Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 361: Ngày tận thế đen tối kết thúc



Dựa theo kế hoạch mà bọn họ trước kia đã cùng nhau lập ra, gần như đã được triển khai rồi.

"Nhất định có thể thành công! Bất cứ chuyện gì rơi vào tay ông chủ đều có thể dễ dàng giải quyết!" Vương Tam Đại trầm giọng nói.

Bọn họ nhìn về phía chân trời u ám kia, trong lòng đều đang trông đợi.

...

Khắp nơi trên trái đất, lớp lớp từng bóng người đi qua đi lại, săn lùng giết dị thú, tìm kiếm thức ăn, nỗ lực tu luyện, tránh né dị thú đang tập kích.

Bọn họ sống cuộc sống như vậy đều đã thành thói quen.

Có lẽ mỗi ngày đều sẽ như vậy, cho đến lúc chết bọn họ cũng sẽ không còn nhìn thấy được thấy ngày ánh sáng mặt trời chiếu rọi nữa

Oong...

Trong thời gian một giờ, bỗng nhiên bên trên cây cột khổng lồ màu đen rung lên dữ dội, từng đường từng đường hắc sắc quang mang lập lòe chiếu lên không rõ nguyên nhân.

"Cây cột khổng lồ màu đen phát sinh chuyển biến rồi!"

"Chết tiệt, chẳng lẽ lại phát sinh biến cố gì rồi hả?"

...

Từng ánh mắt nhất thời đều nhìn về cây cột khổng lồ màu đen kia.

Lần trước khi cây cột khổng lồ màu đen xuất hiện dị thường là thời điểm thị huyết thú xuất hiện, con thị huyết thú to lớn một chân liền có thể dễ dàng đạp nát một thành phố nhỏ, trước mắt con người căn bản không hề có sức ngăn cản được.

Cảnh tượng hủy diệt đấy cho đến hiện tạo họ vẫn còn nhớ rất rõ ràng, bây giờ lại lại phát sinh biến cố rồi!

Lúc này tại Tây An, Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy sự chuyển biến này, mặt liền biến sắc.

Cô trực tiếp đứng trong hư không, ánh mắt nhìn về phía cây cột khổng lồ màu đen nơi xa, vẻ mặt âm tình bất định.

"Tiểu Ngư, xảy ra chuyện gì rồi hả?" Chị họ của Lâm Tiểu Ngư đúng lúc đang ở bên cạnh cô, thấy thế liền vội vàng hỏi.

"Không biết." Lâm Tiểu Ngư lắc đầu, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.

Hiện tại trên người cô phát tán ra khí thế chấn động cực kỳ mạnh mẽ, so với hơn nửa năm trước kia rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều.

...

Trong góc căn phòng nơi toàn nhà đổ nát hoang tàn kia, thân hình cô bé nho nhỏ núp bên trong cái chăn mốc meo, nhìn thấy chuyển biến của những cây cột khổng lồ màu đen, nhỏ giọng nói: "Ca ca, những cây cột đó lại đang biến đổi rồi.”

"Chết tiệt!" Cậu bé nắm tay thành quyền, nhìn những cây cột lớn màu đen, trong mắt hiện lên một tia cừu hận.

Lần trước cha mẹ của cậu cũng là chết trong tay thị huyết thú, cũng chính là sau khi những cây cột khổng lồ màu đen phát sinh chuyển biến.

Lần này lại xảy ra chuyến biến giống như vậy.

"Anh, em nhớ ba mẹ rồi." Cô bé nhỏ giọng nói, thân thể của cô cảm thấy càng ngày càng suy yếu, sắc mặt tái nhợt.

Cô cảm thấy mí mắt mình tựa hồ đang đánh lộn, mơ hồ nói: "Em hình như nhìn thấy cha mẹ rồi, bọn họ muốn dẫn em đi đấy."

"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, cha mẹ vẫn luôn phù hộ cho chúng ta đây, điều em thấy không phải thật sự, Tiểu Nhã, em không được ngủ, em tỉnh táo lại một chút, cha mẹ nhất định sẽ làm cho em cảm thấy khá hơn..." Cậu bé nghe được em gái của mình nói như vậy, sắc mặt lập tức trở nên lo lắng, không ngừng nói, thậm chí nghe còn có chút lộn xộn, không rành mạch.

Nhưng là bất luận cậu nói thế nào, cô bé đều mơ mơ màng màng, âm thanh nhỏ đến nỗi cô không nghe rõ, hơn nữa thân thể nhỏ bé của cô bé càng ngày càng lạnh.

Vừa liên tục nói, cả người cậu bé liền ngồi sụp xuống, lên tiếng khóc lớn: "Tiểu Nhã, em đừng đi a, nếu như em đi rồi, anh phải làm sao đây?"

Cậu khóc lớn thành tiếng, trong mắt tràn đầy đau thương và vẻ tuyệt vọng.

Dưới bóng tối của ngày tận thế, cậu đã không có cha mẹ, chỉ muốn cùng em gái mình tiếp tục sống sót, thế nhưng nguyện vọng đơn giản ngần ấy lại khó mà thực hiện.

Cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, cho dù bình thường có cố tỏ ra kiên cường đi nữa thì thực ra trong lòng cũng rất yếu đuối.

Cậu ôm em gái của mình sụp xuống khóc lớn.

Nếu như chỉ một mình cậu còn lưu lại thế gian này, còn có tâm niệm gì có thể chống đỡ cậu tiếp tục sống?

Đang khóc lóc, bỗng nhiên trong tầm mắt của cậu xuất hiện một tia ánh sáng yếu ớt.

Sau khi ánh sáng yếu ớt lóe lên, trong bóng tối như bỗng nhiên xuất hiện ánh rạng đông, đêm đen chung quanh giống như nước thủy triều không ngừng tán đi.

Hào quang càng ngày càng sáng, chiếu rọi ở trên người cậu bé, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, thấy được tám cây cột khổng lồ màu đen dần dần rời khỏi mặt đất.

Mà thuận theo sự biến mất ấy, ánh sáng nơi chân trời xa xôi lại không ngừng xuất hiện, chiếu rọi khắp nơi nơi.

Mặt trời ló rạng treo lơ lửng giữa bầu trời, tản ra tia sáng chói mắt.

Nước mắt trong mắt cậu bé không ngừng trượt xuống, không biết là bời vì đang khóc hay là do bị ánh nắng mặt trời làm cay mắt.

Cậu sững sờ nhìn lên mặt trời giữa không trung, bỗng nhiên cúi đầu xuống vội vàng gọi nói: "Tiểu Nhã, mặt trời xuất hiện rồi, mặt trời mà em muốn nhìn thấy nhất xuất hiện rồi, em mau tỉnh lại đi a."

Ánh mặt trời chiếu sáng lên khuôn mặt lấm lem, nứt nẻ, cơ hồ không có chút huyết sắc nào của em gái cậu.

Mắt cô bé hơi hơi rung động một cái, sau đó mở ra.

Một luồng cảm giác vô cùng ấm áp dâng lên, ánh nắng chiếu rọi ở trên người, ấm áp dễ chịu.