Tựa Khói Mây Qua

Chương 1



1.

Thế tử của phủ Vĩnh An hầu là người nổi tiếng xấu tính.

Nghe nói từng có người chỉ lỡ hắt hơi trước mặt hắn một cái, đã bị quất ba mươi roi rồi ném ra cửa phủ.

Ta là nha hoàn trong viện của Đại phu nhân, mỗi ngày rót nước bưng trà, cũng từng gặp Thế tử đôi lần.

Thế tử mày kiếm mắt sao, môi hồng răng trắng, khí chất cao quý. Khuyết điểm chỉ là kiêu căng ngạo mạn, chưa từng nhìn thẳng người khác.

Các phu nhân, thiếp thất trong Hầu phủ đều sợ hắn, đám hạ nhân nghe tên hắn ai nấy không rét mà run.

Năm ấy trời oi bức, không biết cớ sao Thế tử vốn không biết bơi lại ngã xuống hồ. Lúc được người ta cứu lên tay chân đã lạnh ngắt, mặt mũi tím tái, gọi tên cũng không trả lời.

Thái y ở lại Hầu phủ ba ngày mới cứu được mạng của Thế tử.

Nhưng hắn vừa tỉnh lại, Hầu phủ đã bị một phen kinh hãi.

Thế tử bỗng cư xử nói năng như một đứa bé năm tuổi.

Trước đây hắn coi thường người hầu kẻ hạ, bây giờ lại kéo tay người ta đòi chơi trốn tìm.

Đối với việc này, Thái y chỉ kết luận:

- Có lẽ trong đầu Thế tử vẫn còn tích nước.

Hầu gia xạm mặt, phất tay áo bỏ đi.

Đại phu nhân khóc sưng cả mắt.

Một truyền mười, mười truyền trăm, cả kinh thành đều biết Đoạn Thần, Thế tử phủ Vĩnh An hầu biến thành kẻ ngốc.

Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến ta? Hạn giấy bán thân của ta chỉ có ba năm, còn một năm nữa là có thể về nhà.

Thế tử là thiên tài hay kẻ ngốc, chẳng liên quan đến ta.

Từ khi Thế tử hóa ngốc, Hầu gia không đến phòng Đại phu nhân nữa, mỗi đêm đều đến chỗ các thiếp thất.

Đại phu nhân đối xử với ta không tệ, thấy bà ấy mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, ta cũng không đành lòng.

Ban ngày, Đại phu nhân sẽ ở bên Thế tử, cũng gọi chúng ta cùng đi. Đám nha hoàn chúng ta thả diều, chơi trốn tìm với Thế tử.

Hôm đó lúc chơi trốn tìm, ta đang trốn sau chòi nghỉ mát ngủ gật bỗng có người thổi vào mắt ta. Vừa mở mắt, đập vào chính là gương mặt tuấn tú của Thế tử, hắn phấn khởi nói:

- Tìm thấy ngươi rồi! Ồ, ngươi đẹp thật đấy, nhìn như bánh phù ngọc vậy.

Làm gì có ai trông giống bánh ngọt cơ chứ?

Ta nghĩ thầm Thế tử quả nhiên ngốc nghếch.

Câu này của Thế tử truyền đến tai Đại phu nhân, phu nhân gọi ta đến bên cạnh, ngắm nghía gương mặt ta rồi thốt lên:

- Lan Linh quả thật rất xinh đẹp.

Tên thật của ta là Nhị Hoa, Lan Linh là tên ma ma chưởng sự của Hầu phủ đặt cho, chữ “linh” kia ta không biết viết.

Phu nhân cho lui tả hữu, chỉ để lại ta và Thế tử.

Trong lòng ta giật nảy, có dự cảm xấu.

Phu nhân thở dài:

- A Thần sớm đã hai mươi, lúc trước không chịu nạp nha hoàn thông phòng. Lúc trước ta giận nó không chịu để mắt ai, bây giờ nó ra thế này…

Bà ấy lau nước mắt:

- Lan Linh, tối nay ngươi đến phòng Thế tử, hầu hạ Thế tử đi.

Cuối cùng, phu nhân còn dặn:

- Tốt nhất có thể có thai.

Ta và Thế tử bốn mắt nhìn nhau, Thế tử cười sáng lạn, ngây thơ rực rỡ.

2.

Phu nhân còn sắp xếp ma ma giám sát.

- Lan Linh cô nương, nếu có chỗ nào không hiểu hãy gọi chúng ta vào.

Ta nghe tiếng ma ma dặn dò sau cánh cửa. Lại nhìn vào trong phòng, Thế tử ở trần nằm trên giường nghịch đuôi tóc.

Ta thực sự tiến thoái lưỡng nan.

Lúc nhỏ, ta cũng từng thấy heo làm việc đó rồi, người làm hẳn cũng na ná vậy thôi.

Dưới ánh nến, ta lặng lẽ nhìn Thế tử. Dung mạo hắn rất được, dưới hàng mi dài, là đôi mắt phượng có thể hút hồn người khác.

- Lan Linh, ta nóng quá.

Thế tử hất chăn, lông mày cau chặt.

Ta vội vàng đắp chăn lên người hắn:

- Thế tử, phải đắp kín lại, cẩn thận cảm lạnh.

Trong phòng yên tĩnh một lát, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng cộc cộc.

Thế tử đang cởi quần áo của ta:

- Lan Linh, ngươi chảy mồ hôi rồi.

Ta quyết tâm ôm lấy thế tử.

Ánh nến phụt tắt, màn trướng buông lơi.

Hôm sau, ma ma đến kiểm tra, vẻ mặt thỏa mãn.

Nhân lúc Thế tử chưa dậy, ta vội mặc quần áo chỉnh tề, lén chuồn ra khỏi phủ đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai. Ta không muốn mang thai con của Thế tử, ta và hắn vốn không có tình cảm gì.

Đến lúc Thế tử khỏi bệnh, nhất định sẽ kết hôn sinh con. Tính tình hắn gàn bướng như vậy, kết cục của con ta hẳn không dễ chịu gì.

Huống hồ, ta cũng không có tiền, không nuôi được em bé.

Lúc ta quay lại, thiếp của Hầu gia, Diên di nương đến thăm Thế tử. Cô ta mang bánh ngọt Thế tử thích nhất đến. Đến lúc Thế tử đưa tay ra lấy, Diên di nương lại “trượt tay” làm rơi bánh ngọt.

- Ồ, Thế tử mau nhặt lên ăn đi, nếu không sẽ mất ngon.

Thế tử nghe vậy, cũng khù khờ đi nhặt.

Ta vừa về thì thấy được cảnh này.

Ngày trước Thế tử xúc phạm Diên di nương không ít, chửi cô ta là hồ ly tinh, không để cô ta chọc giận Đại phu nhân.

Diên di nương bề ngoài không nói gì, nhưng ghi thù trong lòng.

Ta đẩy Thế tử ra, tự mình nhặt bánh ngọt lên rồi phủi đi lớp bụi dính lên:

- Thế tử không được, chuyện như vậy sao để Thế tử làm được.

Diên di nương nhướn mày nhìn ta:

- Ngươi là nha hoàn ở đâu?

- Thưa Diên di nương, nô tỳ phụ trách chăm sóc sinh hoạt cho Thế tử.

Diên di nương cầm khăn che miệng cười:

- Cũng phải, nên có người chăm sóc. Vậy thôi, hôm khác ta đến vấn an Thế tử. Aizz, cũng không biết, đến lúc đó Thế tử có còn là hắn hay không.

Diên di nương đắc ý xoa bụng mình.

Đến lúc cô ta đi rồi, Thế tử mếu máo, nước mắt rưng rưng, thút thít nói:

- Lan Linh ơi, ta đau quá.

Ta vén quần áo của hắn mới phát hiện đầu gối bị trầy da, chảy chút máu. Nếu là ta chắc cũng chẳng cảm thấy gì đâu.

Thế tử quả nhiên cao quý.

- Thế tử ngồi lên đi, nô tỳ bôi thuốc cho người.

Ta cẩn thận bôi thuốc lên, lại nghe thấy Thế tử hỏi:

- Lan Linh, nàng đổi tên thành nô tỳ rồi sao?

Nhất thời, ta không nói gì.

Thế tử còn nói:

- Nàng đừng gọi ta là Thế tử, gọi ta là A Thần đi.

Ta coi như gió thổi bên tai, nước đổ đầu vịt.

Ta chán sống mới gọi ngài là A Thần.

Đã lâu Hầu gia không đến thăm Thế tử.

Gần đây Hầu phủ nổi sóng ngầm. Ai cũng bảo vị trí Thế tử sắp đổi người. Đại phu nhân âu sầu không thôi, ta bèn kể chút chuyện thú vị ở nông thôn để chọc cười bà ấy.

Mà Đại phu nhân sẽ nhìn ta đầy tiếc nuối:

- Đáng tiếc, xuất thân của ngươi…

Thế tử nhân lúc ta và phu nhân không để ý, chạy ra ngoài một mình.

Hắn như một đứa trẻ chẳng vấn vương ưu phiền thế gian, chỉ mải nhìn cành hoa quế trước mắt. Người hầu hai bên chỉ cúi đầu cười trộm.

Ta nghẹn một bụng muộn phiền, chỉ biết kéo góc áo Thế tử:

- Thế tử, nguy hiểm lắm, mau xuống đi.

Hương hoa ngân quế phiêu lãng, Thế tử bẻ một cành nhỏ làm trâm, vô tư cài lên tóc ta.

Hắn cụp mắt khẽ cười, chăm chú nói:

- Đẹp lắm.

Tim ta khẽ run, hốt hoảng dời mắt đi.

Ai ngờ, hắn lại nói:

- Lan Linh, đến khi nào chúng ta mới được làm tiếp chuyện đêm đó?

May mà âm lượng không lớn, không bị ai nghe thấy.

Lỗ tai ta nóng bừng, vội nắm áo kéo hắn đi:

- Thế tử đừng nói nữa.

Ngày qua ngày, mùa đông sắp đến, bệnh của Thế tử vẫn chưa khá hơn.

Đã vậy, còn gặp chuyện không may.

Nguyên nhân là Thế tử nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa ngoài hành lang, leo tường trốn ra ngoài không thấy tăm tích.

Đại phu nhân tức giận, mất đi sự hiền hòa thường ngày, phạt ta quỳ gối trong phòng Thế tử, đến khi Thế tử quay về mới được đứng lên.

Tối muộn, gần đến giờ giới nghiêm, thị vệ mới tìm thấy Thế tử.

Nghe thị vệ kể lại, Thế tử ngọc thụ lâm phong lại đi nghịch bùn với đám trẻ con ba tuổi, bùn dính đầy người, chơi chọi gà thua còn khóc nhè.

Còn kể, dân chúng đều đang cười nhạo Thế tử, nói Thế tử đi trên đường còn rêu rao nha hoàn mình thích nhất là Lan Linh.

Thế tử quay về, Đại phu nhân vẫn bắt ta quỳ.

Một là ta tắc trách, khiến Thế tử chạy ra khỏi phủ, làm ra trò hề như vậy.

Hai là ta không biết thân biết phận, để Thế tử nói câu kia, là lỗi của ta.

Đầu gối ta đau đến mất cảm giác, mồ hôi lạnh đầm đìa, càng nghĩ càng ấm ức.

Vốn chỉ cần ráng chờ thêm một năm nữa là về nhà được, chính Đại phu nhân tự dưng ném ta vào phòng của Thế tử, bây giờ lại trách tội ta.

Haizz, ta lau nước mắt, vẫn là trong thôn tốt hơn, không nhiều chuyện lằng nhằng như vậy.

Một chiếc khăn xuất hiện trước mắt ta, là thế tử.

Hắn ôm vai ta, cẩn thận đỡ lấy ta. Ta nén đau không lên tiếng, hắn ẵm ta lên, cả đường đi đều nghiêm mặt không nói lời nào.

Bộ dạng kia giống như lúc chưa ngã xuống hồ.

Tim ra run rẩy.

Về phòng, hắn lấy hòm thuốc, vừa vén váy ta lên đã nước mắt lưng tròng.

Ta thở phào nhẹ nhõm, vẫn là Thế tử ngốc kia.

- Lan Linh, ta sai rồi, ta không nên lén chạy ra ngoài chơi. Nhưng mà, có một điều ta không nói dối.

Ta hỏi:

- Là cái gì?

Hắn liếc nhìn ta thật nhanh rồi cúi đầu xuống:

- Là ta thích Lan Linh nhất trên đời.

Bốn phía yên tĩnh đến kỳ cục, tiếng mưa tí tách bên ngoài như gõ vào lòng ta, để cảm giác ngọt ngào theo mưa mà dâng.

Chán sống mà. Ta tự đánh mình một cái, Nhị Hoa, tỉnh táo lên!

Ban đêm, Thế tử tựa lên vai ta rủ rỉ:

- Ta muốn lớn lên thật nhanh.

Khóe miệng ta cong lên:

- Tại sao nhỉ?

- Lớn lên sẽ được lấy Lan Linh, trở thành tướng công của Lan Linh!

Ta biết không nên để bản thân chìm đắm, nhưng vẫn bị những lời âu yếm này làm đỏ mặt.

4.

Diên di nương đã có thai hơn năm tháng rồi.

Ý muốn đổi người thừa kế trong lời của Hầu gia cũng càng nhiều.

Đại phu nhân sốt ruột cầu y khắp nơi, thuốc Thế tử phải uống cũng ngày một nhiều.

Ấy vậy mà thật sự có cải thiện đấy.

Ta còn nhớ rất rõ, ngày ấy ta lại thức giấc bên cạnh hắn, vừa mở mắt ra đã thấy ánh mắt ghét bỏ của hắn.

- Làm càn, xuống mau.

Ta vội mặc lại quần áo, nhìn rất nhiều người nối đuôi nhau vào, chen đầy phòng của Thế tử. Đại phu nhân mừng đến phát khóc, lúc lướt qua ta cũng không nhìn ta một lần.

Hầu gia khoan thai đến muộn, sắc mặt hồng hào.

Đoạn Thần tuy được nuông chiều nhưng tài hoa hơn người, hiểu lễ nghĩa biết đại cục, là ứng viên Thế tử tốt nhất.

Gian phòng chật cứng, có một nha hoàn đụng vào ta:

- Lan Linh cô nương, lần này xong rồi, Thế tử chắc chắn sẽ giết cô.

Ta buồn rười rượi, ta còn muốn giữ mạng về nhà mà.

Đại phu nhân ngoắc tay:

- Lan Linh, lại đây.

Ta cúi đầu rụt rè bước tới, không dám ngẩng lên.

Ta và Thế tử từng chung chăn gối, nhưng dù sao cũng không phải người chung đường.

Đại phu nhân mỉm cười:

- Về sau cứ giữ Lan Linh lại trong phòng, sẽ không làm trễ hôn sự.

Ta nghe thấy Thế tử lạnh lùng từ chối:

- Không cần.

Ta vội quỳ xuống, dập đầu với Đại phu nhân:

- Phu nhân, nô tỳ nguyện quay lại viện của phu nhân, bưng trà rót nước cho người.

- Chuyện này…

Trên đầu ta còn cài cành trâm hoa quế, nhân lúc Thế tử không để ý ta vội giấu đi.

- Chuyện này không hợp quy củ, ngươi đã là người của Thế tử, làm gì có chuyện quay lại.

Đại phu nhân ra hiệu cho nha hoàn đỡ ta lên.

Ta tính nhẩm, chỉ còn ba tháng nữa ta có thể về nhà.

Vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với con ngươi đen láy của Thế tử, hắn là người dời mắt trước:

- Trong viện của con không cần nha hoàn.

Đại phu nhân hiếm có một lần cứng rắn, không cho ta quay lại. Trong lời của bà ấy có ý, nếu Thế tử chưa chịu đón dâu, sẽ nhét cho hắn thêm mấy nha hoàn thông phòng nữa.

Mọi người đi hết, chỉ còn ta và hắn.

Ta cứ nghĩ hắn sẽ nói vài lời, ai ngờ hắn chỉ lạnh nhạt đuổi:

- Ra ngoài.

Cũng phải, Thế tử coi thường hạ nhân chúng ta nhất.

Ta tự an ủi, chỉ cần hắn không giết ta thì sao cũng được.

Nha hoàn cũng chia năm bảy loại, nha hoàn từng làm thị tì cho Thế tử như ta thì không cần làm mấy việc như giặt quần áo hay quét rác nữa. Ta được rảnh rỗi, mỗi ngày chỉ vui vẻ chăm sóc cây cối trong viện.

Chuyện bưng trà cho Thế tử thành việc khó.

Không ai dám đi vào, mọi người đồng loạt nhìn về phía ta. Ta làm như không thấy, cuối cùng gã người hầu tên Tiểu Hạt Tử bị chọn.

Gã không bị mù, chỉ là khóe mắt có sẹo.

Tiểu Hạt Tử lấy tư thế thấy chết không sờn, run rẩy bước vào, chưa đến một chén trà gã vừa lăn vừa chạy ra.

- Thế tử mắng ta xấu xí, bảo ta tránh xa người ra.

- Lan Linh cô nương, Thế tử muốn cô nương vào hầu hạ.

Mấy hôm nay ta đã thông suốt rồi, cứ coi Thế tử ngốc nghếch kia là giấc mộng xuân đi thôi.

- Ngươi có biết mài mực không?

Tâm tư bị kéo về, ta tỉnh lại, Thế tử đang cúi đầu chau mày, giọng nói có chút không kiên nhẫn.

Mà trước mặt ta, mực tràn khỏi nghiên, chảy ra bàn gỗ tử đàn của Thế tử, sắp dây vào ống tay áo của hắn.

Ta giật mình sực tỉnh.

Đến lúc ta tìm được khăn lau, ống tay áo của hắn đã bẩn rồi.

Ta quỳ sụp xuống:

- Nô tỳ ngu dốt, xin Thế tử trách phạt.

Rõ ràng chỉ cần hắn nhấc tay lên sẽ không bẩn, nhưng Thế tử cứ đứng yên, chờ mực nhuộm đen ống tay áo.

- Đến chuyện nhỏ thế này cũng không làm được.

Ta nhìn Thế tử, hắn mải mê viết chữ, bỗng bắt gặp ánh mắt ta đang đối đầu mình, lập tức quát lớn:

- Cúi đầu xuống!

Một lúc sau, Thế tử mới nhớ đến ta, bảo ta đứng lên.

Ta đột nhiên nhớ tới lần trước ta cũng bị phạt quỳ vì Thể tử.

Thế tử viết bao lâu, ta đứng trong phòng bấy lâu.

Từ đó về sau, hắn không bao giờ mặc bộ áo xanh đó nữa.

5.

Toàn bộ người trong Hầu phủ đều biết Thế tử ghét ta.

Chỉ cần ta ở gần, lông mày của hắn sẽ nhíu chặt như đang thấy vết bẩn lau không sạch.

Ta nghĩ cũng phải, lúc hắn bị bệnh gây ra chuyện cười cũng vì ta.

Ta khóc không ra nước mắt, đếm mỗi ngày trôi qua, chờ mong được về nhà sớm một chút.

Chỉ còn hai tháng nữa, ta quyết tâm cẩn thận dè dặt, tránh né Thế tử.

Nửa đêm không ngủ được, ta tán gẫu với nha hoàn Thúy Vi. Ta nói hai tháng nữa là được về nhà rồi, cô ấy nghe xong thì cười:

- Lan Linh ngốc thật đấy. Cô là nha hoàn thông phòng của Thế tử, về sau không chừng có thể thành thiếp thất, cũng được hưởng vinh hoa phú quý. Không cần về nhà nuôi đám heo hôi hám nữa.

Ta trả lời:

- Ta nuôi heo thì không cần nhìn sắc mặt heo mà sống.

Thúy Vi nghiêng người, nói nhỏ:

- Sao ta thấy cô đang mắng thế tử vậy?

- Không phải. Ta không phải không thể làm thiếp, chỉ là không muốn làm thiếp cho Thế tử, ai za, - Ta phiền muộn đáp, - Ta nói không rõ ràng, nói chung, Thế tử cao cao tại thượng, ta chỉ là một nha hoàn, vốn không với tới được.

Cô ấy thở dài:

- Cũng được, chờ cô về nhà rồi sẽ không phải làm thiếp nữa.

Tâm tư ngổn ngang của ta dần ngay ngắn lại, định nhắm mắt mơ giấc mơ về nhà, cô ấy lại nói:

- Không đúng, Lan Linh, có phải cô vừa thành nha hoàn thông phòng, thì hai tháng trên giấy bán thân kia không tính nữa phải không? Cha mẹ cô… lỡ định cho cô ở lại Hầu phủ cả đời thì sao?

Ta vội bật dậy, đầu óc choáng váng.

Hôm sau, ta hơi lơ là, trong đầu chỉ có chuyện giấy bán thân.

So với ta, cha ta cần bạc hơn nhiều.

Thôi, ta đánh bạo tìm đến chỗ Đại phu nhân.

Mấy hôm nay, Đại phu nhân đang xem xét ứng cử viên làm Thế tử phi.

Lúc ta đến, bà ấy đang nhìn chân dung khen không dứt miệng.

- Con bé này dung mạo tốt, tài hoa cũng tốt, là ứng cử viên thích hợp. Con bé này còn tốt hơn, là biểu muội của Quý phi, chỉ là bên Hoàng hậu…

Đại phu nhân để ý đến ta:

- Ngươi đến rất đúng lúc, đem chỗ chân dung này đến chỗ Thế tử đi.

Bà ấy dặn dò:

- Thế tử là đứa nói một đằng làm một nẻo, ngươi để ý kỹ vào, thấy nó cười với bức chân dung nào thì nghĩa là ngoài miệng không thích chứ trong lòng đã ưng rồi đấy.

- Vâng, nô tỳ nhớ rồi.

Mắt thấy Đại phu nhân đã mệt, ta quỳ xuống:

- Phu nhân, nô tỳ bạo gan muốn hỏi, có phải nô tỳ chỉ còn hai tháng nữa là có thể về nhà? Trong nhà nô tỳ còn có cha mẹ phải hiếu thuận.

Đại phu nhân cười:

- Ngươi nhớ rất kỹ. Khế ước bán thân của ngươi Thần Nhi cầm rồi.

Ta ôm một tay đầy chân dung quay lại, Thế tử đang đọc sách, nhìn thấy đống chân dung thì mặt tối sầm.

Ta nhớ lời Đại phu nhân dặn dò, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thế tử.

Ta giới thiệu với hắn:

- Thể tử, người này thiên kim của Thượng thư đại nhân, năm nay vừa cập kê. Còn người này là biểu muội của Quý phi, có tiếng đứng đầu kinh thành.

Giọng Thế tử nghiêm nghị:

- Im lặng.

Ta lập tức ngậm miệng.

Mấy bức chân dung được trải ra bị hất xuống, rơi đầy trên đất.

Ta chưa kịp cử động, Thế tử đã quát:

- Không được nhặt!

Ta nghĩ thầm, đúng là Đại phu nhân hiểu rõ Thế tử. Lúc này thấy chân dung của biểu muội Quý phi, trong mắt hắn có ý cười nhạt.

Thế tử có vẻ buồn bực, đi tới trước chân dung nhặt lên một bức:

- Nàng nói, chọn cô ấy làm Thế tử phi được không?

Ta cụp mắt:

- Đại phu nhân bảo, chỉ cần Thế tử thích là được.

Thế tử bóp huyệt thái dương không nhìn ta, tiện tay nhặt bức tranh lên:

- Chọn một người tính tình ôn hòa hiền hậu, về sau sẽ không bắt nạt nàng.

Ta không hé răng.

Thế tử bắt đầu giảng giải:

- Sau khi Thế tử phi vào cửa, ta sẽ nạp nàng làm thiếp. Nàng cũng nên học chút cầm kỳ thư họa, chớ để người khác xem thường.

Hắn dịu giọng:

- Ta có thể dạy nàng viết chữ.

Những từ giấy trắng tên bàn gỗ từ đàn viết đầy chữ Lan Linh, đáng tiếc ta chỉ nhận ra chữ “lan” mà thôi.