Trùng Sinh Làm Học Bá

Chương 3



7.

Trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành thực sự rất giàu có, sau mỗi kỳ thi đều có thưởng cho ba học sinh đứng đầu.

Trong lễ chào cờ hôm thứ Hai, với tư cách là học sinh đứng đầu toàn trường, tôi được chỉ định phát biểu cảm nghĩ.

Tống Thừa Dữ và nữ sinh đứng thứ ba là Lâm Thu Diệp đứng phía dưới, đợi tôi phát biểu xong sẽ lên sân khấu nhận thưởng cùng tôi.

Vì vậy, tôi có cơ hội từ trên cao nhìn xuống người anh em mắt cao hơn đầu này, còn có thể nhướng mày khiêu khích một cái.

Nào ngờ người anh em này hoàn toàn không ý thức được bản thân đang là bại tướng, đứng tránh trong đám đông trừng ngược lại tôi, lại còn khinh thường cười nhạt.

Tôi không so đo với hắn nữa, cúi xuống nhìn bài phát biểu đã được chuẩn bị sẵn, quyết định không đọc theo sắp xếp mà tự phát huy năng lực Văn học của mình.

"Thưa toàn thể các thầy cô và các bạn, chúc mọi người một buổi sáng tốt lành. Tôi là Thẩm Thanh Di lớp 11 - 21, hôm nay rất vinh dự được đứng ở đây chia sẻ với mọi người về phương thức học tập của mình."

"Tôi nghĩ các bạn đều đã biết, tôi từng là học sinh kém, nhưng tôi đã dùng nỗ lực của bản thân để chứng minh cho mọi người thấy rằng không có ai sẽ ở vĩnh viễn đứng yên tại chỗ, không có ai luôn đứng đầu và không có ai mãi tụt lại phía sau. Có điều hôm nay, tôi có thể cam đoan rằng, từ nay về sau ở trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành, vị trí đứng đầu đều sẽ thuộc về tôi - Thẩm Thanh Di. Cảm ơn tất cả các bạn đã chứng kiến, và cũng rất hoan nghênh mọi người đều cố gắng để giành lấy nó."

Sau một lúc im lặng, khắp nơi nổ ra những tiếng vỗ tay reo hò, thậm chí còn có cả tiếng đùa mắng khinh thường mang theo ý chí thiếu niên.

Trời trong mây trắng, nắng sớm chan hòa

Sau khi sống lại, tôi đã từng rơi xuống bùn lầy, vậy tại sao không thể tùy ý tự tại một lần?

Tôi tận hưởng giờ phút này, cũng tận hưởng thanh xuân tự do và nhiệt huyết.

Hiệu trưởng bước lên sân khấu vỗ vỗ vai tôi, nhắc nhở toàn trường trật tự và phát biểu vài câu theo thông lệ, sau đó trao thưởng cho tôi, Tống Thừa Dữ và Lâm Thu Diệp.

Hai người kia đều liếc tôi một cái, ánh mắt của Lâm Thu Diệp là ý chí thi đua, mà ánh mắt của Tống Thừa Dữ lại là cân nhắc và nghiền ngẫm.

Từ bục lĩnh thưởng đi xuống, Hiệu trưởng mỉm cười cùng tôi đi một đoạn đường: "Có chí khí, có kiêu ngạo, rất có phong thái của thủ khoa tiền bối của em. Hy vọng em cũng sẽ đạt được danh hiệu thủ khoa."

Bỗng nhiên, thầy hiệu trưởng như là nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu nhìn xa xa mà thở dài rồi một mình chậm rãi đi về phía trước.

Có lẽ là đang nhớ tới tôi.

Thì ra còn có người nhớ tới tôi.

Tôi cũng sẽ sống thật tốt, nhưng bằng một phương thức khác.

Trần Tiền là một thầy giáo rất đặc biệt. Có thể chính thầy ấy tương đối ngốc, nên không thích những người thông minh.

Điểm này tôi có thể giải thích.

Mỗi lần thầy ấy giảng bài cho chúng tôi, suy nghĩ dường như không được mạch lạc, cách làm cũng không phải là tối ưu.

Hơn nữa, thầy ấy luôn thể hiện rõ ràng sự kém cỏi của bản thân như thể sợ người khác không biết, cũng như luôn cố dùng thế lực để thị uy với học sinh, cho dù tôi không muốn nghĩ thầy ấy là người ngu ngốc cũng khó.

Hôm nay, tôi phát biểu trước toàn trường đầy kiêu ngạo như vậy, Trần Tiền vừa thấy tự hào, lại vẫn không vừa mắt với tôi lắm, nhìn thấy tôi liền lên tiếng nói một cách quái dị: "Có người mới đạt hạng Nhất một lần đã không biết trời cao đất rộng, cái gì cũng dám nói, đúng là tuổi trẻ lỗ mãng! Là học sinh, điều nên làm nhất chính là tôn trọng thầy giáo, hoà đồng với bạn học. Không muốn chia sẻ kinh nghiệm còn ra vẻ tài giỏi cho ai xem? Viết một bản kiểm điểm ba nghìn chữ cho tôi!"

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy tôi viết kiểm điểm còn nhiều hơn làm bài tập về nhà.

Kết thúc buổi học, Khương Nguyệt đến chỗ của tôi khích lệ khen ngợi, nhưng từ khi nhìn thấu tâm địa của cô ta, không hiểu sao tôi luôn cảm thấy sâu trong ánh mắt cô ta đều là ghen tị cùng phiền chán.

Thấy tôi phiền còn quấn lấy tôi, người này có bệnh gì vậy?

Tôi giả vờ buồn ngủ trả lời qua loa với cô ta, sau đó gục đầu xuống bàn. Cô ta thấy mất mặt, đành ngại ngùng về chỗ tiếp tục đọc sách.

Khương Nguyệt cũng ngồi ở vị trí cuối lớp, không có ai ngồi cùng, cũng không ai quấy rầy.

Quyển sách cô ta đang đọc có bìa xanh đậm, rõ ràng là một quyển tiểu thuyết, nhưng mỗi lần có bạn học đi ngang qua bàn, cô ta sẽ vội vàng che những trang sách lại.

Không cần nghĩ cũng biết người này lại đang lén học bài.

Nói không chừng cô ta đang xem những đề minh họa mà tôi đã giới thiệu hôm trước.

Trên thực tế, tôi không nghĩ mình đã lừa cô ta.

Năm ấy cả lớp chúng tôi ôn theo những đề minh họa đó, đều là tài liệu có giá trị, giúp học lực của chúng tôi cải thiện đáng kể.

Nhưng khi đó chúng tôi là lớp ưu tú nhất, ngay cả điểm trung bình cũng cao hơn điểm của học sinh cao nhất các lớp khác tới chín điểm, đây là điều chưa từng xảy ra trong lịch sử trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành.

Vì vậy những đề minh họa đó là một công cụ để chúng tôi nâng cao năng lực, nhưng đối với một kẻ ngu ngốc xấu xa như Khương Nguyệt mà nói thì đó đương nhiên là lãng phí thời gian.

Tác dụng duy nhất của nó chính là đả kích lòng tự tin, tiêu hao xúc cảm khi làm đề mà thôi.

Quả nhiên trong kỳ thi tháng tiếp theo, Khương Nguyệt tụt xuống hạng 20 trong lớp, hạng 944 trong khối.

Đương nhiên tôi vẫn xếp thứ Nhất, chẳng qua lần này Tống Thừa Dữ chỉ kém tôi năm điểm, cảm giác uy hiếp tăng thêm mười phần.

Nhìn bài thi các môn Khoa học Tự nhiên của mình, khi tôi đang khó chịu vì làm sai phần phân tích nồng độ trong câu hỏi Hóa học, Khương Nguyệt đã khóc sướt mướt đi tới.

"Thẩm Thanh Di, cậu nói với tôi làm những đề thi kia sẽ nâng cao thành tích, nhưng căn bản là vô dụng, cậu có phải là đang lừa gạt tôi không? Có phải là cậu sợ tôi vượt qua cậu hay không?!" Khương Nguyệt đột nhiên lớn giọng.

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn sang.

Mà tôi bắt đầu nghi ngờ Khương Nguyệt có bệnh ảo tưởng.

Tổng điểm Toán học là 150 điểm, cô ta phát huy vượt bậc chỉ có thể thi được 120 điểm, tổng điểm Khoa học Tự nhiên là 300 điểm, cô ta làm xuất sắc lắm cũng chỉ đạt 210, những môn khác càng không cần nói tới. Vậy cô ta lấy đâu ra tự tin để cảm thấy bản thân sẽ vượt qua tôi?

Tôi lấy đề thi từ trong cặp sách ra đặt lên bàn, vô tội nhìn về phía cô ta: "Chính tôi cũng đang làm, lừa cậu làm gì?"

Khương Nguyệt vẫn nhìn tôi chằm chằm.

Trong lớp đã có bạn học bắt đầu chế nhạo Khương Nguyệt không biết trời cao đất rộng.

Nhân duyên của cô ta từ trước đến nay vốn không tốt, tính tình lại có chút quái gở.

Cũng chỉ có tôi não tàn nên mới cảm thấy cô ta dễ thương, không đúng, là đã từng dễ thương.

"Cũng không biết là ai luôn rủ tôi đọc tiểu thuyết, còn chủ động mang đến cho tôi mượn. Lại không biết là ai mỗi ngày chủ động đưa bài tập tới cho tôi chép, sau đó ôm chặt tài liệu ôn tập nói là bản quyền trí tuệ của mình không thể cho tôi xem." Tôi nhướng mày nhìn cô ấy: "Khương Nguyệt, đó là tôi sao? Tôi hãm hại cậu?"

Khuôn mặt Khương Nguyệt nháy đỏ bừng, trong mắt tràn đầy sương mù.

Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, lẽ ra sẽ khiến người ta thương xót, nhưng lại vụng về xấu tính nên chỉ làm cho mọi người khó chịu.

"Cậu có ý gì?"

Các bạn trong lớp cũng không phải kẻ ngốc, bắt đầu xì xào bàn tán.

“Ý tôi là cậu đừng cố đổ lỗi cho tôi, tốt nhất tự học hành chăm chỉ. Tôi quá lười để lừa cậu, chỉ muốn cậu biết cách dùng não, đừng chạy tới trước mặt tôi diễn hề nữa. Đề là đề tốt, không tốt là trí tuệ và tâm tính của cậu, hiểu chưa? Lén giấu đề trong tiểu thuyết để làm, cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra được trò này. Cậu nói xem, cậu cứ giấu giếm thấp thỏm như thế thì còn có tâm trạng mà làm tốt đề được sao?”

Vốn không thông minh lại không có mắt nhìn, còn mơ tới chuyện làm đề.

Nhưng lời này tôi không nói thêm.

Bởi vì cô ấy đã vừa khóc vừa chạy đi.

8.

Khương Nguyệt đến văn phòng mách với Trần Tiền, Trần Tiền lập tức nổi giận.

Nhà Khương Nguyệt hẳn là đã cho Trần Tiền không ít tiền, cho nên thầy ấy mới bảo vệ Khương Nguyệt như vậy.

Không nói hai lời, thầy ấy liền gọi điện thoại gọi "mẹ tôi" tới.

Bà ta vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nghe được Trần Tiền nói cái gì mà học bổng hạng nhất nên lập tức đồng ý.

Tôi đứng trong phòng giáo viên, trái tim chìm xuống đáy vực.

Không bao lâu sau mẹ Khương Nguyệt cũng tới, bà ta mang theo túi LV vênh váo đi vào rồi chỉ vào mũi tôi chửi bới.

Tôi hơi lùi lại, nói: "Thưa dì, đây là nơi công cộng, xin hãy giữ tự trọng."

Thật không may là tôi vừa nói xong thì “mẹ tôi” đã vừa khóc vừa chạy vào.

Tóc bà vẫn còn hơi rối, những vết hồng do dấu hôn véo lưu lại trên cổ lộ rõ đến mức khiến người ta buồn nôn. Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người trong văn phòng đều thay đổi.

Tôi chợt cảm thấy bản thân tê dại đi trong giây lát.

Thật khủng khiếp.

Nhưng tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, bình tĩnh tránh xa "mẹ tôi" và kể lại chuyện đã xảy ra.

Đúng lúc "mẹ tôi" sắp lên cơn, mẹ của Khương Nguyệt lấy trong túi ra một xấp tiền với vẻ mặt ghê tởm ném vào “mẹ tôi” và tôi.

Bà ta ngạo nghễ nói: "Xin lỗi con gái tôi."

Đúng là xấu hổ, vô cùng xấu hổ.

Tôi nắm chặt tay và định mắng lại.

Nhưng "mẹ tôi" đã cúi xuống nhặt những tờ tiền rơi trên mặt đất luôn, còn túm lấy tay tôi bắt tôi cùng nhặt: "Mau xin lỗi bạn học của con đi, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã xấu xa như vậy, dám lừa dối bạn học, có phải ghen tị với thành tích của người ta không?! Đúng là vô dụng, chỉ biết lãng phí tiền bạc, cùng mẹ về nhà ngay! Xin lỗi mau!"

Trong văn phòng chỉ có tiếng mắng chửi vừa bợ đỡ vừa ti tiện của "mẹ tôi".

Có người khinh thường nhìn về phía "mẹ tôi", có người thương hại nhìn về phía tôi.

Trần Tiền, Khương Nguyệt cùng với mẹ cô ta đứng trước mặt chúng tôi đều bày ra vẻ mặt vênh váo giống như là đang nhìn rác rưởi.

Tôi cố gắng rút tay ra, không biết làm cách nào để thoát khỏi tình thế khó khăn này khi mà hiện tại tôi chỉ có thể núp trong thân thể của Thẩm Thanh Di.

Nước mắt dần dần tụ lại.

Tôi cúi đầu lau nước mắt: "Mỗi lần đạt hạng Nhất trong kỳ thi tháng đều sẽ được thưởng, tôi có thể cho bà hết, sau này bà đừng đến trường quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."

"Cái gì?! Tao sinh mày ra, nuôi mày đến từng tuổi này, mà mày dám..." "Mẹ tôi" sải bước tới muốn nhéo lỗ tai tôi, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của tôi dọa mà dừng bước.

"Bà có đồng ý không?"

"Mẹ tôi" có chút sợ hãi thu tay về, hừ lạnh một tiếng: "Mày nên biết điều mà hiếu kính với tao."

Nói xong, bà ta phớt lờ ánh mắt của mọi người, mỉm cười nói xin lỗi mẹ Khương Nguyệt rồi lắc lư bước ra ngoài.

Để lại tôi cùng nỗi nhục nhã to lớn mà bà ta đã gây ra.

Nhưng tôi không muốn đối mặt với những thứ này nữa, nên quay người muốn bỏ đi.

"Dừng lại! Mẹ mày đã lấy tiền rồi, mày còn chưa xin lỗi với Nguyệt Nguyệt của tao?" Mẹ Khương Nguyệt khoanh tay chặn tôi lại.

Thầy cô trong văn phòng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lên tiếng thuyết phục nhưng bà ta vẫn không chịu buông tha.

"Những chuyện đã xảy ra, có rất nhiều bạn học có thể chứng minh. Nếu dì nhất quyết muốn làm to chuyện, sẽ chỉ khiến con gái dì mất mặt thôi."

Mẹ Khương Nguyệt nhất thời có chút xấu hổ, không bắt tôi xin lỗi nữa mà chỉ khăng khăng đòi tôi trả lại tiền.

Cùng lúc đó có tiếng gõ cửa, Tống Thừa Dữ ôm một chồng bài tập toán bước vào. Hắn đặt bài tập xuống, từ trong ví lấy ra một xấp tiền đưa cho mẹ Khương Nguyệt: "Tôi trả lại hộ cô ấy."

Tôi hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn, nhưng hắn đã nhanh chóng bỏ đi mà không thèm liếc nhìn tôi một cái.

Sau khi mẹ Khương Nguyệt nhận tiền và bỏ đi cùng cô ta, Trần Tiền còn giữ tôi lại, nói thêm mấy câu kỳ quái khó chịu rồi mới để tôi đi.

Tôi tìm đến lớp của Tống Thừa Dữ, thấy hắn đang ngồi làm bài tập ở bàn cuối liền gõ cửa sau lớp, vừa gõ vừa gọi tên hắn.

Tống Thừa Dữ cau mày nhìn tôi sau đó buông bút đi ra ngoài.

"Tại sao lại giúp tôi? "

"Nhiều tiền." Tống Thừa Dữ tùy ý đút hai tay vào túi, rõ ràng là lười nói chuyện với tôi.

"Tôi sẽ trả lại cho cậu."

"Sao cũng được." Tống Thừa Dữ đang định đi vào, lại quay lại nhìn tôi nói: "Cố gắng học tập, đừng nản chí."

Trong nháy mắt đó, tôi đã hiểu lý do hắn giúp đỡ tôi.

Buổi sáng vì phát ngôn sặc mùi tự cao tự đại mà gây sự chú ý, buổi tối vì xuất thân thấp kém mà bị xem thường.

Tống Thừa Dữ người này cảm thấy tinh tinh tương tích(*) với tôi nên cố ý giúp tôi một lần, hy vọng tôi có thể tiếp tục học tập chăm chỉ và trở thành đối thủ của hắn.

(*) Tinh tinh tương tích: Những người thông minh tương ngộ

9

Sau khi Khương Nguyệt trở lại lớp, cô ta bắt đầu loan tin về mẹ tôi.

Có điều tuổi thiếu niên thật sự rất trong sáng và chân thành, các bạn trong lớp không ai coi thường hay khinh ghét tôi, thay vào đó họ đều đứng về phía tôi và an ủi lòng tự trọng của tôi.

Mà Khương Nguyệt lại hoàn toàn bị cô lập.

Tôi cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng không muốn khóc trước mặt mọi người nên chỉ mỉm cười lấy đề ra nói muốn làm bài.

Lớp trưởng Trương Điềm nhắc nhở mọi người giữ trật tự, sau đó còn không quên sâu xa đầy ý tứ mà nhắc nhở vị bạn học đem chuyện của tôi ra mà chế giễu kia.

Đương nhiên, chuyện này là về sau tôi được nghe người khác kể lại.

Tất cả các kỳ thi lớn nhỏ của lớp 11, như đã nói trước toàn trường, lần nào tôi cũng đứng hạng Nhất.

Duy chỉ có kì thi cuối kỳ vừa qua, tôi và Tống Thừa Dữ cùng xếp thứ Nhất.

Cơn mưa tháng Sáu vô cùng nóng ấm, Tống Thừa Dữ cầm ô đi dọc hành lang, lúc nhìn thấy tôi, đôi môi mỏng nhếch lên: "Chậc, cẩn thận."

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người xếp thứ Hai mà kiêu ngạo như vậy.

Tôi dùng số tiền còn dư lại mỗi tháng sau khi đã gửi cho người phụ nữ kia, cùng với tiền trợ cấp cho học sinh nghèo của trường mà thuê một căn phòng trọ ở gần thư viện.

Tôi đã xin làm thủ thư của thư viện vào kì nghỉ hè.

Hàng ngày tôi ở đó đọc sách làm đề, giúp mọi người đăng ký mượn sách, thỉnh thoảng cũng gặp được các bạn học.

Bao gồm cả Tống Thừa Dữ.

Hắn tới trú mưa vào một ngày mưa lớn, khi cúi đầu lau nước mưa trên tóc, hắn tình cờ nhìn thấy tôi.

Dù sao hắn đã cho tôi mượn tiền, tôi mỉm cười giơ tay định lên tiếng chào hỏi, nhưng hắn đã cầm ô bỏ đi rồi.

Thậm chí còn không buồn nhìn tôi.

Vài ngày sau hắn lại xuất hiện, ngồi ở vị trí đối diện với tôi, bất kể mưa nắng đều không vắng hôm nào.

Tôi nghi ngờ rằng hắn cố ý muốn học cho tôi xem nhằm tạo áp lực cho tôi, khiến tôi càng phải cố gắng hơn nữa, cả kỳ nghỉ hè trở nên khổ không thể tả.

Khi bắt đầu năm học mới, nhà trường chia lại lớp theo thành tích, tôi đương nhiên được vào lớp đứng đầu, trở thành bạn cùng lớp với Tống Thừa Dữ và Phùng Mạn Mạn.

Phùng Mạn Mạn vẫn dễ thương, Tống Thừa Dữ vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như cũ.

Vào một ngày thi năm cuối trung học, tôi chợt mất đi ý thức.

Cảm giác như ý thức của tôi bị mắc kẹt trong bóng tối, không thể cảm nhận hay nghe thấy bất kì điều gì cả.

Tôi vùng vẫy dữ dội, cuối cùng cũng thoát ra khỏi lồng giam.

Chuông hết giờ vừa reo, giáo viên lập tức đi thu bài.

Tôi nhìn vào tờ kiểm tra Khoa học Tự nhiên trống không của mình, vô cùng bối rối.

Thôi xong rồi, năm ấy lớn giọng cam đoan, bây giờ sắp bị vả mặt rồi.

Quả nhiên, khi có kết quả, tôi xếp hạng trên một nghìn, đứng cuối lớp.

Thầy chủ nhiệm gọi tôi ra nói chuyện, hỏi tại sao tôi không làm bài thi Khoa học Tự nhiên.

Tôi không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì nên chỉ đành nói rằng lúc đó tôi bị đau đầu khủng khiếp, không thể hoàn thành bài thi.

Tống Thừa Dữ cũng không vui khi giành được vị trí thứ nhất, dường như hắn cảm thấy rằng tôi đã nhường hắn.

Hắn chặn tôi lại sau giờ học.

"Thẩm Thanh Di, cậu không làm bài thi Khoa học Tự nhiên là có ý gì?"

"Đau đầu."

"Ồ, cậu cũng bị đau đầu trong kỳ thi tuyển sinh vào đại học à?"

Một câu nói này của hắn đã thức tỉnh tôi.

Tình huống này vô cùng kỳ lạ, nếu nó xảy ra với tôi trong kỳ thi tuyển sinh đại học, chẳng phải là xong đời rồi sao?

Người khôn ngoan phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi trường hợp!

Chỉ có lớp ưu tú và lớp sau ưu tú ở trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành mới có tư cách tham gia thi đội tuyển quốc gia.

Vì vậy, suốt năm lớp 11 phải học lớp 21, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia vào đội tuyển.

Bây giờ xem ra không thể không đi con đường này.

"Cậu nói có lý, tôi sẽ tham gia thi đội tuyển cho an toàn." Tôi đồng tình vỗ nhẹ vào vai Tống Thừa Dữ.

Tống Thừa Dữ nhướng mày: "Cậu coi thi đấu là trò đùa sao?"

Năm nay là cơ hội tranh tài cuối cùng của tôi, tôi vẫn còn thời gian hơn hai tháng nữa.

Đúng là có chút điên rồ.

Nhưng tôi cũng không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc.

Năm đó tôi từng đạt thủ khoa cả hai môn Vật lý và Toán học. Hơn nữa, tôi cũng đã tham gia vào đội tuyển quốc gia môn Vật lý. Chỉ là sức khỏe tôi không tốt, không thể kham quá nhiều lĩnh vực, vì thế nên tạm thời nên bỏ việc học tập trên lớp, chỉ tập trung vào môn Vật lý mà mình giỏi hơn.

Trường Trung học Cơ sở số 1 Nam Thành rất coi trọng các cuộc thi đấu, học sinh có năng lực có thể ở trong phòng tự học mà không cần đến lớp hay nộp bài tập về nhà, chỉ cần tham gia bài kiểm tra hàng tháng là được.

Nhưng học sinh lớp ưu tú có nhiều cơ hội hơn hơn, có thể tham gia đội tuyển quốc gia ngay từ năm lớp Mười, học đến năm thứ ba thì kiến thức đã tương đối vững vàng, căn bản không cần phải bỏ việc học trên lớp hàng ngày.

Mà học sinh lớp sau ưu tú lại không coi trọng việc tham gia đội tuyển quốc gia nhiều như vậy, nên trong giờ học, phòng tự học thường không có học sinh.

Khi tôi đăng ký tham gia thi Vật lý, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi hơi ngạc nhiên, nhưng thầy chỉ nhắc nhở tôi không nên lơ là việc học rồi đồng ý.

Tôi là gương mặt mới duy nhất trong đội tuyển, có lẽ giáo viên đội tuyển Vật lý đã nghe chuyện của tôi nên gọi tôi trả lời câu hỏi.

Tôi còn chưa đọc sách, cũng chưa kịp sắp xếp lại kiến thức trong trí nhớ, nhất thời có chút bối rối: "Thưa thầy, em vẫn chưa nghĩ ra."

Giáo viên mỉm cười bảo tôi ngồi xuống, sau đó gọi một học sinh khác đứng dậy trả lời.

Hắn tên Lý Toàn Thánh, đứng thứ Mười toàn khối, học cùng lớp tôi, nhưng chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau. Có điều rõ ràng là kiến thức của hắn rất vững chắc, nhanh chóng đưa ra ý kiến của mình.

Tôi chăm chú lắng nghe câu trả lời của hắn, dần dần tìm trở lại những kiến thức đã bị rơi rớt trong quá trình trọng sinh.

Hết giờ học, khi tôi đang xem lại kiến thức, không nghĩ tới Lý Toàn Thánh đột nhiên bước đến gần tôi và nói: "Không phải ai cũng có thể tham gia cuộc thi, đặc biệt là cuộc thi Vật lý. Thẩm đại thần đừng lãng phí thời gian, kiên trì đi theo con đường thi tuyển sinh đại học đi."

Tôi ngước lên nhìn hắn, thấy trong mắt hắn có cả sự khinh thường, tự mãn và thậm chí là ác ý.

"Nhưng tôi không phải người bình thường. Tôi nghĩ mình có thể làm được." Tôi gật đầu, không phản bác quan điểm của hắn.

Lý Toàn Thánh có lẽ không ngờ tôi lại mặt dày như vậy, nhất thời không nói nên lời: "Ồ, đạt 0 điểm trong bài thi Khoa học Tự nhiên thì quả thực không phải là người bình thường."

Nói xong, hắn liền khoác vai bạn tốt của mình bỏ đi, hai người cười đến càn rỡ.

Tôi chọn vị trí ngồi bên cạnh cửa sổ, đúng lúc này Tống Thừa Dữ đi ngang qua, hắn liếc nhìn tôi: "Sao vậy, cậu chấp nhận bị một tên ngốc làm nhục à?"

Trong lớp, Tống Thừa Dữ ngồi bàn trên tôi, chúng tôi thỉnh thoảng có nói chuyện với nhau, đương nhiên phần lớn là khích bác và chế giễu.

Năm lớp Mười, Tống Thừa Dữ đã hai lần được giải Nhất quốc gia, thành công được tuyển thẳng vào Thanh Bắc nên hiện tại không cần tham gia thi tuyển nữa, chỉ cần chuyên tâm học bài trên lớp là đủ.

Tống Thừa Dữ chống tay lên cửa sổ, tựa cằm lên đó nhướng mày nhìn tôi: "Muốn tôi dạy cậu không?"

Tôi thản nhiên mỉm cười: "Không cần, cậu cứ chờ mà xem."

Hắn nghe xong liền sầm mặt bỏ đi, tôi lại cúi xuống tiếp tục đọc sách.

Trong tháng đầu tiên chuẩn bị cho cuộc thi, tôi không hề quay lại lớp, Hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm, giáo viên Vật lý và giáo viên đội tuyển đều đến nói chuyện với tôi, cuối cùng họ lựa chọn tôn trọng quyết định của tôi.

Lý Toàn Thánh lúc đầu thường chế giễu tôi, nói rằng có chăm chỉ đến đâu cũng vô dụng, thời gian quá ngắn, hơn nữa tôi không có thiên phú ở lĩnh vực này.

Tuy nhiên, khi số lượng cuộc thảo luận giữa tôi và giáo viên đội tuyển ngày càng nhiều, Lý Toàn Thánh dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Nói thế nào nhỉ, Tống Thừa Dữ đánh giá rất công bằng, hắn quả thực là một kẻ ngu ngốc, không có tâm nhãn.

Hôm nay, giáo viên giao một đề Vật lý rất phức tạp.

Cả phòng học đều trở nên yên tĩnh - điều mà trước nay chưa từng có, sau đó lại bắt đầu ồn ào bàn tán.

Lý Toàn Thánh đột nhiên đứng dậy nói: "Thưa thầy, bài này em đã giải được!"

Hiển nhiên thầy giáo cũng có chút kinh ngạc, vui vẻ mời hắn lên bảng trình bày.

Mọi người chăm chú theo dõi từng công thức Lý Toàn Thánh viết trên bảng, sau khi hắn trình bày xong, tất cả đều vỗ tay thán phục.

Thấy vậy, vẻ đắc ý trên mặt Lý Toàn Thánh ngày càng rõ ràng.

"Dòng thứ bảy, phép vi phân cậu viết sai, chẳng qua trùng hợp ra kết quả đúng mà thôi."

Hắn còn chưa kịp xem lại, mặt đã đỏ bừng, toàn thân cứng đờ: "Cậu nói bậy, không biết thì cứ nghe cho kỹ."

Tôi hơi ngả người ra sau dựa vào ghế: "Ai nói tôi không biết, vì tôi không làm trước sao? Ai muốn cậu sai? Hãy tự xem lại cho kỹ, cậu sẽ không đến mức không thể nhìn ra lỗi sai của chính mình chứ."

Lý Toàn Thánh nhìn lại bài làm của mình, hắn xem rất lâu, rốt cuộc không dám quay đầu lại.

Thầy giáo nói: "Quả nhiên là bị sai, Thẩm Thanh Di không tệ, vừa rồi tôi cũng không để ý. Em lên trình bày lại đi.”

"Thầy ơi, em lùn, không lau được phấn ở những chỗ cao. Lý Toàn Thánh, lau giúp tôi đi."

Giáo viên Vật lý nhìn tôi, không nói nên lời.

Thực tế thì mọi người đều biết tôi cao 1m7.

Nhưng mọi người cũng đều biết chuyện tôi và Lý Toàn Thánh không ưa nhau lắm.

Lý Toàn Thánh lau bảng xong liền vội vã trở về chỗ ngồi, thậm chí không dám nhìn tôi một cái.

Tôi lên bục giảng, dùng máy chiếu để trình bày những ý tưởng của mình..

Được rồi, thực ra là tôi quá lười để sử dụng bảng đen.

Khi tôi trình bày xong, mọi người lập tức vỗ tay rào rào, có người còn bật ngón cái khen tôi là thần.

Ngay cả thầy giáo cũng kinh ngạc nhìn tôi: "Sao em có thể nghĩ ra cách làm này?"

"Chỉ là… em vô tình nghĩ ra thôi." Tôi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Ngồi ở dãy bàn cuối cùng, tên giặc hoạt bát Triệu Minh hô to một tiếng: "Thầy ơi, người với người chỉ số IQ khác nhau mà!"

Trong nháy mắt, cả phòng phá lên cười vang.

Thầy Vật lý cũng bật cười nhắc mọi người trật tự.

Chúng tôi lại bắt đầu làm bài.

Lúc tan học, Lý Toàn Thánh đứng trước mặt tôi nói: "Chị Di thật trâu bò, trước kia là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, xúc phạm tới cậu."

Bạn tốt của cậu ta nhắc nhở: "Cậu còn chưa nói ‘Hy vọng chị Di đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân’.”

"Ch ế t tiệt!" Lý Toàn Thánh đẩy hắn một cái, sau đó đỏ mặt lặp lại: "Hy vọng chị Di đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân."

Tôi không khỏi bật cười: "Hahaha, chỉ là chuyện nhỏ, không có gì."

(Còn tiếp)