Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 307: Gặp lại Lý Dương 2



Hắn ngược lại rất có hảo cảm đối với cậu bé Lý Dương này.

Nhất thời, mấy người đi về phía một chỗ.

Không chỉ có Lý Dương, người phụ nữ tên trương Hân phía sau cũng đi theo.

Những đứa trẻ còn lại cũng có người chăm sóc, trong khoảng thời gian này bọn họ đã có nhóm tương ứng, còn có ba mẹ của đứa nhỏ khác.

"Đại ca, anh quá lợi hại, em thường xuyên nhìn thấy anh trên TV."

"Dị thú khủng bố như vậy đều bị anh dễ dàng đánh chết."

"Người em sùng bái nhất chính là anh, các em trai em gái của em cũng đều sùng bái anh."

......

Dọc theo đường đi, Lý Dương líu ríu nói.

Diệp Tinh mỉm cười, thỉnh thoảng nói hai câu.

- Chi chi!

Xa xa, bỗng nhiên một tiếng gầm nhẹ truyền đến, sau đó một con dị thú giống chuột mặt lộ ra hung quang xuất hiện.

Bên cạnh dị thú chuột còn có một thi thể.

Diệp Tinh thấy thế, tay phải nắm chặt, nhất thời dị thú chuột liền hóa thành lửa, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.

Nhìn thi thể kia, Lý Dương đang líu ríu bỗng nhiên trầm mặc, vài giây sau cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Tinh, bỗng nhiên hỏi: "Đại ca, bây giờ anh lợi hại như vậy, anh có thể nói cho em biết, nếu người chết đi sẽ biến thành cái gì?"

Cậu nhìn chằm chằm Diệp Tinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, chỉ có một đôi mắt dưới ánh đèn yếu ớt là có vẻ rất trong trẻo.

"Vì sao lại hỏi như vậy?" Diệp Tinh nghi hoặc hỏi.

"Ba mẹ em đã hơn nửa năm không trở về, bọn họ nói không có việc gì sẽ trở về tìm em." Tâm trạng của cậu bé Lý Dương có chút mất mát.

Tay phải cậu từ trong túi lấy ra một tấm ảnh, trong ảnh là một nhà ba người, một đôi nam nữ ba mươi mấy tuổi, ở giữa chính là Lý Dương, lúc này trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu tràn đầy vẻ vui vẻ.

Diệp Tinh im lặng, tận thế đen tối khiến người chết đi rất nhiều, về phần bọn họ sau khi chết sẽ biến thành cái gì, ai cũng không biết.

"Dương Dương, ba mẹ cháu khẳng định có việc nên mới trì hoãn tìm cháu,cháu cũng biết tình huống hiện tại mà, bọn họ không có việc gì nhất định sẽ tới tìm cháu, bây giờ việc cháu cần làm là vui vẻ mà sống sót." Trương Hân sờ sờ đầu Lý Dương, cười nói.

- Ừm, cháu biết! Lý Dương sững sờ nhìn ảnh chụp, sau đó dùng sức gật gật đầu, lại cẩn thận bỏ vào trong túi mình.

......

Rất nhanh, mấy người đi tới chỗ bờ ruộng nhà Đàm Nguyên Nguyên.

"Anh Diệp Tinh chị Tiểu Ngư." Đàm Nguyên Nguyên nhìn thấy hai người Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, nhất thời chạy tới, vui vẻ hô.

- Nguyên Nguyên, em trai em đâu? Diệp Tinh nhìn một chút, không phát hiện bóng dáng Đàm Quân. Đàm Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói: "Tiểu Quân nó cùng anh Lân Pha, anh Tam Đại đi đánh chết dị thú rồi.”

Diệp Tinh gật gật đầu, đứng ở trên bờ ruộng.

Ầm ầm!

Bỗng nhiên, khí tức trên người Diệp Tinh hoàn toàn bộc phát ra, nồng nặc linh lực hỏa diễm hoàn toàn đem bốn phía bao vây lại.

- Quả nhiên tồn tại không gian giới tử! Diệp Tinh cảm thụ một chút, nhìn về phía một bên.

Dưới linh lực cường đại của hắn, nơi đó có một cánh cửa tựa hồ muốn hình thành.

Thế nhưng, sau khi kiên trì một chút, cánh cửa này lại trực tiếp sụp đổ.

"Thất bại?" Sắc mặt Diệp Tinh hơi trầm.

Thực lực của hắn muốn mở cánh cửa kia còn kém một chút.

Đàm Nguyên Nguyên lúc này cũng ngạc nhiên nhìn cánh cửa kia, khó trách trên bờ ruộng nhà cô vẫn có bảo vật xuất hiện, không nghĩ tới còn có chỗ kỳ dị như vậy.

"Xem ra thực lực còn chưa đủ a." Diệp Tinh thầm than trong lòng.

Nhưng mà hắn hiện tại ngược lại có một tia chờ mong, hiện tại cánh cửa đã hiện ra sơ bộ, chờ thực lực của hắn tiến bộ một chút, liền có thể biết bên trong rốt cuộc có cái gì.

Trong lòng nghĩ, Diệp Tinh nhìn Đàm Nguyên Nguyên nói: "Nguyên Nguyên, anh cùng chị Tiểu Ngư của em lập tức đi núi Hỗn Nguyên, em có đi hay không?"

Thi thể cự thú trong khe nứt không gian ở núi Hỗn Nguyên, Diệp Tinh khẳng định muốn đi kiểm tra một chút.

- Núi Hỗn Nguyên sao? Đàm Nguyên Nguyên nghe vậy, lắc đầu nói: "Diệp Tinh đại ca, em không đi, em còn muốn ở chỗ này một lúc."

"Vậy thì được, tùy em." Diệp Tinh cười gật đầu, nói: "Vậy em trông nom nơi này cho tốt."

- Ừm! Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu một chút, nói: "Em nhất định sẽ trông chừng nơi này, vô luận ai cũng không thể phá hư."

"Đại ca, cánh cửa này thật thần kỳ a, em cũng muốn ở chỗ này, sau này thay anh bảo vệ tốt nơi này có được không?" Cậu bé Lý Dương ngửa đầu nhìn Diệp Tinh nói.

Công pháp tu luyện cùng tài nguyên đều là Diệp Tinh cho, trong lòng cậu rất cảm kích đối với Diệp Tinh, vẫn luôn muốn báo đáp Diệp Tinh.

Cánh cửa này rõ ràng hữu ích cho Diệp Tinh.

"Được." Diệp Tinh cười gật đầu.

"Thật tốt quá, em hiện tại đem bọn Đại Mập, Tiểu Hầu Tử đều gọi tới chỗ này thành lập một cái căn cứ nhỏ, đến lúc đó sẽ không ai dám tới." Lý Dương nắm tay nói.

Diệp Tinh cười cười, sờ sờ đầu Lý Dương.

"Tiểu Ngư, đi thôi." Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư, hai người nhanh chóng đi về phía xa xa.

"Lý Dương kia thật đúng là hoạt bát." Lâm Tiểu Ngư cười nói.

"Đúng vậy." Diệp Tinh cười gật đầu.

Nghĩ đến nhiều trẻ con như vậy, Diệp Tinh trong lòng không hiểu sao cảm khái.

Tận thế mang đến một gia đình tan vỡ, vô số người trong lòng bi thương, đây là thiên tai, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản, chỉ có thể bị động thừa nhận.

Hai người nhanh chóng đi tới núi Hỗn Nguyên điều tra một chút, thế nhưng Diệp Tinh vẫn không cách nào khiến cho khe nứt không gian xuất hiện một lần nữa, đành phải trở về lần thứ hai.

"Ừm?"