Trùng Sinh Làm Học Bá

Chương 2



4

Sau khi nhận được trợ cấp cho học sinh nghèo, tôi lại xin vào ký túc xá.

Tôi dành một số tiền để mua chăn ga gối đệm cùng những vật dụng cần thiết hàng ngày, sau đó chuyển đến ký túc xá.

Đây là phòng ký túc xá sáu người, nhưng tính cả tôi thì cũng chỉ có năm người.

Hai người trong số đó là học sinh lớp ưu tú - Phùng Mạn Mạn và Từ Giai Tuệ, Trương Điềm là lớp trưởng lớp tôi, và một người thuộc lớp bình thường là Lưu Nhược Thi.

Bốn người nhìn thấy tôi đi vào đều không hẹn mà dời đi ánh mắt, ngoại trừ Phùng Mạn Mạn vẻ mặt quái dị nói bóng gió, "Một số người vì không đủ thông minh mà gian lận trong kỳ thi, quả nhiên rác rưởi chính là rác rưởi."

Tôi trải nệm chăn, không thèm để ý.

Thẩm Thanh Di mang tiếng ác ở bên ngoài nên bọn họ cũng không dám nói quá khó nghe, nhưng khi thấy tôi không phản ứng lại, họ liền không khách sáo nữa.

Phùng Mạn Mạn còn cố ý đẩy tôi.

Tôi đẩy ngược lại cô ta khiến cô ta ngã xuống giường: "Cậu tên gì?"

"Liên quan gì tới cậu! Một trăm điểm cậu cũng thi không nổi, đúng là đồ ngốc! Tôi xếp thứ 27!"

Tôi dồn thêm sức lực ở tay, Phùng Mạn Mạn kêu càng thảm thiết hơn nữa, Từ Giai Tuệ định chạy tới giúp đỡ nhưng bị tôi đá ra xa.

"Ai nói với cậu là tôi gian lận? Cậu có thấy tôi bị phạt không? Đừng có nghe đồn nhảm bên ngoài rồi coi là sự thật." Sau khi giải thích xong, tôi lại nói thêm: "Tôi chưa làm xong môn Toán cũng cao điểm hơn cậu, làm sao cậu có đủ tự tin để gọi tôi là đồ ngốc?"

Phùng Mạn Mạn cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức yên lặng không còn lời nào nữa.

Tôi buông cô ấy ra, tiếp tục dọn đồ.

Không khí trong ký túc xá trở nên gượng gạo hơn, nhưng tôi không quan tâm. Sau khi dọn đồ xong, tôi lấy sách tham khảo ra bắt đầu làm bài.

Phùng Mạn Mạn vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng nhịn không được đi tới hỏi: "Cậu cũng có thể làm được bài này? Tôi xem đáp án nhưng không hiểu, cậu có thể..."

"Cậu thật là hài hước." Tôi ngừng viết, cười nhạt nhìn cô ấy.

Cô ấy tức giận đỏ mặt xoay người định rời đi, tôi liền bình tĩnh lên tiếng: "Bài này có ba cách giải, cách thứ nhất là làm lần lượt từng phép tính, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể tính ra đáp án, nếu cậu không ngại có thể thử xem. Cách thứ hai là đặt nghiệm và lập hệ phương trình. Cách thứ ba là vẽ đồ thị..."

"Cảm... Cảm ơn." Phùng Mạn Mạn đỏ mặt nói.

"Không có gì." Tôi thờ ơ xua tay, cúi đầu làm bài tiếp theo.

Khi tôi làm được một nửa, Từ Giai Tuệ cũng đến hỏi tôi một câu hỏi Vật lý điện trường, tình cờ lại là câu hỏi cho bài kiểm tra tháng này nên tôi có thể giải thích cho cô ấy.

Trương Điềm và Lưu Nhược Thi cũng chưa hiểu kỹ câu hỏi này nên hăng hái chạy tới nghe.

Không khí học tập trong ký túc xá nhất thời tăng cao, thậm chí tới tận khi đi ngủ, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự phấn khích của mọi người.

Tình bạn của nữ sinh vốn chỉ cần đơn giản như vậy.

Lưu Nhược Thi ngủ ở giường trên của tôi, cô ấy đột nhiên nhô đầu xuống nói: "Thẩm Thanh Di, cậu thật lợi hại."

Tôi còn chưa kịp khiêm tốn, Phùng Mạn Mạn đã trả lời: "Đúng vậy, tôi thấy cậu giỏi hơn Tống Thừa Dữ rất nhiều."

"Thật sao? Tống học thần nổi tiếng của trường đó."

"Đương nhiên, tôi học cùng lớp với cậu ấy..."

Kỳ thực, năm đó khi tôi học lớp 12 cũng đã nghe nói khối 10 có một nam sinh Tống Thừa Dữ năng lực xuất sắc, lại có ý chí cạnh tranh cao.

Toán học hay Vật lý, hắn đều đạt hạng Nhất cấp Quốc gia.

Vì vậy, thật khó để nói giữa Tống Thừa Dữ và tôi, ai là người giỏi hơn.

Nhưng cũng may tôi đã tốt nghiệp cấp Ba, học nhiều hơn hắn hai năm, xét số năm học thì đương nhiên tôi giỏi hơn, nên tôi nhất định phải là người đứng đầu.

5.

Trong lớp Toán của Trần Tiền, mỗi khi có câu hỏi khó, tôi đều là người đầu tiên giơ tay trả lời.

Tư duy mạch lạc, lời giải ngắn gọn dễ hiểu.

Các bạn cùng lớp dần nhìn tôi với ánh mắt khác, thậm chí có người còn đến hỏi bài tôi.

Một trong số đó là cô gái tên Khương Nguyệt.

Cô ấy là người chăm chỉ đến hỏi tôi nhất, mối quan hệ của tôi với cô ấy dần trở nên tốt đẹp hơn.

Một ngày nọ, khi tôi đi vệ sinh về, phát hiện thấy cô ấy đang giúp tôi sắp xếp lại ngăn kéo.

"Ngăn kéo của cậu bừa bộn quá, nên mình giúp cậu sắp xếp lại.” Khương Nguyệt ngọt ngào cười với tôi.

Tôi gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.

Những bài tập lớp 11 rất đơn giản đối với tôi, nên tôi thường không làm bài tập mà chỉ nhét hết vào ngăn kéo.

"Mình thấy cậu không làm rất nhiều bài tập, vậy những lúc nộp bài tập về nhà cậu làm thế nào?"

"À, tôi mượn bài các bạn cùng lớp. Nếu họ chưa không làm xong, tôi sẽ không nộp."

"Mình cũng có thể cho cậu mượn."

"Thật sao? Cảm ơn cậu rất nhiều." Tôi mỉm cười với cô ấy, cô gái này đúng là đẹp người đẹp nết.

Sau khi hướng dẫn cho cô ấy một bài toán, cô ấy không rời đi như thường lệ mà bắt đầu nói chuyện phiếm với tôi, thậm chí còn kể cho tôi nghe về một cuốn tiểu thuyết, tôi rất thích thú lắng nghe, đáng tiếc giờ ra chơi đã kết thúc.

"Cuốn sách này cậu đọc ở đâu thế?"

"Mình có mang đến đấy, cậu có muốn mượn không?"

Mắt tôi lập tức sáng lên, tiểu thuyết trộm mộ này thực sự rất thú vị.

Ngay cả khi về ký túc xá, tôi cũng không làm bài tập mà chỉ ngồi đọc nó.

Phùng Mạn Mạn thấy tôi nghiêm túc như vậy, liếc qua bìa sách, hỏi: "Cuốn sách này cậu lấy ở đâu?"

"Khương Nguyệt cho tôi mượn."

"Khương Nguyệt?"

"Làm sao vậy?" Tôi nhìn thoáng qua cô ấy một cái.

Ai biết Phùng Mạn Mạn lại chán ghét nói: "Cậu tốt nhất đừng chơi cùng cô ta. Cô ta là bạn học cấp 2 của tôi, rất mờ ám, chúng tôi không ai muốn để ý tới cô ta, cũng không biết rốt cuộc trong đầu cô ta nghĩ cái gì.”

"Không thể nào, cô ấy thật sự rất dễ thương." Tôi nhún vai thờ ơ, không đem chuyện này để trong lòng.

Nhưng trước khi tôi đọc xong cuốn sách, đã có chuyện xảy ra.

Khương Nguyệt không chỉ mang sách đến cho tôi đọc mà còn đưa cho Lý Hân, người đang ngồi ở trước bàn tôi.

Lý Hân bị bắt gặp đang đọc tiểu thuyết vào giờ tự học buổi tối, Trần Tiền lập tức kéo cậu ta ra ngoài, sau đó kiểm tra cặp sách của tất cả học sinh trong lớp.

Tôi cảm thấy vô cùng may mắn, sáng nay vì dậy muộn nên không có thời gian để kịp mang theo cuốn sách đặt cạnh gối tới lớp.

Nhưng Khương Nguyệt vẫn còn hai cuốn trong cặp sách, nên cô ấy bị đưa đi cùng Lý Hân.

Không lâu sau, Khương Nguyệt trở lại trước, cô ấy cúi đầu bước đi, khuôn mặt có chút buồn bã.

Một lúc lâu sau Lý Hân mới quay lại, mặt bên phải đỏ bừng, rõ ràng là đã bị đánh.

Tôi hơi sững sờ, Trần Tiền sao có thể ra tay với học sinh chứ?

Tôi còn chưa kịp lên tiếng hỏi, giọng nói tức giận của Trần Tiền đã vang lên từ ngoài cửa: "Thẩm Thanh Di! Ra ngoài!"

Tôi lập tức đẩy ghế ra, đi ra ngoài.

Trần Tiền lần này không đưa tôi đến văn phòng, trực tiếp hỏi tôi ngay bên ngoài cửa lớp: "Em đã đọc những cuốn sách linh tinh đó chưa?"

"Em đọc rồi ạ." Tôi thành thật thừa nhận.

Trần Tiền tựa hồ không nghĩ tới tôi hoàn toàn không biện hộ, sắc mặt hòa hoãn một chút:

"Không muốn học thì cũng đừng làm ảnh hưởng tới các bạn trong lớp! Em tưởng mình là trung tâm của vũ trụ sao? Về nhà mời mẹ em tới gặp tôi!”

Mẹ?

Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ không xứng làm mẹ kia, tôi liền cảm thấy đau đầu.

"Thầy, mẹ em bị bệnh không tới được, thầy cũng biết tình hình gia đình em, ngày đó ở phòng Giáo vụ em đều..."

Trần Tiền bực bội xua tay: "Được rồi được rồi, đúng là không có liêm sỉ, suốt ngày nói dối, về viết cho tôi một bản kiểm điểm ba ngàn chữ!"

Tôi không hiểu, rõ ràng tôi không vi phạm nội quy, nhưng vì sao người bị phạt lại là tôi?

Tôi chán nản bước về chỗ ngồi, lấy giấy A4 ra bắt đầu viết kiểm điểm.

Lý Hân quay đầu lại, đỏ hoe nhìn tôi: "Thẩm Thanh Di, xin lỗi, vừa rồi thầy hỏi tôi cậu có đọc sách đó không, tôi nói cậu không đọc, thầy liền đánh tôi một cái, nói tôi nói dối, rồi lại hỏi tôi có thật như vậy không, tôi chỉ có thể thừa nhận."

Tôi mỉm cười, xua tay an ủi cô: "Không sao, không sao đâu."

Nhưng kỳ thật tôi có chút thắc mắc, vì sao Trần Tiền lại chắc chắn tôi đọc loại sách đó như vậy.

Lý Hân lại nói, có thể đơn giản là Trần Tiền không thích tôi và cô ấy.

Trần Tiền có dạy thêm môn Toán sau giờ học, phương thức dạy cũng rất thú vị.

Đi học trước, trả tiền sau.

Học phí cũng không quan tâm bao nhiêu, tùy theo tâm ý của học sinh.

Lý Hân hiển nhiên không hiểu thủ đoạn của Trần Tiền, chỉ trả một ngàn, cuối học kỳ Trần Tiền liền nói cho Lý Hân, học kỳ sau không cần học thêm nữa.

Nói như vậy, cô ấy cũng tương đối ngốc, chẳng trách cô ấy có thể so sánh được với tôi, khiến Trần Tiền chán ghét.

Mặc dù Trần Tiền thật sự đáng ghét, nhưng tôi lại có cảm giác là Khương Nguyệt bảo tôi đọc sách trước, dù sao thì Trần Tiền cũng hỏi riêng bọn họ.

Nghĩ tới lời Phùng Mạn Mạn nói, rốt cuộc tôi cũng có chút phòng bị.

Vì thế tôi không còn nhận sách Khương Nguyệt cho mượn nữa, thẳng thắn nói rằng tôi muốn chăm chỉ học tập.

Mãi đến ngày thi tháng, tôi mới nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Khương Nguyệt.

Cô ấy ở cùng phòng thi với tôi, tôi vừa vào phòng thì tình cờ thấy cô ấy đang lật giở tài liệu Vật lý.

Rõ ràng là học thêm bên ngoài.

Kể từ khi bắt đầu học Vật lý, tôi vẫn luôn đạt điểm tuyệt đối, nên tôi vẫn tương đối tin tưởng khả năng đánh giá tài liệu của mình. Vì thế tôi tới cạnh Khương Nguyệt hỏi mượn tài liệu học tập của cô ấy, muốn xem thử tài liệu này có tác dụng cho kỳ thi hay không.

Nào ngờ Khương Nguyệt giữ chặt cuốn tài liệu: "Không, tôi không cho mượn được, đây là tài sản trí tuệ thuộc quyền sở hữu của tôi."

Vẻ mặt cô ấy vẫn ôn hòa, nhưng tôi lại cảm thấy mình như mình chưa từng biết cô ấy.

Đây có phải là cô nàng dễ thương chủ động chép bài tập về nhà cho tôi mỗi ngày không?

Hay đây chính là minh chứng cho “học sinh cặn bã trên giảng đường” mà người ta vẫn thường nói?

Tôi hơi thất vọng, thậm chí còn có chút buồn cười.

Tôi vẫn biết có những người như vậy tồn tại, nhưng tôi chưa bao giờ gặp họ... Bởi vì khoảng cách thực lực quá lớn nên chưa từng có ai nghĩ đến việc đối xử với tôi như vậy.

Có lẽ Khương Nguyệt đã phát hiện ra thành tích trên lớp của tôi, nên mới cố tình dành chút thời gian để kéo chân tôi xuống.

6

Thành tích thi tháng đã có, tôi hơn Tống Thừa Dữ bảy điểm, đứng đầu toàn khối.

Đây là lần đầu tiên Tống Thừa Dữ xếp hạng hai.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi bị người khác bám theo gắt gao như vậy, lại còn là một đứa bé kém tôi mấy tuổi.

Tôi bắt đầu có cảm giác khủng hoảng.

Nhưng bây giờ, tôi đã có một người mà tôi không thích hơn, muốn dạy dỗ lại cô ta một chút.

Khương Nguyệt, xếp thứ 6 trong lớp, thứ 413 toàn khối.

Trần Tiền vui vẻ công bố kết quả của mọi người: "Thẩm Thanh Di trước đây không nghiêm túc làm bài kiểm tra, sau này em phải cố gắng duy trì thành tích, không được phép lơ là như trước nữa!"

Ánh mắt thầy ấy nhìn tôi đầy phức tạp. Vừa tự hào, lại vừa khó chịu.

Trong lúc tan học, rất nhiều bạn cùng lớp đến chúc mừng tôi, thậm chí còn hỏi bài tôi, chỉ có Khương Nguyệt ngồi yên tại chỗ ngây ngốc nhìn bài thi.

Tôi bước đến gần liếc nhìn bài thứ hai từ dưới lên vẫn còn để trống, giả vờ ngạc nhiên nói: "Cậu không biết làm câu này sao? Vậy cũng quá ngốc đi".

Tay Khương Nguyệt siết chặt bài kiểm tra.

"Đúng vậy, mình không thông minh bằng cậu, nhưng chẳng qua là do chưa cố gắng hết sức, gần đây còn bận đọc tiểu thuyết với cậu nữa!"

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Việc cậu làm bài thi không tốt là có nguyên nhân. Cậu thấy đấy, bình thường tôi không làm bài tập ở trường bởi nó vô ích. Tôi thường mua những bộ mô phỏng theo đề thi đại học của các trường lớn, có cả Toán học và Vật lý.”

Khương Nguyệt mở to mắt: "Thật sao?"

Tôi vẫy tay với cô ta. Cô ta đi theo tôi về chỗ ngồi, tôi lấy đề minh họa trong cặp ra, chỉ cho cô ta: "Những đề này thực sự rất hay. Tôi thường không ngủ trưa nên tranh thủ thời gian làm, đến giờ tự học buổi tối làm thêm hai mươi phút nữa là xong rồi, nên mới có thời gian rảnh xem tiểu thuyết. Tôi đã học hành chăm chỉ như vậy, cậu cũng không nên lơ là, tối nay đi mua đề về làm, nhất định thành tích tháng sau sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Khương Nguyệt nghe tôi nói vậy liền lén nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có ai để ý đến chúng tôi, cô ta mỉm cười ngọt ngào ôm lấy cánh tay tôi nói: "Cảm ơn cậu! Thẩm Thanh Di, cậu thật tốt!” Cậu chống mắt lên mà xem thành tích tháng sau của tôi đi.

Sau khi trở về ký túc xá, Phùng Mạn Mạn lập tức tiến đến ôm tôi làm nũng: "Thẩm Thanh Di, cậu thật lợi hại! Năm tới sẽ có đợt phân lớp lại, cậu nhất định phải tới lớp tôi dạy dỗ lại Tống Thừa Dữ!"

"Cậu rất ghét cậu ta sao?” Trong lòng tôi có chút vui vẻ, quả nhiên không phải chỉ có mình tôi cảm thấy người kia rất đáng ăn đòn.

"Cũng không hẳn. Chẳng qua thấy hắn mắt chó coi thường người khác mà thôi."

Nhất thời, trong ký túc xá náo loạn một trận, nói nói cười cười.

Sau khi yên tĩnh lại, chúng tôi lại làm bài tập.

Kiến thức nền của Lưu Nhược Thi không chắc lắm, thường xuyên tới hỏi bài tôi. Có lẽ cô ấy thấy ngượng ngùng vì làm phiền tôi nhiều như vậy nên rất hay mua đồ ăn vặt cho tôi.

Mà tôi, một là tương đối đam mê với thú vui ăn uống, hai là lo lắng từ chối sẽ khiến cô ấy có gánh nặng tâm lý, nên lần nào cũng vui vẻ nhận hết.

(Còn tiếp