Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 697



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Những việc này Thành Khải Uyên cùng Kiều Chinh không cần biết, Diệp Sơ Dương cũng không có ý định nói rõ ràng.

Đem mọi việc an bài xong thì Diệp Sơ Dương liền rời đi.

Nhưng vừa bước ra khỏi quán cà phê, nhìn thấy tòa nhà cao tầng đối diện, cô suy nghĩ một chút ——

Diệp Tu Bạch hẳn đã về tới, cô có nên chuẩn bị chút lễ vật đưa cho chú ấy không?

Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn thoáng chiếc nhẫn trên trên ngón tay mình.

Cô nhếch môi cười cười đi về phía nhà cao tầng đối diện.

Nhà cao tầng này này là trung tâm thương mại lớn nhất và cũng chất lượng nhất trong đế đô, bên trong là vô số những cửa hàng đồ cao cấp.

Diệp Sơ Dương lúc này cũng không tính tiếp tục đội mũ vệ y, từ trong túi móc ra một cái khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, sau lại không biết từ nơi nào lại móc ra một cặp kín vàng đeo lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, vốn là người tùy tính lãnh đạm lại phảng phất thay đổi một diện mạo mới. Diệp Sơ Dương lấy di động ra mở camera trước xem bộ dạng hiện tại của mình, sau đó cất điện thoại vào túi quần rồi đi về phía tầng mười ba.

Tầng mười ba không hổ danh là nơi tụ tập các cửa hàng xa đồ cao cấp mà.

Trên đường đi vào tầng mười ba, Diệp Sơ Dương ngước mắt nhìn thoáng qua nơi bản thân đang đứng, trước mặt cô có một cửa hàng.

Mở đầu bằng chữ “P”.

Diệp Sơ Dương không chút do dự đi vào.

Nhân viên cửa hàng tiếp đãi cô là một cố gái mặc âu phục chỉnh tề, cô cười với Diệp Sơ Dương rồi đưa Diệp Sơ Dương tới trước quầy.

“Tiên sinh nhìn xem có thứ nào ngài thích hay không.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu nhìn một vòng tất cả những đồng hồ quý giá ở đây.

Cuối cùng, ánh mắt của cô ngừng lại ở một chiếc đồng hồ.

Cô nhìn nhân viên cửa hàng ôn hòa hỏi: “Xin hỏi có thể cho tôi xem chiếc đồng hồ này một chút không?”

Nghe vậy, nhân viên cửa hàng liền nhìn vào chiếc đòng hồ mà Diệp Sơ Dương chỉ. Khi đã thấy rõ kiểu dáng của chiếc đồng thì ý cười trên mặt nhân viên cửa hàng liền đậm nét hơn rất nhiều.

“Đương nhiên có thể.” Vừa dứt lời, nhân viên cửa hàng liền thật cẩn thận lấy đồng hồ ra.

Chiếc đồng hồ mà Diệp Sơ Dương chọn có dây đeo màu đen, chính giữa mặt đồng hồ là bầu trời xanh đầy sao, thoạt nhìn xa hoa vô cùng.

Ngay khi Diệp Sơ Dương cẩn thận quan sát thì nhân viên cửa hàng cũng tươi cười giới thiệu: “Chiếc đồng hồ này được trang bị chip tinh vi, làm bằng bạch kim 18K. Tiên sinh cảm thấy như thế nào?”

Cảm thấy như thế nào?

Diệp Sơ Dương sờ sờ cằm, nghĩ thầm khá tốt a, rất tao nhã, khí thế.

Rất thích hợp với gia hỏa hay tức giận Diệp Tu Bạch này.

Nghĩ vậy, cô gật gật đầu không chút do dự nói: “Được rồi, liền lấy cái này. Thuận tiện lấy luôn chiếc hồng kim ngay bên cạnh luôn.”

Chiếc đồng hồ này có kim trắng cùng kim hoa hồng, ngay sau đó bốn bỏ năm lên một chút cũng coi như là tình lữ đồng hồ.

Không tồi.

Thực vừa ý Diệp Sơ Dương.

Nhân viên cửa hàng tựa hồ cũng không nghĩ tới Diệp Sơ Dương lại hào phóng như vậy, đôi mắt tức khắc sáng vô cùng.