Trùng Phùng GL

Chương 8: Chua xót



Sắc mặt Tần Mặc đột nhiên tái xanh, cô liếc mắt, chế nhạo: “Có lẽ đợi tới lúc chết rồi xuống âm phủ mà hỏi cha mẹ cô đi.” Trong mắt cô hiện lên một tia hận ý sâu sắc, thân thể Diệp An Nhiên bắt đầu run lên, như thể nhớ lại khoảnh khắc ngày tổ chức hôn lễ, cô đã ném chiếc nhẫn đi trước mặt bao nhiêu người.

"Nhưng chẳng phải cô đã trả thù rồi sao, nhà họ Diệp chúng tôi cũng đã tan nhà nát cửa rồi, sao cô còn không chịu buông tha cho tôi!"

Đột nhiên Tần Mặc đứng lên, trong mắt hiện lên sự hận thù như muốn giết chết nàng, giọng nói lạnh như băng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ nói: “A, buông tha, vĩnh viễn cũng không có chuyện đó!”

Lúc này cơ thể Diệp An Nhiên dường như kiệt quệ, nàng lảo đảo lùi lại hai bước suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng. Nàng cắn chặt môi dưới mới miễn cưỡng ổn định thân hình, ngẩng đầu lộ ra cái cổ trắng nõn như con thiên nga đang kề cận cái chết: “Cô muốn như thế nào?”

Tần Mộ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, “Tôi muốn cô sống không bằng chết.”

Sống không bằng chết? Diệp An Nhiên tưởng rằng nàng sẽ tuyệt vọng và đau đớn khi nghe những lời này, nhưng thực ra không phải vậy. Nàng đã sống trong địa ngục nhiều năm như vậy, sau này có Hân Dao, cuộc sống vốn tê liệt và đầy tuyệt vọng của nàng dường như có một tia hy vọng..

Hân Dao là ánh sáng và là niềm hy vọng sống sót của nàng, chỉ cần có Hân Dao bên cạnh, nàng có thể chịu đựng tất cả dù phải chịu bao nhiêu đau khổ.

“Tôi đồng ý.” Nàng vốn tưởng rằng ba chữ này sẽ khó nói ra, nhưng không ngờ lại nói ra dễ dàng như vậy.

Khi đi theo Tần Mặc ra khỏi công ty, Diệp An Nhiên đã tự an ủi bản thân, thật ra cũng không có chuyện gì, tuy lương của người quét dọn ít hơn 500 tệ so với lương hiện tại, nhưng vẫn cao hơn lương của nhân viên phục vụ mà nàng đã làm lúc trước là 1.500 tệ. Giờ làm việc không dài, còn được nghỉ cuối tuần.

Trong tương lai, nàng không chỉ có thời gian chăm sóc Hân Dao mà còn có thể mua thêm thịt cho con bé, Hân Dao của nàng quá gầy, sau này nàng còn có thể tiết kiệm được một khoản cho việc học cấp 3 và đại học của con.

Đi theo Tần Mặc đến văn phòng tổng bộ ở Hoa Thịnh, Tần Mặc sai người đưa cho nàng một bộ quần áo bảo hộ lao động, bộ quần áo này có màu xanh đậm, có hai chữ Hoa Thành được may bằng chỉ xanh ở sau lưng và bên ngực phải, cô bảo nàng mặc vào.

Diệp An Xuyên khoác đồ lao động bên ngoài quần áo, Tần Mặc liếc nàng một cái nhưng không nói lời nào, sau đó chỉ vào cánh cửa nhỏ cạnh phòng tắm trong phòng làm việc, thản nhiên nói: “Cô vào đó lấy dụng cụ, dọn dẹp phòng làm việc trước, sau đó là lầu này, dọn dẹp cho xong rồi lau sạch cầu thang của lối thoát hiểm. ”

Diệp An Phàm khẽ ‘ ừm ’ một tiếng sau đó đi lấy dụng cụ lau chùi dọc theo vị trí mà ngón tay của Tần Mặc đã chỉ, kỳ thật phòng làm việc của Tần Mặc rất sạch sẽ, không có một chút bụi nào, có vẻ như được lau dọn mỗi ngày.

Nhưng Diệp An Nhiên lại vẫn quét sàn, sau đó mới lau sàn, bởi vì Tần Mặc ở trong văn phòng nên không thể dùng máy lau, chỉ có thể dùng cây lau sàn, nhưng khi Diệp An Nhiên đang định lau sàn thì nghe thấy Tần Mặc bất chợt nói.

“Dùng giẻ mà lau.”

Diệp An An vô thức ngẩng đầu nhìn Tần Mặc không nhìn nàng mà đang tập trung vào máy tính, như thể câu nói đó là ảo giác thính giác của mình, nhưng rồi nàng vẫn đặt cây lau sàn trong tay trở lại nơi cất giữ dụng cụ trong tủ nhỏ.

Sau khi tìm giẻ lau trong tủ, Diệp An Nhiên mới quay người lại nói với Tần Mặc: “Không có giẻ.”

Tần Mặc dừng lại công việc trong tay, móc ví rút ra một tờ một trăm tệ, đặt lên bàn. “Đi mua đi.”

Dưới lầu có một chuỗi siêu thị nhỏ, Diệp An Nhiên mua xong còn đang nghĩ trong tủ nhỏ đựng dụng cụ lau nhà không có giẻ lau sàn, nhưng Tần Mặc lại bảo nàng dùng giẻ lau, rõ ràng là quyết định lúc nhất thời.

Mặc dù biết Tần Mặc cố ý nhưng Diệp An Nhiên vẫn không thể không làm, thật ra không có vấn đề gì, nàng đã từng thấy người giúp việc nhà mình quỳ trên mặt đất cúi đầu lau sàn, lần nào khi nhìn xuống sàn nhà sáng bóng cũng thấy bóng dáng mình được phản chiếu.

Nhân viên thu ngân trong siêu thị là một cô gái trẻ, thấy nàng thanh toán thì ngạc nhiên nhìn nàng một cái, cô ta thản nhiên cười hỏi: “Cô là nhân viên của Hoa Thịnh phải không?”

Diệp An Nhiên không biết vì sao cô ta lại đoán được, khi nhìn theo ánh mắt đối phương thì mới chợt nhớ tới mình đang mặc bộ quần áo nhân viên vệ sinh của Hoa Thịnh, Diệp An Nhiên có chút ấn tượng.

“Sao cô không tìm công việc khác?” Cô gái tò mò hỏi.

Thật ra điều này có chút thất lễ, nhưng Diệp An Nhiên có thể hiểu được cô gái đang nghĩ gì, chẳng qua chỉ là một thiếu nữ chân ướt chân ráo làm nghề dọn dẹp vệ sinh.

Diệp An Nhiên mím môi không nói gì, đếm tiền cô gái thối xong liền cầm giẻ rời đi, cô gái thấy vậy thì cong miệng không vui. Nhưng Diệp An Nhiên không có thấy điều đó, dù có nhìn thấy, nàng cũng sẽ không quan tâm. Sự nhiệt tình và niềm hy vọng sống của nàng đã hao mòn từ lâu trong suốt thời gian trải qua năm năm tù tội. Nó giống như một bông hoa bị rút hết chất dinh dưỡng và héo úa sớm, chỉ chờ ngày khô héo.

Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi quỳ xuống lau sàn trước mặt Tần Mặc, nàng vẫn cảm thấy khó chịu, nhất là lúc lau vị trí dưới bàn làm việc, nàng vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Diệp An Nhiên có chút không hiểu, nàng vậy mà vẫn có thể cảm thấy xấu hổ, từ sau sự xấu hổ khi bị các tù nhân trong tù làm nhục thì nàng dường như đã hoàn toàn chết lặng.

Nhưng bây giờ cảm giác đó đột ngột trở về, điều này làm cho Diệp An Nhiên vô cùng khó chịu. Có điều mà nàng không biết chính là một Tần Mặc luôn làm việc nghiêm túc lại vẫn luôn nhìn trộm nàng.

Nhìn nàng quỳ trên mặt đất lấy tay ấn giẻ lau sàn nhà, Tần Mặc cảm thấy bản thân nên vui khi thấy bộ dạng hèn mọn của người kia, thế nhưng cô lại không vui chút nào, ngược lại còn cảm thấy thật chua xót.

Đặc biệt là khi người kia quỳ dưới chân khiến cô có thể nhìn nàng rõ ràng hơn. Trước kia làn da ấy trắng như tuyết, thanh tú mịn màng, nhưng bây giờ ở khoảng cách xa như vậy, vẫn có thể thấy da của nàng đã xạm màu đi. Giống như sắt đã bị lau đi lớp sơn bên ngoài, cả tóc nữa, không một chút ánh sáng nhìn cũng biết thiếu sự nuôi dưỡng.

Rõ ràng nhất là đôi tay, cô vẫn nhớ rằng khi còn nhỏ, trò chơi yêu thích của nàng là lặng lẽ lấy tay che mắt cô từ phía sau để cô đoán xem nàng là ai. Cô vẫn nhớ rõ đôi bàn tay ấy vốn thanh mảnh, mịn màng nhưng giờ lại cực kỳ thô ráp.

Thoạt nhìn cho thấy đã phải làm việc rất vất vả, trông nàng còn vất vả và tầm thường hơn nhiều người phụ nữ bình thường cùng lứa tuổi hiện nay, bình thường như một người phụ nữ gần 28, 30 tuổi.

Tần Mặc ác ý nghĩ, Diệp An Nhiên như thế này lại khiến cô không muốn nhìn thêm lần nào nữa, cho dù hiện tại nàng làm chuyện này là vì mình gây ra. Cô thu hồi ánh mắt, ngưng việc nhìn nàng, tập trung toàn bộ tâm trí vào công việc.

Khi cô nhìn lên lần nữa thì đã không thấy bóng dáng Diệp An Nhiên trong phòng làm việc. Tần Mặc vô thức nhìn ra bên ngoài nhưng lại chỉ thấy bức tường trắng xoá bởi văn phòng không được làm bằng thủy tinh như những người khác.

Tần Mặc xoa xoa lông mày, kìm nén ý muốn đi nhìn nàng, cô dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, quả nhiên trong đầu lại không ngừng hiện lên bóng dáng của Diệp An Nhiên, mái tóc khô khốc, làn da đã không còn tinh tế như xưa và những ngón tay thô ráp của nàng.

Cuối cùng, cô dừng lại ở hình ảnh đôi mắt đen như mực của nàng, đôi mắt ấy vốn luôn trong sáng nay đã trở nên không chút sức sống dưới tác động của thời gian.

"Tần Mặc, đi ra đây, cô ra đây mau, tôi có chuyện muốn hỏi cô"

"Tần Mộ, tên khốn kiếp, tại sao cô lại muốn đối xử với tôi như vậy, vì sao..."

"..."

Ký ức đột nhiên chuyển sang khi nhà họ Diệp bị phong tỏa, cha của Diệp An Nhiên bị cô tống vào tù, còn Diệp An Nhiên chật vật tuyệt vọng, điên cuồng hét lên trước cửa nhà.

Tất cả mọi chuyện khiến Tần Mặc không thể thở nổi, trong lòng cô đang không ngừng lớn tiếng mà rít gào để bản thân không được suy nghĩ về chuyện đó nữa, nhưng lại như thế nào cũng không thể ngăn chặn. Tần Mặc cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cô vươn tay gạt hết tất cả văn kiện trên bàn làm việc xuống dưới đất. Nhưng cô cảm thấy vẫn chưa đủ, không biết tại sao mình lại trở nên như thế này, đúng lúc này Chu Gia Di đột nhiên gọi điện đến.

"A Mặc." Giọng cô ấy vẫn nhẹ nhàng như ngày nào.

“Ừ.”

"Tối nay chị có rảnh không?" Bên kia thận trọng dò hỏi.

Tần Mặc có chút sững sờ, đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, bởi vì biết sự thật về cái chết của cha mẹ mình, cô đột nhiên thờ ơ với Diệp An Nhiên, khi đó nàng cũng như thế này, mỗi lần lên tiếng đều rất dè dặt.

"Ừm, có chuyện gì?"

"Em muốn chúng ta cùng nhau ăn tối. Gần đây em biết có một nhà hàng khá ngon."

"Khi nào vậy?"

"Em vừa mới tan làm, bây giờ có thể đi được không?"

Tần Mặc nói:" Tôi đến đón em. "

Giọng nói ở đầu dây bên kia vui vẻ hơn một chút: "Vậy thì em sẽ đợi chị."

Lúc bước ra khỏi văn phòng, Tần Mặc còn quét một vòng quanh khu văn phòng, nhưng không thấy Diệp An Nhiên đâu, cô cau mày bước xuống cầu thang lối thoát hiểm.

Tòa văn phòng cao ốc này là tòa nhà cao nhất trong toàn bộ khu BCD, ngoại trừ tầng dưới cùng và hơn mười tầng khác thì còn lại đều là Hoa Thịnh.

Trước kia Tần Mặc toàn đi thang máy, leo cầu thang sẽ khiến người ta kiệt sức, nhất là khi cô đi giày cao gót, nên đây là lần đầu tiên cô đi cầu thang bộ.

Vì ở tầng cao nên ít người đi lên cầu thang, đèn ở gầm cầu thang được kích hoạt bằng giọng nói, nhưng do đã cũ nên đèn tắt hết cả, xung quanh ảm đạm như đang chiếu phim kinh dị.

Tần Mặc không khỏi nghĩ đến Diệp An Nhiên, từ nhỏ An Nhiên đã sợ bóng tối, mỗi lần đi đêm nàng đều ngâm nga hát trong miệng, nhưng nàng hát rất khó nghe khiến cô hận không thể khâu miệng nàng lại, để bảo vệ tai mình, cô dứt khoát nắm tay dắt nàng đi đoạn đường tiếp theo.

Đi xuống mấy tầng cũng không gặp được Diệp An Nhiên, nếu không phải dưới chân cô ẩm ướt, rõ ràng là cầu thang kéo, e rằng Tần Mặc sẽ cho rằng Diệp An Nhiên đã chuồn êm hay là lười biếng.

Cuối cùng không biết đã xuống bao nhiêu bậc thang, Tần Mặc mệt mỏi thở không ra hơi, vừa lúc cô đang buồn bực không biết phải làm sao nữa thì trong góc chợt thấy một bóng người mơ hồ.

Về phần nghe thấy tiếng bước chân của cô, bóng dáng co quắp trong góc hơi run lên, xoay người rầm rì, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Rõ ràng là nàng đang sợ hãi tột độ, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn cô chằm chằm.

Tần Mặc tiếp tục vừa đi xuống vừa suy nghĩ lung tung, vừa định đi đến bậc thang cuối cùng thì cô nghe thấy có tiếng người nói nhỏ: “Tần tổng.”

Giọng nói như muốn bóp ra khỏi kẽ răng. Tần Mặc chăm chú nhìn nàng, lúc này mới nhận ra sắc mặt nàng đã trắng bệch như tờ giấy. Cô có chút buồn cười một tiếng, cô thật không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, nàng thật sự vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi bóng tối.