Trùng Phùng GL

Chương 3: Cô đã kết hôn?



Trong lòng Diệp An Nhiên khẽ căng thẳng, nhưng vẫn đi lướt qua, đối phương cũng không có bất kỳ động tác gì.

Khiến cho Diệp An Nhiên khẽ thả lỏng một hơi.

Vào cửa hàng thức ăn mua hai trái cà chua, lúc cầm trứng gà thì Diệp An Nhiên do dự một chút, cuối cùng cầm lấy ba quả.

Từ nhỏ thân thể Hân Dao đã không tốt, đoán chừng nguyên nhân là bởi vì khoảng thời gian mang thai trong tù, công thêm cuộc sống sau khi sinh cũng không được tốt là bao. Chờ đến khi xuất viện nàng lập tức dốc hết toàn lực bù đắp, nhưng trên người nàng cũng không có bao nhiêu tiền, mà nàng lại muốn né tránh người kia, thêm trình độ và lý lịch có vết nhơ, chuyện kiếm tiền khó càng thêm khó.

Nàng nhớ rõ giai đoạn ban đầu còn ở trong tầng hầm ẩm ướt, lạnh lẽo và tù túng. Mãi cho đến sau này khi Diệp Hân Dao bốn tuổi không ngừng phát sốt suýt chút nữa mất mạng, dưới sự chỉ trích của bác sĩ, nàng cắn răng xin ứng trước của bà chủ một tháng tiền lương, lại mượn Vưu Tiếu một ít tiền, mới gom góp đủ để đặt cọc ba tháng tiền nhà.

Có điều cũng bởi vậy mà thời gian sau càng thêm gian nan, vốn dĩ mỗi tháng còn có thể trích ra ít tiền để mua thịt cho Hân Dao bổ sung chất dinh dưỡng cho thân thể, mặc dù Vưu Tiếu liên tục nói với nàng không cần trả gấp, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, lại là chuyện tiền bạc, nàng không muốn dây dưa quá lâu.

Hôm nay ở tiệm ăn bà chủ đã cho năm đồng tiền, cũng không đủ để mua thịt, nhưng ăn trứng gà nhiều một chút cũng có thể bổ sung dinh dưỡng.

Lúc tính tiền tổng cộng là bốn đồng, bà chủ thối lại một đồng đưa tới trước mặt nàng, Diệp An Nhiên đang chuẩn bị cầm lấy, tiền lại nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Diệp An Nhiên không chút do dự lập tức ngồi xổm người xuống nhặt, chân bà chủ kia lại thoáng một cái duỗi ra trước mặt nàng, tốc độ quá nhanh lại quá gần, Diệp An Nhiên cũng không né, đế giày bẩn thỉu thuận đà xẹt qua mặt Diệp An Nhiên.

Thân thể Diệp An Nhiên cứng đờ, lúc đứng lên thì nhìn thấy trên mặt bà ta lộ ra một nụ cười quái dị, trong nháy mắt đã hiểu rõ là bà ta cố ý. Bà chủ cửa hàng thức ăn này luôn luôn nhìn nàng không vừa mắt, có lần đang nói chuyện phiếm ở xa xa lại thấy nàng mua vài thứ, lúc nhìn thấy nàng thì không ngừng chỉ trỏ, ánh mắt mang theo sự khinh bỉ.

Kỳ thật Diệp An Nhiên có thể đoán được, đơn giản là mẹ nàng cả ngày uống rượu, nàng thì chưa lập gia đình còn mang theo một bé gái sáu tuổi, lại từng ngồi tù.

Trên thế giới này, không cần biết là người sống trong tầng lớp nào, bao giờ cũng có người thích bàn tán ác ý về người khác. Đem những vết nhơ của người ta không ngừng mà phóng đại, coi đó như đề tài nói chuyện trong lúc uống trà, nhân tiện còn có thể tâng bốc mình một cái, vậy thì càng tốt hơn.

Diệp An Nhiên cũng không thẹn quá hoá giận, cuộc sống này đã dạy cho nàng cách chai lì với những chuyện như vậy, tuy nhiên cũng không bị nhiễm thói la lối om sòm mắng chửi người. Mà kiếp sống trong tù, sớm đã khiến lòng nàng lạnh đi trước những sự nhục mạ ấy. Huống hồ, nàng còn muốn sống lâu dài ở chỗ này, mà gần đây cũng chỉ có một cửa hàng như thế, nếu náo loạn lên thật, sau này cũng chỉ có thể đi siêu thị, siêu thị cách nơi này hơi xa, khoảng hơn 20 phút đi bộ, giờ làm việc của nàng rất sớm, siêu thị còn chưa mở cửa, chờ đến khi tan tầm đi đến siêu thị, trên cơ bản siêu thị cũng đã đóng cửa.

Lúc đi ra khỏi cửa hàng thức ăn, Diệp An Nhiên đi tới cửa thì nhìn thấy một khay táo, dường như đã lâu lắm rồi nàng không mua hoa quả cho Diệp Hân Dao ăn, trong túi chỉ còn lại một đồng, hẳn là có thể mua được hai quả táo, Diệp An Nhiên dừng bước lại suy nghĩ một chút.

"Bà chủ, táo này bán thế nào?"

Bà chủ liếc nàng một cái, không để ý nói: "Hai đồng rưỡi một cân."

Diệp An Nhiên cầm hai trái lớn nhỏ vừa phải, vừa đúng một đồng tiền. Lúc trở về dưới lầu đã không thấy bóng dáng Tần Mặc đâu, Diệp An Nhiên thả lỏng một hơi, lúc đang chuẩn bị lên lầu thì một bàn tay chặn ngang giữ chặt cổ tay của nàng.

Nàng giật mình kêu lên, vội vàng che chở trứng gà trên tay, sợ đánh rơi, hành động này khiến người bắt lấy tay nàng bật cười một tiếng. Theo lực quán tính mà xoay người, một bóng dáng cao gầy xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Nàng không nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang nắm cổ tay nàng, sự ấm áp dường như muốn đem làm phỏng tay nàng, nàng vung vẩy cánh tay, muốn rút tay của mình rồi bỏ chạy, nhưng cái tay kia lại giống như nhựa cây dính chặt trên người nàng.

Diệp An Nhiên cắn môi dưới, sợ hãi nhìn đối phương, trong lòng liều mạng ép buộc bản thân nhất định phải tỉnh táo lại.

Cô nhếch môi mỏng, ánh mắt nặng nề nhìn nàng hồi lâu, khóe miệng cong ra một nụ cười nhạt nhẽo, dường như trào phúng, lại như là tự giễu: "Không muốn nhìn thấy tôi như vậy à, hay là sợ phải nhìn thấy tôi."

"Tôi không biết cô đang nói gì." Diệp An Nhiên quay đầu qua cố giả bộ trấn định nói, không đợi Tần Mặc lên tiếng, nàng nói tiếp: "Tôi không rõ tại sao cô cứ một mực đi theo tôi, nếu còn nói như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát."

"Báo cảnh sát!"

Dường như nghe thấy chuyện buồn cười nhất từ trước tới nay, giọng nói của Tần Mặc mang theo hương vị trào phúng, khiến Diệp An Nhiên nhớ về quá khứ năm đó sau khi ở bên cạnh Tần Mặc.

"Kỳ thật cũng không cần phiền phức phải báo cảnh sát, tôi chỉ cần hô một tiếng, tin chắc chồng tôi sẽ không bỏ qua cho người đang theo dõi tôi." Nàng làm như không nghe được câu mỉa mai kia của cô, rũ mi mắt đen nhánh xuống, bình tĩnh không chút gợn sóng mà cảnh cáo.

Thân thể Tần Mặc khẽ cứng đờ, trong phút chốc ánh mắt trở nên lạnh xuống: "Cô đã kết hôn rồi!"

"Không liên quan gì với cô." Mặt Diệp An Nhiên không đổi sắc, lúc trước chỉ cần nàng nói dối sẽ đỏ mặt, tròng mắt đảo quanh bốn phía không dám nhìn người đối diện, thế nhưng bây giờ thì không như vậy nữa.

Tần Mặc gia tăng lực đạo trên tay, xương cốt trên cổ tay giống như sắp bị bóp nát, Diệp An Nhiên đau đến hít một ngụm khí lạnh, không rõ một cô gái như Tần Mặc lấy đâu ra khí lực lớn như vậy.

"Trả lời tôi." Tần Mặc lạnh lùng ra lệnh.

"Dĩ nhiên không phải." Diệp An Nhiên tận lực khiến ngữ điệu của mình trở nên vô cùng nhẹ nhàng: "Chỉ là đang sống chung mà thôi." Trên mặt nàng lộ ra ý cười, giống như thiếu nữ đang rơi vào bể tình.

"Xem ra cô sống rất tốt." Cô nghiến răng nghiến lợi, hai đầu chân mày không giấu được vẻ lạnh lẽo.

Diệp An Nhiên vẫn cười như cũ: "Khá tốt."

Ngay khi nàng nói xong câu đó thì cổ tay đang bị nắm của nàng được nới lỏng ra, Diệp An Nhiên thừa cơ hội giật khỏi cái tay kia. Tần Mặc nhếch môi, mặt không đổi sắc nhìn nàng đang chạy lên lầu, buông xuống hai tay đang nắm chặt thành quyền ở bên người.

Thì ra nhiều năm trôi qua mà nàng vẫn sống tốt, tựa hồ như tất cả những chuyện xảy ra năm đó một chút cũng không liên quan đến nàng, tựa hồ cuộc sống tuy có gian khổ nhưng vẫn rất hạnh phúc.

Kỳ thật cho dù ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao mình muốn lái xe âm thầm đi theo nàng, và cô cũng không hiểu lúc trước trên đường tình cờ gặp được nàng, cả người cô giống như vừa chạy mấy cây số, nhịp tim đập nhanh dị thường.

Vốn dĩ cô tưởng rằng cách xa nhau nhiều năm như vậy, những ký ức liên quan đến nàng đã từ lâu như sương sớm dưới ánh mặt trời bốc hơi không còn nữa, thế nhưng tại thời khắc đó khi nhìn thấy nàng, quá khứ phức tạp rối rắm ấy lại lóe lên vô cùng rõ ràng trong đầu của cô.

Lúc ngồi trong nhà hàng với Chu Gia Di, trong đầu cô đều là hình bóng nàng. Người luôn giỏi che giấu tâm tư như cô lại khiến Chu Gia Di dễ dàng nhận ra cô có gì đó khác lạ. Sau đó cô lại càng đánh mất sự tỉnh táo và khả năng tự kiềm chế của bản thân, tùy tiện tìm cớ bỏ lại Chu Gia Di ở nhà hàng để quay lại nơi đó. Nhưng bóng dáng của nàng đã không còn ở đó, cô tìm kiếm rất lâu mới tìm thấy nàng đang làm trong một tiệm cơm, sau đó chẳng biết tại sao cô lại đi theo nàng đến nơi này.

Nàng nói nàng không quen biết cô, cô vốn nên nói một câu nhẹ như mây gió, à, là tôi nhận lầm người. Thế nhưng cô không cam tâm, không cam tâm đối phương quên cô, không cam tâm việc nàng có thể dễ dàng buông xuống cừu hận thấu xương như thế.

Nhưng cô sẽ không buông tha nàng như vậy.

***

Khách khứa tập trung tại lễ đường, nàng mặc áo cưới trắng noãn, kéo khuỷu tay ba mình đi trên thảm đỏ. Người kia mặc âu phục màu đen đứng trên lễ đài, khuôn mặt như hoạ, tiếp nhận nàng từ tay của ba, cái tay ấm áp kia tinh tế tỉ mỉ nắm tay nàng, trên màn hình to lớn phía sau lưng đang chiếu ảnh chụp ngọt ngào của hai người.

Trên mặt Cha xứ nở nụ cười: "Tần tiểu thư, cô có đồng ý cùng Diệp An Nhiên tiểu thư chung một chỗ, cho dù hai người cùng giới tính, cho dù người bên cạnh phản đối, cũng từ đây yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, không rời không bỏ trung thành cả đời, vô luận phú quý hay nghèo khó, vô luận khỏe mạnh hay bệnh tật, vô luận thành công hay thất bại, đều sẽ không rời không bỏ, vĩnh viễn ủng hộ cô ấy, bảo vệ cô ấy, cùng cô ấy đồng cam cộng khổ, nắm tay nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, đầm ấm, cho đến cuối đời!"

"Không, tôi không đồng ý." Cô chậm rãi mở miệng.

Giống như ném vào một quả lựu đạn, trong nháy mắt khách khứa bên dưới bắt đầu nháo nhào, ánh sáng chói lọi từ bóng đèn thủy tinh trên trần nhà chiếu xuống, khiến người ta chói mắt đến choáng váng.

"Diệp An Nhiên, cô thật buồn cười, làm sao tôi có thể yêu một người con gái như cô, cha cô cũng bởi vì tôi dùng cô uy hiếp mà sắp phải ngồi tù đó." Cô cầm chiếc nhẫn lên ném lăn qua chân nàng.

Cô nói cái gì, nàng đều xem như gió thoảng bên tai, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn theo chiếc nhẫn mà khẽ động, nhìn nó lăn từ bên chân dưới bàn, càng lúc càng xa cho đến khi biến mất không thấy gì nữa. Sau đó khi nàng còn chưa kịp phản ứng, cha của nàng đã bị cảnh sát mang đi trước mặt bao người.

Hình ảnh đột nhiên thoáng một cái thay đổi, tin tức ùn ùn xuất hiện trên báo chí, internet và trên TV.

"Theo tin tức của báo đài vốn là thị trưởng Hứa Thiên Hằng bị kết án nhận hối lộ, tham ô, lạm dụng chức quyền. Diệp Thiên Hằng phạm tội nhận hối lộ, tội tham ô, tội lạm dụng chức quyền, tuyên án tử hình, cách chức quyền lợi chính trị trọn đời, đồng thời tịch thu toàn bộ tài sản cá nhân."

"Nhiên Nhiên, đừng hận A Mặc, đừng hận cô ấy, là nhà chúng ta có lỗi với Tần gia bọn họ, cô ấy hẳn là nên trả thù..."

Lại một lần nữa từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, từ ngày gặp được Tần Mặc, liên tục hai ngày, lời của Tần Mặc và ba nàng không ngừng đan xen xuất hiện trong đầu. Nàng mở to hai mắt ngồi dậy, cố gắng hít thở từng ngụm một, trong phòng rất yên tĩnh, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập dồn dập. Ánh trăng yếu ớt chiều vào xuyên qua cửa kính hình vuông, khiến không gian tối tăm trong gian phòng không nhìn rõ năm ngón tay có thêm một chút ánh sáng.

Nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, lòng đang căng thẳng của Diệp An Nhiên cuối cùng cũng có thể buông lỏng xuống, hai tay che mặt nhịn không được khẽ khóc thút thít.

Cha bị mang đi, nhà họ Diệp bị phong tỏa, tài sản bị đóng băng, khoảng thời gian đó, nàng hoàn toàn là dựa vào thù hận với Tần Mặc mà tiếp tục chống đỡ, thế nhưng trước khi cha nàng tự sát lại nói với nàng chuyện này.

Đến tột cùng là vì cái gì, nhà bọn họ bị hại thảm như vậy, cha lại còn không cho phép nàng mang hận. Khi đó nàng nghĩ muốn đi hỏi Tần Mặc, thế nhưng cô ta lại liên tục tránh né không gặp, mà mẹ nàng cũng nhất quyết không đề cập tới. Sau này khi ngồi tù, khổ cực mỗi ngày khiến nàng vừa nằm xuống thì ngủ ngay, những nghi vấn kia nàng đã sớm không hề để tâm.

Ước chừng do tiếng động quá lớn, đánh thức Diệp Hân Dao, con bé xoa xoa đôi mắt mông lung buồn ngủ, giọng điệu mang theo chút ủ rũ: "Mẹ ơi, mẹ sao vậy?"

Diệp An Nhiên vội vàng lau khô nước mắt, nói khẽ: "Mẹ không sao, Dao Dao mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi học."

Diệp Hân Dao nhu thuận gật đầu, vừa ngáp một cái vừa trầm trầm thiếp đi.

Nàng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Diệp Hân Dao, chăn đắp ngay ngắn đã bị con bé đá đến dưới chân, rất có thể là do bị lạnh, con bé ngủ không ngon giấc, một hồi thân thể cong thành nửa hình cung, một hồi lại vân ve cái mũi. Diệp An Nhiên giúp cô bé đắp kín chăn, không đến một hồi lại bị cô bé đá văng ra, cực kỳ giống nàng khi còn bé. Kỳ thật ngoại trừ cái này, lông mày của bé, đôi mắt, cái mũi, miệng cũng giống nàng, quả thật giống như là từ một khuôn đúc ra, thật may là giống nàng.

- ------------------

Editor: Có đôi chỗ nhân vật chính bị nhầm từ họ Hứa và họ Diệp, nguyên văn đã vậy nên mình sẽ không sửa, chưa biết là nhầm lẫn của tác giả hay có ngụ ý gì. Các bạn độc giả đừng để ý cái đó nhé!