Tuyệt Đại Con Rể

Chương 247



Tạo lập môn phái, hành hiệp trượng nghĩa, thay trời hành đạo?

Nghe được lời của Lăng Thành, bốn người nhìn nhau, cảm thấy khí huyết trong người bốc cháy!

Còn chưa kịp nói thì đã thấy trên tay Lăng Thành xuất hiện bốn viên đan dược.

Bốn viên thần dược!

A..

Trong phút chốc, cả bốn người đều chấn động, cả người đều sững sờ, sững sờ nhìn Lăng Thành!

Phải biết rằng, một viên thần tiên đan dược này nếu được bán trong một cuộc đấu giá kín thì có thể được bán với giá hàng tỷ đô la, và không có thị môn phái! Đan dược rất khó tìm!

Nhưng Lăng Thành này lấy ra cả bốn cái?!

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Lăng Thành mỉm cười, đưa Thần tiên đan dược lên: "Biết rõ bốn người các anh đều bị kẹt ở ngũ đoạn võ tướng, cho nên những Thần tiên đan dược này coi như là lễ gặp mặt."

Tất cả… cho bọn họ?

Giờ phút này, bốn người lại kinh ngạc hưng phấn!

Phải biết rằng, họ đã mắc kẹt ở ngũ đoạn võ tướng hơn một năm! Sau khi bị Lăng Thành bắt được, họ đã nghĩ kiếp này không có hy vọng đột phá.

Tuy nhiên, không ngờ rằng anh ấy không những không giết mà còn cho đan dược thần!

Lúc này, Đoạn Sơn rốt cuộc không nhịn được nữa, cung kính ôm chặt nắm đấm nói với Lăng Thành: "Anh Thành, em sẽ không bao giờ quên lòng tốt của anh. Từ hôm nay, em nguyện đi theo anh Thành. Mặc anh sai bảo! "

"Em nữa!"

"Em cũng nguyện ý đi theo anh Lăng!"

Bốn người cúi đầu thật sâu, vẻ mặt cảm động!

“Haha, được, được rồi!” Lăng Thành hài lòng mà đứng dậy khỏi ghế đẩu: “Mà này, từ nay đừng gọi tôi là anh Lăng nữa.

A?

Lăng Thành không kêu Thành thì kêu là gì?

Bốn người nhìn nhau chằm chằm, cả người đều sững sờ.

Lăng Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bây giờ tên anh nổi danh cả chốn giang hồ. Cả giang hồ ai cũng đều nói anh cấu kết với Môn phái Sinh Điện giết chết ông nội của anh. Mẹ nó, tiếp tục sử dụng tên Lăng Thành thì không ổn, sợ sẽ kéo theo nhiều sóng gió

Lăng Thành gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Thôi, từ hôm nay, tôi tên là Lăng Vô Song!"

Trong chốn giang hồ, mọi người đều khao khát sự bất khả chiến bại.

Giờ lại tự gọi mình là Lăng Vô Song. Tên này, đơn giản và bạo lực!

“Được rồi!” Bốn anh em nhà họ Đoạn lại gật đầu lia lịa, tiếp theo là lần lượt cất giọng: “Nhưng… môn phái chúng ta muốn thành lập tên là gì…”

Tên môn phái:

Nếu đã là thay trời hành đạo, vậy gọi là.. Thiên Môn?

“Vậy thì gọi Thiên Môn đi.” Lăng Thành thản nhiên nói: “Từ nay về sau, các anh cứ gọi tôi là Tông chủ môn phái. Tôi sẽ gọi các anh là Tứ Vương gia của Thiên Môn.. Không, Vương Gia không được hay, vậy tôi sẽ gọi các anh là “Tứ đại chiến thần!"

Lúc này, bốn người họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt quỳ xuống nói: “Thuộc ha bái kiến Tông chủ môn phái!”

Trên mặt Lăng Thành nở nụ cười rạng rỡ, anh giơ tay lên: "Từ ngày mai, bốn người các anh sẽ loan tin thành lập môn phái Thiên Môn. Sau đó thông báo với giang hồ rằng, chỉ cần bọn họ gia nhập Thiên Môn của chúng ta, mỗi người sẽ được phát một viên huyền linh đan!”

A?

Mỗi người được một viên huyền linh đan?

Điều này…. Quá khoa trương rồi

Mỗi người chỉ được uống một viên huyền linh đan thôi. Sau khi uống xong sức mạnh và tốc độ sẽ tăng lên đáng kể.

Không khó để tưởng tượng một khi loan truyền tin tức này trong giang hồ, nhất định sẽ có vô số người tới. Đến lúc đó sợ gì Thiên Môn không phát triển được.

“Tông chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của người” Bốn người đồng thanh hô!

“Được rồi!” Lăng Thành rất hài lòng nói: “Nhân tiện, tương lai ngôi biệt thự này sẽ không được gọi là Đoạn phủ nữa mà sẽ được đổi tên thành Thiên Phủ. Trước mắt nơi này sẽ trở thành tổng hội của chúng ta. Được rồi các anh đi chiêu mộ hiền sĩ đi”

Dứt lời, Lăng Thành xoay người rời đi.



Ba ngày sau, cái tên Thiên Môn lan truyền khắp chốn giang hồ!

Mục đích của Thiên Môn là “hành hiệp trượng nghĩa, thay trời hành đạo”

Bất cứ ai tham gia Thiên Môn đều sẽ được tặng một viên huyền linh đan dược. Không một người tu luyện nào có thể cưỡng lại điều kiện hấp dẫn này. Ngôn Tình Trọng Sinh

Trong khoảng thời gian ngắn, vô số giang hồ cao thủ chạy đến ghi danh! Ngắn ngủn chỉ có ba ngày, Thiên Môn nhanh chóng nổi danh trên chốn giang hồ!

Mà Tông chủ môn phái Thiên môn phái - Lăng Vô Song, lại trở thành người bí ẩn bậc nhất giang hồ!

Không ai biết anh ta từ đâu tới, thậm chí còn không biết cảnh giới tu luyện của anh ta! Điều bí ẩn nhất là ngay cả đệ tử Thiên Môn cũng chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của Lăng Vô Song. Bởi vì mỗi lần xuất hiện, anh ta đều đeo một chiếc mặt nạ vàng.

Chính vì điều này mà Thiên Môn càng xuất hiện nhiều bí ẩn trên toàn giang hồ.

Chỉ trong ba ngày, đệ tử của Thiên Môn phái đã tăng lên hàng nghìn người! Các đệ tử Thiên Môn tuy nhìn chung thực lực không cao nhưng đều là những võ tướng, danh tướng. Nhưng điều đó không nên coi thường!

.....

Trong sảnh đại điện của phái Tiêu Dao.

Người đứng đầu môn phái là Công Tôn Nga, ngồi yên lặng ngay từ đầu, không hề tức giận hay tỏ ra kiêu căng.

Bên dưới cô, có một hàng trưởng lão đang nói chuyện.

Lúc này, Công Tôn Nga nhìn quanh, cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người, nhẹ nói: "Gần đây, trên giang hồ nổi lên một môn phái mới tên là Thiên Môn. Tốc độ phát triển của nó thật đáng ngạc nhiên. Mà Tông chủ Thiên Môn lại vô cùng thần bí, ai trong các người biết người này? "

Khi vừa dứt câu, một số trưởng lão nhìn nhau, trên mặt tỏ vẻ mờ mịt.

Thấy không ai lên tiếng, đại trưởng lão đứng dậy nói: "Thưa Tông chủ, vừa rồi chúng ta cũng đang bàn bạc chuyện này. Theo tin tức do Thiên Môn phái truyền ra, bất kỳ đệ tử nào gia nhập sẽ được nhận một viên linh dược cho Thiên môn phái." Lăng Vô Song... chúng tôi chưa bao giờ nghe nói về người này. "

“Ồ?” Công Tôn Nga cau mày, như đang nói với chính mình: “Lăng Vô Song, Lăng Vô Song… cái tên này thật là kiêu ngạo!



Nhà họ Tiêu ở thành phố Đại Phong.

Tiêu Diệu Vân vừa từ bên ngoài trở về, cả người như mất hồn, từ sau đám cưới của Lăng Thành, cô như người mất hồn.

Cô vừa ra ngoài tìm Giai Kỳ hỏi thăm tình hình của Lăng Thành.

Biết được không có tin tức của Lăng Thành, cô vô cùng mất mát.

Vừa bước vào phòng khách, Tiêu Hồng Thanh đã nói một cách hào hứng và không thể giải thích được: "Diệu Vân, con có nghe nói rằng một thế lực mới đột nhiên xuất hiện trong chốn giang hồ tên là Thiên Môn không?"

"Môn phái Thiên Môn này thật là lợi hại, ngay cả tứ công tử nhà họ Đoạn cũng bị khuất phục, nhưng bọn họ đang dừng ở Ngũ đoạn võ tướng... Ồ không, bây giờ lại là nhất đoạn vũ hầu!"

"Nghe nói ai gia nhập Thiên Môn này sẽ nhận được một viên huyền linh đan... Quan trọng nhất là, con có biết tên chủ nhân môn phái của Thiên Môn này không? Lăng Vô Song! Con xem tên này có bá đạo không chứ?"

Tiêu Hồng Thanh nói không ngừng, nhưng Tiêu Diệu Vân không nghe thấy gì, và tự mình bước lên lầu.

Bây giờ tim cô đã được lấp đầy bởi Lăng Thành. Cô không muốn quan tâm đến những thứ khác, và cô cũng không có hứng thú.

“Ư... con...”

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hồng Thanh rất bất lực. Những ngày này ông cố gắng hết sức để nói chuyện với con gái. Nhưng cô con gái lại phớt lờ ông.

Tiêu Hồng Thanh thở dài và ngồi trên ghế.

Ông thực sự không hiểu, Lăng Thành có gì tốt như vậy? Bây giờ kinh mạch của anh ta bị đứt, anh ta là phế vật. Làm sao xứng là con gái ông được cơ chứ? Trong lúc suy nghĩ, ông cầm tờ báo lên.

Tiêu Hồng Thanh là người tối cổ, cho dù bây giờ Internet phát triển, ông vẫn chọn đọc báo giấy hàng ngày.

Mà các báo mấy ngày nay hầu như ngày nào cũng có "Thiên Môn".