Tuyệt Đại Con Rể

Chương 250



Lăng Thành lo lắng muốn chết, nếu như Đại Quân xảy ra chuyện gì, cả đời này anh sẽ tự trách mình!

“Âu Dương Gia Linh, mau cho tôi ra ngoài!” Lăng Thành tuyệt vọng hét lên. Nhưng không ai đáp lại cả.

“D*t m*!” Lăng Thành đấm vào cây, lồng ngực kịch liệt run lên.

Nhìn thấy mặt trời đã lặn, Lăng Thành thực sự không còn cách nào khác là bước thẳng về phía trước. Rừng hoa đào này như một mê cung mà cứ đi về một hướng thì sẽ ra được đúng không?

Bước chân của Lăng Thành càng lúc càng nhanh, mà nửa canh giờ trôi qua, rừng hoa đào trước mặt gần như dài vô tận, vô tận!

Thực sự kỳ quái!

Toàn bộ biệt thự nhà Nhà Âu Dương, nếu như tự mình đi bộ nửa canh giờ, cũng có thể tới cuối, rừng hoa đào này, anh lại chưa từng có thể đi ra ngoài!

Điều này là quá kỳ lạ.

Đây không phải là một trận pháp sao..

“Mẹ nó, tôi vẫn không tin.” Lăng Thành nghiến răng, bật đèn pin điện thoại di động, lại đi về phía trước.

....

Sân trong biệt thự nhà Âu Dương.

Cả nhà đang ngồi quây quần bên bàn ăn, bữa tối lần này rất phong phú. Âu Dương Chấn Nam đặc biệt ra lệnh cho đầu bếp nấu rất nhiều món.

Lúc này, gia đình đều ở đây, nhưng Lăng Thành đã mất tích.

Âu Dương Chấn Nam nhìn chung quanh, hơi nhíu mày: "Tiểu Thành đâu nhỉ? Sao còn chưa tới?"

Vừa nói ông vừa hỏi người giúp việc phía sau: "Sao? Ta vừa mới kêu ngươi gọi tiểu Thành, ngươi đã làm chưa?"

Người giúp việc vội vàng đáp lại: "Ông chủ, tôi vừa rồi tới đó, trong phòng cậu chủ không có ai... Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm được."

Nghe vậy Âu Dương Chấn Nam khó hiểu: "Kỳ quái, đang yên đang lành tại sao lại tìm không ra người? Hay là đi ra ngoài rồi?”

Nhưng mỗi lần Lăng Thành ra ngoài, anh đều nói trước. Không bao giờ rời đi mà không nói lời tạm biệt.

Ông lấy điện thoại di động ra và bấm số của Lăng Thành, nhưng bên kia không có tín hiệu.

Giang Hạ Yến bên cạnh khẽ cười nói: "Đừng lo lắng, để người hầu tìm đi."

Âu Dương Chấn Nam gật đầu, phất tay với những người giúp việc xung quanh: "Đi, tìm hết cho ta."

Những người hầu không dám trái lời, vội vã rời khỏi đại sảnh.

"Bố..."

Lúc này Âu Dương Gia Linh đứng dậy cười nói: "Đừng tìm. Con hiểu rồi, Lăng Thành này hẳn đã rời khỏi nhà chúng ta. Anh ta đúng là không được học hành dạy dỗ. Đi cũng chẳng biết báo một tiếng."

Khi cô nói điều này, Âu Dương Gia Linh cười nhẹ.

Lăng Thành bị mắc kẹt trong rừng hoa đào, cả đời cũng không tìm thấy.

"Anh trai rất có học thức nha. Nếu anh ấy rời đi, anh ấy nhất định sẽ nói với chúng ta đó." Âu Dương Mỹ Anh cười nói: "Vì anh ấy không nói với chúng ta, chứng tỏ anh ấy chưa rời đi."

Âu Dương Gia Linh cong môi, đả kích: "Em gái à, em nghĩ rất tốt về đứa con nuôi ấy rồi đấy. Lần này anh ta bỏ đi không từ biệt, chắc chắn sẽ không quay lại đây nữa, em đừng để dáng vẻ tội nghiệp nghèo khó của anh ta lừa. Chắc là ở đây cảm thấy tự ti quá nên bỏ đi chứ gì”

"Im đi."

Âu Dương Chấn Nam ngắt lời, rất không vừa lòng vỗ bàn: " Gia Linh, sao con có thể nói như vậy với anh trai của con? Bố nói cho con biết, Lăng Thành cũng là một thành viên thuộc một gia tộc lớn ở thành phố Đại Phong. Nhà họ Lăng, được mệnh danh là gia tộc lớn nhất Giang Nam! "

"Thì sao? Nhà họ Lăng cũng đã đuổi anh ta đi rồi..." Gia Linh thì thào.

Đúng lúc này, một người hầu bước nhanh vào với vẻ mặt phức tạp và bối rối: "Ông chủ, thưa ông, vừa rồi tôi nhìn thấy một số dấu chân ở lối vào của rừng hoa đào. Có lẽ là cậu chủ?"

A?

Nghe vậy Âu Dương Chấn Nam sửng sốt, không khỏi đứng lên.

Ngay cả Giang Hạ Yến cũng kinh ngạc hỏi: "Ngươi có chắc là đã nhìn thấy dấu chân?"

Rừng hoa đào đó là một trận pháp cực kỳ mạnh mẽ! Chỉ cần bước vào là không thể đi ra được!

Khi mới kết hôn Âu Dương Chấn Nam, bà rất muốn bẻ gãy một cành hoa đào, nhưng sau nhiều năm khổ luyện, bà cũng không thể vào được.

Trong nhiều năm qua, một số người hầu vì tò mò mà lẻn đến rừng hoa đào, nhưng không bao giờ trở về nữa.

Và trong rừng đào này, chỉ cần đi vào, điện thoại cũng không có tín hiệu, thậm chí cũng không thể sử dụng nội lực! Ngay cả khi cường giả đi vào thì cũng không thể dùng công phu để bay lên!

Vì vậy từ rất lâu trước đây, gia tộc Âu Dương đã lập một bia đá ở lối vào của rừng hoa đào, trên đó có khắc dòng chữ cấm địa.

Lăng Thành không phải không biết đọc, sao có thể xông vào? Lúc này, người hầu mới kính cẩn nói: "Thưa bà chủ, thật sự có dấu chân ở lối vào rừng hoa đào. Nhưng dấu chân rất mơ hồ... Về phần có phải là cậu chủ hay không, tôi cũng không rõ."

“Hừ, cái này, phải làm sao mới ổn đây!” Âu Dương Chấn Nam mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng đi về phía rừng hoa đào.

Không bao giờ cho phép con nuôi gặp rắc rối! Không bao giờ được phép!

Tất cả mọi người trong một căn phòng lớn lúc này đều chạy ra ngoài, tất cả đều đi theo Âu Dương Chấn Nam.

Lúc này, trong toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại Giang Hạ Yến và Âu Dương Gia Linh. Giang Hạ Yến pha một ấm trà, nhấp một ngụm, cười nói: “Gia Linh, nói thật cho mẹ biết, có phải con đã lừa Lăng Thành vào rừng hoa đào không?”

Giang Hạ Yến tuy là phụ nữ nhưng lại có tài. Không chỉ có thành tích cực cao trong nghệ thuật trận pháp, mà còn thông thạo cầm kỳ thư họa. Trên thông thiên văn dưới tường địa lý, gần như không có đối thử!

Đặc biệt có sự nhạy bén của phụ nữ. Do đó trực giác mách bảo với bà rằng chính con gái bà đã dẫn Lăng Thành đến rừng hoa đào. Vì Lăng Thành không phải kẻ ngốc. Trước cổng rừng hoa đào có tấm bia ghi rõ cấm địa nhưng anh ta vẫn vào trong?

Vào lúc này, Âu Dương Gia Linh thân thể run lên!

Chẳng lẽ mẹ... mẹ đã thấy tất cả?

Lúc này, Âu Dương Gia Linh cúi đầu muốn ngụy biện: "Mẹ... con... con không có."

Giang Hạ Yến cười nhẹ đặt chén trà xuống: "Được rồi, con nên biết mỗi lần con nói dối thì mặt con luôn đỏ ửng lên, con không giấu được mẹ đâu. Tại sao lại làm ra chuyện này?”

Âu Dương Gia Linh cắn chặt môi, lúc này mới nói: “Là do bố. Bố ép con phải lấy anh ta. Nhưng người con thích là Hiểu Thiên. Mẹ à, con gái của mẹ làm như thế này là sai sao?”

Ặc.

Nghe vậy, Giang Hạ Yến khẽ thở dài: "Cho dù như vậy, con cũng không nên dẫn anh ấy tiến vào trong rừng hoa đào. Con không biết rằng không người nào tiến vào rừng hoa đào đều có thể sống sót trở ra sao?"

Vừa nói, khuôn mặt thanh tú của Giang Hạ Yến lại lộ ra một chút lo lắng: "Mẹ hiểu tính khí của bố con, nếu ông ấy biết sự thật, ông ấy sẽ đánh chết con!"

A?

Đột nhiên, khuôn mặt thanh tú của Âu Dương Gia Linh Vân lập tức tái nhợt. Tính tình của bố rất nóng nảy, nếu để ông ấy biết cô giết chết Lăng Thành thì ông ấy sẽ thực sự tức giận.

“Mẹ, con đã lừa Lăng Thành vào rừng hoa đào, mẹ có muốn nói cho bố của con biết không…” Âu Dương Gia Linh trầm giọng hỏi. Giang Hạ Yến cười cười, nhẹ nhàng nói: "Cô bé ngốc, mẹ sẽ giữ bí mật cho con. Nhưng con phải hứa với mẹ rằng sau này con không được phép làm chuyện ngu ngốc như vậy, biết không?"

Dù sao Lăng Thành cũng chỉ là một đứa con nuôi.

Người trước mặt bà mới chính là con gái ruột của bà.

Nếu bà không giữ bí mật, với tính khí nóng nảy của ông già, chắc chắn con gái sẽ bị trừng phạt nặng nề, không thể ngăn cản được.

Âu Dương Gia Linh thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Giang Hạ Yến, ôn nhu nói: "Cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt với con."

Giang Hạ Yến mỉm cười, không nói nữa, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều.