Tuyệt Đại Con Rể

Chương 251



Ở lối vào rừng hoa đào bên kia.

Âu Dương Chấn Nam đứng ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào dấu chân thẳng tắp một hàng nọ, sắc mặt âm trầm.

Nơi xuất hiện dấu chân đều là cát cho nên vốn không thể nhìn ra có phải là của Lăng Thành hay không. Ông ta muốn vào rừng hoa đào tìm nhưng lại bị mấy người khác ngăn cản lại.

Một người trong số đó nói: "Tộc trưởng, bây giờ cũng không thể chắc chắn được có phải là Lăng Thành đã vào trong rừng đào hay là không. Ông không cần phải vào tìm. Nếu như ông cũng bị vây khốn ở bên trong thì gia tộc biết phải làm thế nào?"

Những lời này khiến Âu Dương Chấn Nam tỉnh táo lại. Trầm mặc rất lâu mới dặn dò: "Sắp xếp người canh ở chỗ này hai mươi tư giờ một ngày. Bên ngoài cũng phái người đi tìm, xem có tin tức của thiếu gia hay không."

"Đã rõ."

Nhìn người rời đi, tâm tình của Âu Dương Chấn Nam không khỏi thấy vướng mắc. Ông không muốn tin dấu chấn trước mặt đây là của Lăng Thành, nhưng sự thật đã rành rành trước mặt rồi. Xem xét hết tất cả các loại dấu hiệu, thiên can. Để ra được thì tỉ lệ rất thấp, mà tám chín phần là bị vây hãm trong rừng đào.

Ôi.

Thầm nghĩ, Âu Dương Chấn Nam nữa là lo lắng, nửa là đau lòng.

...

Ba ngày sau.

Lăng Thành tựa vào một thân cây hoa đào. Môi khô nứt nẻ, cả người mệt rũ không còn sức lực.

Đã ba ngày rồi. Suốt ba ngày qua bản thân vẫn bị vây ở đây. Mà trong ba ngày này Lăng Thành cũng đã nghĩ đủ mọi cách để rời đi khỏi đây được, nhưng tất cả đều thất bại.

Dưới tình huống không có nội lực, chống đỡ kiên cường được ba ngày, Lăng Thành vừa mệt vừa khát, dường như đã tiêu hao hết thể lực của bản thân rồi. Nhưng điều càng làm cho Lăng Thành tuyệt vọng ấy chính là, trong vòng ba ngày này anh đã thấy không biết bao bộ xương trắng hếu dưới đất. Rất hiển nhiên, những bộ xương trắng này đều là của người xông vào rừng đào trước đó, chết rục xương lại.

Thực sự không ra được sao?

Thật không cam lòng!

Nghĩ thầm, Lăng Thành vô cùng mệt mỏi nằm xuống đất. Cũng chẳng biết, Đại Quân bây giờ thế nào.

Haiz.

Lăng Thành chỉ thấy cả người không chút sức lực. Lúc này anh chỉ muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc mà thôi. Nhưng anh biết, lúc này mà nhắm mắt lại ngủ thì sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa.

Tuy nhiên, cũng chính là trong lúc chớp nhoáng như này, ánh mắt Lăng Thành chợt lóe. Anh thấy ở chỗ cách chừng mấy chục thước ở phía trước kia hình như có một cái giếng.

Mẹ nó, giếng?!

Lăng Thành lúc bấy giờ như chết đuối vớ được cọc, dốc sức lực toàn thân đứng lên! Lúc này nếu như có thể uống một ngụm nước thì thật là xa xỉ mà!

Lăng Thành dụi mắt một cái. Không sai! Anh không bị hoa mắt! Đúng là phía trước có một cái giếng!

Ha ha! Trong chớp nhoáng này, không biết Lăng Thành đào khí lực ở đâu ra, anh lập tức bò dậy, hướng về phía cái giếng bước nhanh đến!

Kết quả lúc đến được giếng nước, Lăng Thành cúi đầu nhìn xuống giếng một cái, nhất thời sụp đổ.

Đúng là bên trong giếng có nước, nhưng nước rất ít. Hơn nữa giếng này lại sâu, chí ít cũng phải mười mấy thước. Muốn uống được nước thì chỉ có cách là leo xuống giếng mà thôi!

Lăng Thành xoa xoa đôi môi khô nứt nẻ của mình. Dùng khí lực toàn thân, hai tay chống lên thành giếng, tuột xuống từng chút từng chút một.

Cuối cùng cũng đến được đáy giếng. Nước bên trong giếng không quá đầu gối, đáy giếng mọc đầy rêu. Hiển nhiên, cái giếng này đã lâu không ai sử dụng. Cũng chẳng biết nước trong này có thể uống được hay không. Có điều, giờ phút này Lăng Thành cũng không nghĩ được nhiều đến như vậy. Anh quá khát rồi!

Ừng ực! Ừng ực!

Lăng Thành múc nước bằng hai tay, uống mấy hớp lớn. Trong phút chốc nước giếng trôi theo cổ họng xuống bụng, Lăng Thành cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng ngay đúng lúc này, Lăng Thành cảm giác dưới chân mình dường như đụng trúng vật cứng. Lúc đầu anh tưởng là đá, bây giờ mới mò mẫm thử. Sau một hồi nắm được liền nhấc lên xem.

Rào!

Tiếng nước chảy cùng với vật cứng nọ bị kéo lên khỏi mặt nước. Lúc này, Lăng Thành vô cùng sửng sốt!

Cái vật cứng kia không phải là đá mà là một cái đỉnh đồng màu xanh! Cái đỉnh đồng này có thể đã ờ dưới đây từ rất rất lâu. Ngâm nước trong một thời gian dài nên đồng đã bị gỉ xanh, tuy nhiên vẫn có thể đại khái thấy được hoa văn tuyệt đẹp trên thân đỉnh.

Cái này...giống như là từ thời chiến quốc rồi.

Mà khiến Lăng Thành tò mò nhất là, bên trong đỉnh này còn một cái hộp đồng xanh nữa.

Bên dưới một cái giếng cổ có ẩn giấu một cái đỉnh đồng bị gỉ từ thời chiến quốc. Bên trong đỉnh lại còn có một chiếc hộp đồng cũng bị gỉ sét hóa xanh, cái này thật khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.

Trong lòng dao động, Lăng Thành không nghĩ nhiều mà mở cái hộp kia ra. Cũng chính trong một khắc này, Lăng Thành lập tức ngân ngẩn. Chiếc hộp này chống nước rất tốt, bên trong không có chút nước nào rỉ vào. Hộp có để một quyển sách bằng thẻ trúc. Đây là món gì vậy?

Lăng Thành với lòng hiếu kì, mở quyển sách bằng thẻ trúc này ra.

Bên trên thẻ trúc viết chi chít dày đặc một đống chữ! Phía trên viết bốn chữ lớn: Bạch Khởi Thần trận!

Bạch Khởi Thần trận?!

Lúc này, trong đầu Lăng Thành chợt có phát hiện lớn!

Trong truyền thuyết cổ đại có một vị tướng lĩnh, dụng binh như thần, tinh thông các loại trận pháp tên là Bạch Khởi. Trước khi Bạch Khởi chết đã viết toàn bộ những trận pháp mà cả đời của ông ta có được thành một quyển sách, tên gọi là Bạch Khởi Thần trận!

Dĩ nhiên, đây chỉ là truyền thuyết mà thôi! Sau khi Bạch Khởi chết, chưa một ai thấy qua quyển sách này!

Chẳng lẽ...chẳng lẽ...chính là quyển sách thẻ trúc này hay sao?!

Cõi lòng Lăng Thành kích động khôn nguôi, nhìn đăm đăm về phía quyển sách thẻ tre! Gằn đọc từng chữ.

"Ta tên Bạch Khởi, người đời gọi là sát thần. Bạch Khởi trận lưu lại tại đây. Nếu như gặp người có duyên, có được quyển sách trúc này, thì toàn bộ sở học cả đời ta sẽ truyền cho người đó."

Đọc xong câu này, Lăng Thành hít sâu một hơi.

Ha ha, nhặt được báu vật rồi! Nhặt được báu vật rồi! Ha ha ha!

Tướng lĩnh nổi tiếng thời chiến quốc Bạch Khởi! Người dụng binh như thần! Nghe nói khi ông ta còn sống đã trải qua hơn bảy mươi cuộc chiến lớn nhò nhưng chưa một lần thất bại! Người chết dưới tay Bạch Khởi phải đến cả triệu! Năm đó chiến tranh trường kì, đánh giết bốn vạn quân Triệu, nổi danh khắp thiên hạ! Tất thảy những thứ này đều là do Bạch Khởi giỏi dùng trận pháp mà thành danh! Ông ta thường xuyên sử dụng trận pháp, lấy ít thắng nhiều!

Trong lòng Lăng Thành lúc bấy giờ không khỏi kích động, trống ngực đập dồn dập. Anh cầm lấy quyển sách thẻ trúc, chăm chú đọc. Rất nhanh đã bị trận pháp bên trong hấp dẫn.

Trên thẻ trúc, các trận pháp trong thiên hạ chia làm hai loại hình chủng: trận công và trận thủ.

Tên sao ý nghĩa như vậy. Trận công là trận pháp mang tính công kích. Tỷ như Thất Tinh Bắc Đẩu trận của phái Võ Đang.

Trận vây, chính là trận pháp dùng để vây khốn kẻ địch. Tỷ như sáu cửa của Kim Tỏa trận. Loại trận pháp này, chủ yếu chính là vây hãm lại kẻ địch. Rừng đào này về cơ bản chính là một trận vậy mà năm đó Bạch Khởi an bài. Trải qua trăm ngàn năm, không biết đã vây khốn được bao nhiêu người, chẳng ai phá được trận. Xem ra cái mạng này của anh cũng dai dẳng đấy!

Lăng Thành vừa nghĩ, vừa tiếp tục đọc thẻ trúc.

Trên mặt thẻ trúc ghi lại trên trăm loại trận pháp! Tất cả đều hết sức cao minh!

Trận pháp có thể dùng cây cối bày ra, cũng có thể dùng cọc gỗ bày ra. Khi hành quân đánh giặc, còn có thể dùng người để bày trận pháp. Mỗi một loại trận pháp ghi chép lại trong quyển sách thẻ trúc này, cái nào cái nấy đều vô cùng tuyệt diệu! Lăng Thành càng xem càng không ngớt khen ngợi trong lòng. Càng đọc lại càng si mê, cơ hồ như bị cuốn cả vào trong thẻ trúc.

Thời gian chậm rãi trôi qua...

Ba ngày sau, Lăng Thành chậm rãi khép lại quyển thẻ trúc, trong lòng phấn chấn vô cùng. Anh uống mấy ngụm nước, lại dùng tay chống vào thành giếng, từ từ leo lên. Trong ba ngày này, Lăng Thành đã hoàn toàn hiểu được Bạch Khởi Thần trận. Nếu anh nhớ không lầm, rừng đào trước mắt này có tên là "Trận vây rồng."

"Bên trái ba bên phải một", Lăng Thành nói thầm trong bụng. Đi về phía bên trái ba bước, lại đi sang bên phải một bước.

"Phía trước bảy, bên trái hai, phía sau ba, bên phải sáu."

Lăng Thành vừa lẩm bẩm, vừa đi về phía trước. Chỉ trong chốc lát đã đi ra khỏi rừng hoa đào!