình, khoát tay nói.

Lúc này trong mắt anh ta lại chớp động vẻ khó hiểu.

“Vâng cha!” Triệu Thận gật gật đầu, rời khỏi nơi này.

......

Sáng sớm hôm sau, Huyền Nguyên Tông một mình đến, mang theo Triệu Thận rời đi.

Trên trường luyện võ khổng lồ, Triệu Nguyên sững sờ nhìn những cọc gỗ kia, trong tay cầm một cái bầu rượu, im lặng không nói gì, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Thỉnh thoảng anh ta cầm bầu rượu trực tiếp uống.

"Triệu huynh." Xa xa Diệp Tinh đi tới, nhìn Triệu Nguyên hô.

Triệu Nguyên xoay người nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: "Diệp huynh."

Anh ta nhìn Diệp Tinh, nói: "Ngày hôm qua trong phủ có rất nhiều rượu ngon, nếu không chúng ta đi uống hai chén?"

Ngày hôm qua rất nhiều người đều tặng lễ, đối với những thứ khác anh ta cũng không thèm để ý, chỉ là đối với rượu cũng là đặc biệt lưu lại.

"Không được." Nghe vậy Diệp Tinh lại cự tuyệt nói: "Ta đến nơi này cáo biệt Triệu huynh ngươi."

"Ngươi muốn đi?" Nghe Diệp Tinh nói, Triệu Nguyên sửng sốt.

"Ừm." Diệp Tinh cười cười, nói: "Quấy rầy ngươi thời gian dài như vậy, ta cũng nên rời đi."

Tay phải hắn vung lên, lập tức một viên đan dược xuất hiện trước mặt Triệu Nguyên.

"Ta biết Triệu huynh ngươi có nội thương, đan dược này rất có lợi đối với nội thương của ngươi." Diệp Tinh mỉm cười nói.

"Được rồi, cứ như vậy đi, hy vọng có duyên lại gặp lại."

Sau khi nói xong hắn không có bất kỳ lời vô nghĩa nào, trực tiếp rời đi nơi này, chỉ còn lại Triệu Nguyên đang đứng sững sờ.

......

Trên con đường hẻo lánh, mấy thân ảnh đang nhanh chóng đi tới.

"Nhanh một chút, còn có một ngày liền đến Huyền Nguyên Tông." Một người đàn ông trung niên nhìn mấy người phía sau, khẽ quát.

Phía sau ông ta còn có ba đứa nhỏ, hai nam một nữ, lúc này trên người bọn họ đều là mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, đang gian nan tiến lên.

Đoạn đường nhỏ này là đường núi, hơn nữa còn hướng lên trên, có thể tưởng tượng được đối với thể lực tiêu hao bao nhiêu.

Người đàn ông trung niên cũng không có chút ý tứ ra tay trợ giúp.