Trúc Mã Lại Mặc Váy Của Tôi

Chương 4: Tôi Chỉ Ôm Cậu Thôi



Vốn nghĩ đã chôn vùi đi quá khứ không vui vẻ này, vậy mà hôm nay gặp lại cậu, Tinh Tinh lại chính tay bới nó lên một lần nữa, đau..tim cô vẫn còn rất là đau. Cảm giác mọi chuyện như chỉ vừa xảy ra hôm qua thôi vậy.

" Cậu đã biết tất cả rồi, vậy...có chấp nhận tha thứ cho tôi không ", tiếng nói của Tử Sâm kéo Tinh Tinh về hiện tại

Tha thứ, cậu có làm gì sai đâu mà cần cô tha thứ, Tinh Tinh nhìn khuôn mặt đã có vài phần khác với trong trí nhớ của cô, cậu ấy năm đó vì phải nghe lời người lớn mà chọn bỏ rơi cô không sai, cái sai là cậu đã dấu đi nguyên do phải chia tay để cô đoán già đoán non, tự mình khiến mình buồn rầu, đau khổ, nhưng khi nghe lý do từ chính miệng cậu ấy nói, Tinh Tinh lại thầm cảm ơn vì ngày đó cậu không nói cho cô biết, người mình yêu bỗng dưng cưới người khác, sao mà cô chịu được chứ.

Nút thắt trong lòng Tinh Tinh cuối cùng cũng được tháo gỡ, nhưng để cô đau buồn trong 5 năm sao dễ bỏ qua được, Tinh Tinh nhìn Tử Sâm lạnh lùng nói:" Tôi tha thứ cho cậu, giờ thì về được rồi chứ, tôi cần nghỉ ngơi "

Nói rồi ra mở cửa tiễn khách, Tử Sâm biết cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, nhưng giờ cũng không có lý do gì ở lại nữa, đành đứng dậy ra về, ấy vậy mà cậu vừa bước đến cửa thì Tinh Tinh lại đóng rầm một cái, hình như cô nghe thấy tiếng vặn khoá của phòng đối diện, không lẽ Tiểu Hy về, Tinh Tinh lo lắng áp sát tai vào cửa, Tử Sâm mắc cười vì hành động của cô, bèn tiến lại áp tai lên cửa, cả người cũng thuận thế bao trùm người Tinh Tinh, ôm trọn cô trong lòng, miệng lại giả bộ vô tội nói:

" Có chuyện gì à, nhìn cậu cứ như rình trộm vậy "

" Hình như phòng đối diện mở cửa, tôi sợ Tiểu Hy về ", Tinh Tinh mải nghe ngóng, không để ý tư thế mờ ám giữa hai người.

" Sợ gì, tôi với cậu quang minh chính đại, có mờ ám gì đâu, hay cậu muốn làm gì, không sao, tôi có thể chịu thiệt chút, chỉ cần cậu chịu trách nhiệm với tôi là được ", Tử Sâm ghé sát tai Tinh Tinh, cợt nhả nói, hơi thở của anh phả vào tai khiến cô hơi nhột, quay lại mới phát hiện, hai người họ thế mà đang dính sát vào nhau.

" Sao tự dưng cậu sát lại vậy, tôi mới không cần, cậu dịch ra đi ", Tinh Tinh xoay người, lấy tay muốn đẩy Tử Sâm ra, nhưng ai kia mặt dày không chịu xê dịch, cô bực bội tính mắng người thì lại nghe thấy tiếng Tiểu Hy nói chuyện, ngay lập tức Tinh Tinh xoay lại tay giữ chặt nắm cửa.

Tinh Tinh nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, may quá Tiểu Hy không gõ cửa, chắc cô ấy đi xuống lầu, Tinh Tinh thở phào một hơi, tay đang định buông lỏng thì tiếng Tiểu Hy lại vang lên, hình như cô ấy đang nói chuyện với ai đó, Tinh Tinh hé cửa, hoá ra là trưởng phòng Kỷ Bạch, họ đứng cũng khá gần nên Tinh Tinh đã nghe hết cuộc hội thoại.

Trưởng phòng Kỷ tỏ tình với Tiểu Hy, cô cũng không muốn nghe trộm nhưng tin tức này nóng hổi quá.

" Cô bạn của cậu được tỏ tình thôi mà, sao vẻ mặt cậu lại giống như bị kinh sợ vậy "

" Tỏ tình là chuyện bình thường, nhưng cậu không biết thôi, Tiểu Hy đã có người yêu rồi, quan trọng là trưởng phòng Kỷ cũng biết việc này "

" Lại còn có chuyện như vậy, trưởng phòng của cậu cũng quá vô sỉ rồi "

Tinh Tinh đang định nói là trưởng phòng Kỷ trên công ty cũng rất tốt thì bị tiếng la của Tiểu Hy ngăn lại, cô giật mình nhìn ra, lúc này Tinh Tinh phải công nhận Tử Sâm nói đúng, quá là vô sỉ, trưởng phòng Kỷ vậy mà cưỡng ép ôm Tiểu Hy, cô tức giận định lao ra thì phòng bên cạnh mở cửa, một bóng dáng vụt qua.

Sau đó Tinh Tinh cùng Tử Sâm, hai người một trên một dưới lén lút nhìn cảnh trước mắt, như một bộ phim hành động đánh đấm, Dĩ Phong kéo Tiểu Hy ra, lao vào vung từng nắm đấm, họ đứng đây còn nghe tiếng bụp bụp, Tinh Tinh lắc đầu, trưởng phòng Kỷ cũng quá thảm rồi, Tử Sâm với tay đóng cửa lại, kéo Tinh Tinh về phía giường.

" Cậu làm gì vậy, tôi còn muốn xem tiếp, hoạ may có chuyện còn ra giúp được "

" Đi ngủ thôi, tình hình này họ còn giải quyết lâu lắm, cậu ra chẳng khác nào bảo cô bạn kia là cậu giấu tôi trong đây, đương nhiên tôi cũng không ngại, sợ người ngại là cậu thôi ", Tử Sâm nằm lên giường lười biếng nói.

" Nhưng cậu cũng đâu thể ngủ ở đây "

" Chứ giờ cậu cũng đâu để tôi ra ngoài, chi bằng ngủ ở đây đi, yên tâm mai tôi sẽ đi sớm, chúng ta cũng có phải lần đầu ngủ chung giường đâu, không phải ngại "

" Nhưng giờ khác, chúng ta đã trưởng thành rồi ", Tinh Tinh ngập ngừng nói

" Tôi thì chả có ý gì, cùng lắm tôi chỉ ôm cậu thôi, tại ngủ ôm gối quen rồi, ngược lại tôi đẹp trai như thế này, sợ cậu giữa đêm nổi sắc tâm cướp mất đời trai của tôi thì làm sao ", Tử Sâm nằm chống tay sau đầu nhìn Tinh Tinh, vẻ mặt còn giả vờ lo lắng.

" Ai...ai nổi sắc tâm chứ, cậu đừng nói bừa, ngủ đi, mai nhớ dậy sớm đấy ", Tinh Tinh thẹn quá hoá giận mặc kệ Tử Sâm, nằm xuống góc giường bên cạnh nhắm mắt ngủ nhưng không tài nào ngủ được. Trước giờ cô đã hay bị mất ngủ, huống chi bây giờ lại có Tử Sâm nằm bên cạnh, bên đây Tinh Tinh trằn trọc xoay qua lại một hồi thì bên kia Tử Sâm cũng chẳng khá hơn, người con gái mình yêu ở ngay trước mắt, anh mà ngủ ngon được mới lạ.

Thấy cô xoay qua lại, Tử Sâm liền nằm dịch lại gần, đưa tay vòng qua eo, kéo Tinh Tinh ôm vào lòng, đầu cũng tựa lên vai cô. Tinh Tinh bị hành động của anh làm cho giật mình, cả người cô cứng ngắt, cô ấp úng nói:

" Cậu đừng..đừng có mà giở trò bậy bạ nha "

" Tôi bảo rồi, tôi chỉ ôm cậu thôi, đừng nghĩ nhiều, ngủ đi muộn rồi đấy ", nói rồi Tử Sâm im lặng, Tinh Tinh cũng không trả lời cậu, cứ vậy nhìn xuống cánh tay rắn chắc đang vòng qua eo cô, một lúc không thấy động tĩnh, nghe thấy tiếng thở đều bên tai, chắc là cậu ngủ rồi.