Trùng Phùng GL

Chương 21: Liễu ám hoa minh (*)



(*)Chú thích tiêu đề

Liễu ám hoa minh (柳暗花明)

✚[liǔànhuāmíng] hi vọng; có hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du: "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng)

- -------------

Đây là một tin tốt, Diệp An Nhiên không rõ vì sao Vưu Tiếu vẫn buồn rầu như vậy, thẳng đến đi theo Vưu Tiếu qua từng dãy hành lang rồi đứng ở ngoài cửa một phòng bệnh thì nàng mới hiểu được.

Phòng bệnh ICU [1], một ngày vài ngàn tệ, dù có là gia đình khá giả cũng đủ để sạt nghiệp, huống chi là nàng, mấu chốt nhất là, còn không biết khi nào con gái mới có thể tỉnh lại, giống như là một cái động không đáy.

Bác sĩ chỉ cho phép nàng ở bên trong mười mấy phút, dài nhất không thể vượt qua 30 phút, khi nàng đi vào, con gái nằm ở trên giường bệnh, trên người còn cắm rất nhiều ống dụng cụ và được đắp một cái chăn của bệnh viện, sắc mặt trắng bệch, an tĩnh tựa như một con búp bê rối vô hồn.

Nước mắt nóng hổi đảo quanh hốc mắt, nhưng nàng lại gắt gao cắn chặt môi dưới, liều mạng không cho nước mắt rơi xuống, nàng sợ nước mắt rơi xuống sẽ mang đến vi khuẩn, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phục hồi của con, kỳ thật nàng vẫn biết đó chỉ là chuyện cười, nhưng nàng vẫn thật cẩn thận.

Sau khi ra ngoài, bác sĩ yêu cầu nàng đi đóng tiền viện phí, đứa bé bị xuất huyết nội tạng, khi đưa tới bệnh viện, bề ngoài nhìn như không có vết thương, nhưng khi siêu âm vùng bụng, một phần ba trong đó đã bị vỡ mạch máu.

Gan, tuyến tuỵ, tá tràng đều bị thương, khi ấy loại máu đó trong bệnh viện cơ hồ là không đủ, Diệp An Nhiên không biết tuyến tuỵ cũng không biết tá tràng là thế nào, nhưng nàng biết, con gái nàng vừa đi một vòng trở về từ quỷ môn quan.

Các chi phí chữa bệnh đương nhiên sẽ cao, trong đó còn gồm cả 5000 tệ là Vưu Tiếu đã nộp trước khi nàng tới, còn có 15000 tệ phí phẫu thuật, và tiền đặt cọc cho nằm viện phải từ một vạn trở lên.

Diệp An Nhiên không có nhiều tiền như vậy, bệnh viện yêu cầu trong vòng 3 ngày là phải nộp, bằng không đứa trẻ sẽ phải dừng lại tất cả trị liệu. Con gái nàng còn chưa tỉnh, nếu lúc này bị đưa ra khỏi phòng ICU, chỉ sợ công đoạn phẫu thuật trước đó cũng không có tác dụng.

Nàng cầu xin rất lâu, cuối cùng vẫn là Vưu Tiếu tìm mối quan hệ, mới từ ba ngày kéo dài tới năm ngày, năm ngày đã là giới hạn. Diệp An Nhiên quay về nhà, liền lấy hết sổ tiết kiệm ra, xem đi xem lại, cũng chỉ có chưa tới 3000 tệ.

Ngay cả số lẻ còn không đủ, lòng nàng càng thêm tuyệt vọng, không biết phải chạy đi đâu kiếm hơn hai vạn tệ kia, nàng không có họ hàng thân thích gì cả. Trên thực tế là có thân thích, chỉ là khi Diệp gia tan đàn xẻ nghé, những họ hàng thường xuyên qua lại cũng đã sớm trốn đi rất xa.

Đến nỗi bạn bè, nàng chỉ có mỗi mình Vưu Tiếu, tuy nàng chưa từng có hỏi qua chuyện nhà Vưu Tiếu, nhưng vô luận từ ăn mặc hay là trang điểm, nhà Vưu Tiếu cũng chỉ là một gia đình tầm trung, huống hồ trước đó Vưu Tiếu nộp tạm trước 5000 tệ, nàng không có cách nào lại mở miệng hỏi mượn cô ấy.

Mấy năm đầu khi mới ra tù, vì đã trải qua khổ cực nên nàng đã tập tành chắt chiu dành dụm, thế nhưng có để dành thế nào cũng vẫn không đủ tiêu. Diệp An Nhiên nhìn xung quanh căn phòng, lúc trước khi thuê căn hộ này, đã đặt cọc ba tháng tiền nhà, tiền thuê nhà một tháng là hơn hai ngàn tệ, nếu hiện tại lấy lại, vậy số tiền của ba tháng cũng lấy về tay, dù sao còn không biết khi nào con gái mới có thể tỉnh lại.

Cho dù là có thể tỉnh lại, cũng cần phải ở bệnh viện để theo dõi vài ngày, tạm thời không cần về nhà, sau khi xuất viện cũng có thể cho con ở nội trú trong trường, nàng thì tạm chấp nhận một chút, thuê một căn phòng nhỏ, có thể tiết kiệm được không ít tiền.

Nghĩ xong xuôi, Diệp An Nhiên lập tức gọi điện thoại cho chủ nhà, qua thật lâu bên kia mới bắt máy, chủ nhà vừa nghe Diệp An Nhiên muốn trả phòng thì không vui, cuối cùng vẫn là Diệp An Nhiên đau khổ cầu xin, chủ nhà mới không tình nguyện mà đáp ứng.

Ngoài ba tháng tiền đặt cọc kia, vẫn còn hơn nửa tháng tiền thuê nhà, nhưng chủ nhà chỉ đưa mấy trăm tệ, tuy Diệp An Nhiên đau lòng, nhưng vì có thể nhanh lấy được tiền nến cuối cùng vẫn đáp ứng. Khi chủ nhà đưa tiền sắc mặt rất khó coi, vẫn luôn lẩm bẩm lần sau muốn trả phòng thì cũng phải nói trước nửa tháng, Diệp An Nhiên cúi đầu trầm mặc không hé răng, ôm chặt túi tiền 6000 tệ trong tay, giống như đang ôm báu vật vậy.

Nàng hỏi chủ nhà địa chỉ ngân hàng gần đây, là ở một con phố, phải đi hơn nửa giờ đồng hồ, đi bằng xe công cộng tương đối nhanh, khoảng mười phút là tới rồi, nhưng Diệp An Nhiên không bắt xe, trên xe buýt quá nhiều người, nàng sợ tiền bị trộm mất, kỳ thật đi đường cũng sẽ gặp phải cướp bóc, nhưng Diệp An Nhiên cảm thấy tỷ lệ này khá thấp, dù sao hiện tại vẫn là ban ngày.

Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn đi đường, chỉ là ngàn tính vạn tính, Diệp An Nhiên cũng chưa nghĩ đến rõ ràng đang ban ngày ban mặt, thế nhưng thật sự sẽ có cướp giật.

Ban đầu Diệp An Nhiên cũng không có chú ý, nàng ôm bao đi ở trên vỉa hè, bỗng nhiên có một chiếc xe máy cọ qua bên người, trên xe có hai người, đều đội mũ bảo hiểm, khi nghe thấy tiếng động, nàng còn cố ý men vào trong để nhường đường.

Chỉ là chiếc xe máy kia vẫn đi sát bên nàng, tên ngồi ở phía sau bỗng nhiên vươn tay, khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã giựt lấy cái túi nàng đang ôm, Diệp An Nhiên theo bản năng kéo túi lại, cuối cùng nắm được một góc.

Chỉ là tốc độ của chiếc xe máy rất nhanh, trực tiếp kéo lê nàng theo nhưng nàng vẫn nhất quyết không chịu buông tay. Xe máy kéo lê Diệp An Nhiên về phía trước, đầu gối Diệp An Nhiên cơ hồ bị kéo lê trên mặt đất, rất nhanh đã cảm giác được đau đớn từ trên đùi truyền đến.

Người ngồi phía sau không nghĩ tới Diệp An Nhiên lại cố chấp như vậy, giơ tay không ngừng đấm đánh vào tay Diệp An Nhiên. Diệp An Nhiên cố nén đau, vừa túm cái túi vừa hô to: "Cướp, giúp tôi với, có người cướp tiền của tôi."

Người qua đường không nhiều lắm, nhưng tất cả mọi người đều chỉ nhìn lướt qua phía Diệp An Nhiên liền xoay đầu.

"Buông tay." Một người đàn ông đội mũ bảo hiểm hung hăng quát.

Diệp An Nhiên không để ý tới, như cũ dùng hết sực lực toàn thân giựt lại cái túi, người nọ tức muốn hộc máu mà rút dao găm từ trong túi ra, chĩa mũi dao sắc bén về phía Diệp An Nhiên.

Người nọ uy hiếp nói: "Còn không buông tay, đừng trách tao không khách khí."

Nói xong, còn cố ý hướng về phía Diệp An Nhiên mà đâm tới, Diệp An Nhiên phản xạ có điều kiện liền phải buông tay, chỉ là lỏng một chút liền nhận thấy được túi lại sắp bị cướp đi, Diệp An Nhiên vội vàng bắt lấy, người nọ nổi giận đùng đùng cầm đao chém lên tay Diệp An Nhiên.

Mu bàn tay rất nhanh đã xuất hiện nhiều vết cắt, đau đớn khiến Diệp An Nhiên bắt buộc phải buông tay, nhưng nàng biết nàng không thể nào buông tay, trong túi của nàng có hơn 6000 tệ, con gái nàng còn đang ở bệnh viện chờ nàng.

Kỳ thật phần lớn cái túi đã nằm trong tay người đàn ông kia, hắn ta quay người, nửa cái thân mình đều hướng về phía Diệp An Nhiên, vươn cái tay khác ra kéo cái túi mở ra, lấy hết tiền ở bên trong.

Nước mắt Diệp An Nhiên đã đảo quanh hốc mắt, nàng muốn ngăn cản, chỉ là cả người cơ hồ đang bị treo ở giữa không trung, một bàn tay còn giữ lấy túi, một cái tay khác muốn đưa qua giựt lại tiền.

"Đừng mà, cầu xin anh... Cầu xin anh... Đây là tiền cứu mạng con gái tôi... Con bé còn đang ở bệnh viện chờ tôi tới cứu nó... Cầu xin các anh mà..."

Nàng khóc đến không thành tiếng, nói cũng đứt quãng, chỉ là ai có thể thương xót cho nàng đây, người ngồi sau xe lấy được tiền rồi thì chợt buông lỏng túi, còn nhân tiện vươn một chân ra đá vào người Diệp An Nhiên, tức giận mắng: "Con đàn bà thối, xem lão tử có giết mày không."

Diệp An Nhiên bị đá ra xa vài bước, kỳ thật sức lực của hắn cũng không lớn lắm, sở dĩ bị bay ra xa như vậy là bởi vì bị xe máy kéo lê, chờ khi nàng ngẩng đầu nhìn thì chiếc xe máy kia đã biến thành một chấm đen mất hút.

Nàng bắt lấy cái túi trống rỗng, ngồi dưới đất khóc ô ô, nàng vốn chuẩn bị đem số tiền này gộp lại, sau đó đến bệnh viện nộp trước một vạn tệ, số tiền còn thiếu sẽ lại nghĩ cách, chỉ là không nghĩ tới sẽ bị người ta cướp đi.

Đây là hi vọng cuối cùng của nàng, là mạng của nàng, như thế nào lại bị người ta đoạt mất rồi, nếu lúc ấy không có đi bộ mà là bắt xe buýt, có phải sẽ không bị cướp hay không.

Nàng chưa từng có cảm giác tuyệt vọng như thế này, cũng chưa từng cảm thấy vô lực như vậy, nàng rõ ràng đã rất nỗ lực để sống tiếp, nhưng vì sao trời cao lại muốn bất công với nàng như thế.

Khi Vưu Tiếu gọi điện thoại tới, nàng còn đang ngồi trên đất mà khóc, nàng nói cho Vưu Tiếu chuyện mình bị cướp hết tiền, Vưu Tiếu liền bảo nàng đi báo cảnh sát. Thật ra nàng không phải một người ngốc nghếch, chỉ là mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ cộng thêm nàng đang gặp phải chuyện buồn, sau khi nghe Vưu Tiếu nói xong liền lập tức tỉnh táo lại, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua chung quanh, cách đó không xa vừa lúc có một cái camera theo dõi.

Nàng cực kỳ vui mừng, sau khi cúp điện thoại liền đi đến đồn công an gần nhất, hỏi vài người qua đường, người qua đường bị bộ dáng chật vật bất kham của nàng làm cho hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đường cho nàng.

Đoạn cướp giật đã bị camera ghi lại, chỉ là hai tên cướp kia bịt kín mít từ đầu đến chân, biển số xe cũng bị che lại, căn bản không có manh mối gì.

Lăn lộn vài tiếng đồng hồ, cảnh sát bảo nàng đi về trước, có manh mối thì sẽ gọi điện thoại cho nàng, nàng cũng không biết mình ra khỏi đồn công an như thế nào, cả người thẫn thờ.

Cuối cùng vẫn là Vưu Tiếu gọi điện thoại tới, nàng mới phát hiện mình vậy mà cứ lang thang ngoài đường, cũng không biết đi được bao lâu rồi. Vưu Tiếu đang ở bệnh viện chờ nàng, sau khi cúp điện thoại nàng biết mình cần phải tới bệnh viện.

Nơi này cách bệnh viện không xa lắm, nàng vốn muốn chạy đi, nhưng cả ngày hôm nay chạy bôn ba từ sáng sớm đến bây giờ, mới chỉ ăn một cái bánh bao trắng, chưa nói dạ dày trống rỗng, miệng cũng đã khô khốc, hai chân cũng nhũn ra.

Nàng thật sự đi không nổi, sờ soạng trong túi một chút, còn có mấy đồng tiền tiền lẻ, vì thế liền xa xỉ gọi taxi đến bệnh viện. Chờ khi tới cửa phòng ICU rồi, Vưu Tiếu vừa thấy nàng đến liền vọt lại: "Sao bây giờ mới trở về, tôi chờ cô lâu quá, gọi điện thoại cô cũng không tiếp."

Diệp An Nhiên đờ đẫn gật đầu một cái, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Vưu Tiếu đã cầm lấy tay nàng, nàng đau hừ một tiếng, Vưu Tiếu cúi đầu nhìn thì thấy mu bàn tay Diệp An Nhiên đã bị thương.

Miệng vết thương ngang dọc chằng chịt, nhìn mà khiến người ta kinh sợ, cô chấn động hỏi: "An Nhiên, sao tay cô lại thành như vậy, mau cùng tôi đi băng bó một chút."

Nàng cúi đầu, lúc này mới thấy mu bàn tay của mình bị thương, da thịt bê bết, lộ cả thịt ở trong, một phần da chỉ bị trầy xước. Nàng biết nên đi bác sĩ khám một chút, thoa thuốc sẽ đỡ hơn, chỉ là cứ nghĩa đến số tiền bị cướp nhiều như vậy, nàng đã cảm thấy đau lòng.

Nàng nước mắt lưng tròng nhìn Vưu Tiếu, cố chấp không chịu đi.

"Không phải chỉ bị cướp tiền thôi sao, làm cái gì mà bày ra một bộ muốn chết không sống thế, hơn nữa Dao Dao còn ở bên trong, cô mà không chăm sóc tốt cho bản thân, lỡ như ngã xuống thì Dao Dao phải làm sao bây giờ." Vưu Tiếu hận sắt không thành thép giận mắng.

Nàng biết Vưu Tiếu nói đúng, mình nhất định phải mạnh mẽ, Dao Dao còn đang chờ nàng.

Chờ sau khi thoa thuốc xong, Vưu Tiếu lấy ra một cái thẻ: "Bên trong có một vạn tệ, cô cầm trước đi."

Editor: Tử Hy

- -----------

Chú thích:

[1] Phòng bệnh ICU: Chăm sóc tích cực, ICU (Intensive Care Unit), hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân. Tại đây, máy móc được sử dụng để theo dõi mọi chỉ số của bệnh nhân, từ nhịp tim, thân nhiệt đến tỉ lệ oxy trong máu. (Theo Wikipedia)