Tuyệt Đại Con Rể

Chương 254



Huyền Tĩnh tiến lên một bước: "Tôn Đại Quân bây giờ là tội nhân trên giang hồ, hắn ta câu kết với Trường Sinh Điện, anh nói muốn dẫn hắn đi là dẫn được hay sao?"

"Đúng!" Đoạn Sơn híp mắt cười nhìn cô ta. Cổ tay vừa xoay, một thanh ba kích đã bất ngờ xuất hiện trong tay anh ta: "Tôi lặp lại một lần nữa, tôi, Thiên Môn phái phải dẫn Tôn Đại Quân đi. Mấy người các cô cút sang một bên!"

"Hừ!"

Nói vừa dứt câu, nội lực cả người của Đoạn Sơn bỗng chốc bùng nổ!

Anh ta đã ăn thần đan, đã là một Đoạn Vũ Hầu! Cùng lúc đó, cả hơn ngàn đệ tử Thiên Môn sau lưng hắn đều mau chóng rút trường đao ra!

"Các ngươi..." nhìn thấy trận thế này, Huyền Tĩnh không kìm được thối lui về sau một bước.

Lúc này, Đoạn Sơn nhảy lên một cái, đáp xuống bên cạnh Tôn Đại Quân. Gio7 tay lên cắt đứt dây thừng trói trên người Tôn Đại Quân bọn họ.

Tốc độ này quá nhanh. Huyền Tĩnh cùng những đệ tử phái Nga Mi khác căn bản không phản ứng kịp!

Huyền Tĩnh vừa giận vừa sợ khẽ kêu: "Các ngươi....các ngươi làm như vậy không để phái Nga Mi chúng ta ở trong mắt à!"

Những đệ tử phái Nga Mi khác ở chung quanh cũng đều tức giận không thôi, nhưng không ai dám tùy tiện xuất thủ.

Phải biết, đối thủ là hơn một ngàn đệ tử phái Thiên Môn đó!

Ánh mắt Đoạn Sơn lạnh đi: "Thiên Môn tôi làm việc bá đạo thế đó."

Nói xong câu này, liền dẫn cả một nhà Tôn Đại Quân rời đi! Hơn một ngàn đệ tử Thiên Môn cũng theo sát phía sau.

"Ngươi!" Huyền Tĩnh dậm chân, khuôn mặt tức đến đỏ ửng, nhưng cũng không dám đuổi theo.

Một giờ sau, Diệu Huyền sư thái lo việc xong trở lại nhà họ Lăng, biết được Tôn Đại Quân được cứu đi, rất tức giận.

Ầm!

Giơ tay đánh một chưởng về phía cây cọc gỗ, trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệu Huyền sư thái đầy vẻ âm trầm: "Được. Thiên Môn các người giỏi lắm! Chúng ta không ân không oán lại dám cướp người từ phái Nga Mi chúng ta!"

"Sư phụ, chúng ta có nên đi báo thù hay không?" Huyền Tĩnh ở một bên không nhịn được hỏi một câu.

"Bây giờ danh tiếng của Thiên Môn đang tăng, phải suy tính kĩ." Diệu Huyền sư thái lắc đầu một cái: "Nhất là chưởng môn của Thiên Môn phái, Lăng Vô Song. Người này rất thần bí. Đã lâu như vậy rồi mà chẳng ai thấy được mặt mũi thật của hắn. Lăng Vô Song này, sợ là có chút không dễ chọc."

"Sư phụ, chẳng lẽ, chẳng lẽ phải nuốt cục tức này xuống hay sao?"

"Nếu không thì sao?" Diệu Huyền sư thái nhíu chặt đôi chân mày, hỏi ngược một câu.

...

Bên kia, ở trong nhà Âu Dương, phòng của Lăng Thành.

Giang Hạ Yến đứng ở đó, dung nhanh xinh đẹp tuyệt trần, nhẹ giọng nói: "Lăng Thành, dì Giang cầu xin con. Con tha cho Gia Linh đi, được không? Chuyện nó gạt con vào rừng đào, đừng nói với cha nuôi con. Sau khi nó gạt con vào trong rồi cũng rất hối hận."

Vừa nói, Giang Hạ Yên vừa cắn môi: "Cô em gái đó của con không hiểu chuyện. Con đừng so đo chấp nhặt với nó."

Không hiểu chuyện?

Lăng Thành cười phá lên, nén lửa giận trong lòng, mở miệng nói: "Dì Giang, dì không cần nói thế. Gia Linh nó đã lớn rồi. Nó cùng với Dịch Hiểu Thiên lừa tôi vào rừng hoa đào là muốn cho tôi chết rũ trong đó!"

Mẹ nó, nếu không phải là anh có số may lớn, phát hiện quyển sách mà Bạch Khởi để lại thì e là bây giờ đã chết ở trong đó thật rồi!

Âu Dương Gia Linh muốn đưa anh vào chỗ chết, thì dựa vào cái gì bắt anh nói chuyện nể mặt tình cảm?

Lúc này Giang Hạ Yến cũng nóng nảy, lại chẳng biết làm sao mới được. Bà ở chỗ này cầu xin Lăng Thành một hồi lâu, nhưng từ đầu đến cuối anh không chịu nhận lời. Phải làm gì đâu?

Lúc này, Lăng Thành cũng không muốn nói nữa: "Dì Giang, tôi phải nghỉ ngơi rồi. Dì trở về đi."

Vừa nói, Lăng Thành vừa cầm lấy chai thuốc chữa thương ở đầu giường. Thuốc chữa thương này là Âu Dương Chấn Nam điều phối cho anh. Mỗi ngày uống một lần, có công hiệu cường thân kiện thể bồi bổ sức khỏe.

Lăng Thành mới từ rừng đào ra, lúc này cơ thể có chút yếu ớt, thuốc chữa thương này rất có tác dụng.

"Dì giúp con. Con đang mệt, ngồi yên đấy đừng đụng lung tung." Giang Hạ Yến vừa nói vừa đứng lên đi lấy. Lúc này bà chỉ muốn lấy lòng Lăng Thành mà thôi.

"A."

Nhưng mà Giang Hạ Yến vừa mới đứng lên, hoặc giả là do vì quá gấp rút, nhất thời không đứng vững, chân trẹo một cái. Phút chốc kêu to một tiếng, ngã ngược về phía người Lăng Thành.

"Dì Giang."

Thấy một màn này, Lăng Thành không suy nghĩ nhiều, vội vàng giang hai tay, ôm lấy cái eo thon của Giang Hạ Yến, muốn đỡ bà. Nhưng lúc này Lăng Thành lại rất yếu, chẳng những đỡ không được, ngược lại còn làm bản thân té kềnh ra, nhất thời, hai người ngã lên trên giường.

Mẹ nó!

Té một cái mà Lăng Thành thấy cả người như muốn rã ra. Lúc này Giang Hạ Yến con đang đè trên người anh nữa chứ.

Lăng Thành chỉ thấy một mùi hương thơm đập vào mặt. Là mùi hương trên người Giang Hạ Yến.

Giang Hạ Yến cũng rất lúng túng, tay chân luống cuống vội vã bò dậy. Nhưng mà càng cuống cuồng thì tình huống càng loạn, quần áo của Giang Hạ Yến bị Lăng Thành đè lên, vừa mới nhấc người lên thì bị quần áo kéo ngược trở lại, lại nằm lên trên người Lăng Thành.

"Anh, em có chuyện vui này!"

Chuyện không may liên tục ghé đến, giọng nói của Âu Dương Mỹ Anh vừa truyền đến thì cửa phòng đã ngay lập tức bị đẩy ra!

Âu Dương Mỹ Anh hào hứng đi tới cầm trong tay món đồ chơi lắp ghép muốn cùng chơi với Lăng Thành. Nhưng trong nháy mắt vào cửa, Âu Dương Mỹ Anh cũng thấy bối rối khôn cùng. Ánh mắt ngơ ngác nhìn Giang Hạ Yến cùng Lăng Thành ở trên giường, cứ thế một câu cũng không nói được!

Giang Hạ Yến lúng túng vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp nóng hừng hực.

Trong lúc nhất thời, gian phòng tĩnh lặng không một tiếng động.

Mấy giây sau, Âu Dương Mỹ Anh tỉnh hổn lại, cười hi hi che mắt: "Em không thấy cái gì hết. Không thấy."

Nói xong mấy câu này, Âu Dương Mỹ Anh xoay người rời đi.

Giang Hạ Yến lập tức nổi nóng, mặt đỏ ửng, vội vàng đứng dậy kéo lại cổ tay của Mỹ Anh, trách mắng: "Con bé này, nói bậy cái gì đó! Đừng có mà nghĩ lung tung!"

Vừa nói, sắc mặt của Giag Hạ Yến càng nóng bừng hơn, vội vã giải thích: "Mới vừa rồi mẹ giúp anh cô lấy thuốc, vô tình té ngã."

"À." Nghe nói như vậy, Âu Dương Mỹ Anh bừng tỉnh gật đầu.

Haiz.

Giang Hạ Yến nhẹ nhàng thở phào, rất là bất đắc dĩ nói: "Đã trễ thế này rồi. Đừng quấy rầy anh nữa, mau về phòng nghỉ đi."

Vừa nói, vừa kéo Âu Dương Mỹ Anh ra khỏi phòng. Mới vừa đi được hai bước, Giang Hạ Yến quay đầu nhìn Lăng Thành một cái, nhẹ giọng nói: "Thành, ngày mai dì Giang lại tới tìm con!"

Cầu xin cả nửa ngày trời Lăng Thành cũng không đồng ý. Không còn cách nào kh1ac chỉ đành quay lại vào ngày mai thôi. Lăng Thành cười một tiếng, không nói gì.

Anh nhìn ra được, Giang Hạ Yến rất thương hai cô con gái của mình. Bằng không cũng sẽ không hạ mình cầu xin anh.

Theo lý mà nói, Âu Dương Gia Linh dù gì cũng là con gái ruột của cha nuôi anh, anh không cần phải đi so đo với cô ta làm gì. Nhưng mà, Âu Dương Gia Linh lừa anh vào rừng hoa đào, thiếu chút nữa hại chết anh rồi! Lần này nếu không cho cô ta một bài học thì chỉ sợ sau này chuyện này sẽ còn tái diễn!

Nghĩ thầm, Lăng Thành đóng cửa lại. Nằm trên giường nghĩ phải nghỉ ngơi.

Reng reng reng.

Kết quả ngay lúc này chuông điện thoại lại vang lên.

Đã trễ thế này, còn ai tìm mình nữa? Lăng Thành tự hỏi trong đầu, cầm điện thoại lên nhìn một cái, nhất thời trong lòng tình ý dâng trào.

Giai Kỳ!

Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười, nhấn nút nhận cuộc gọi, còn không chờ anh nói, đã nghe thấy tiếng Giai Kỳ mừng rỡ hỏi: "Chồng, anh vẫn khỏe chứ?"

Lúc này Giai Kỳ vừa gọi điện thoại, vừa ngồi trên ghế salon xem TV. Thấy đường dây điện thoại được kết nối liền rất vui mừng.

Từ sau hôn lễ của Tiêu Diệu Vân, Giai Kỳ liền bị dẫn đến nhà họ Lăng. Thật may là được Tôn Đại Quân dẫn người đến cứu về. Sau đó Tôn Đại Quân đưa cô về nhà. Về nhà rồi, Giai Kỳ rất nhớ Lăng Thành. Hầu như mỗi ngày đều gọi cho Lăng Thành. Nhưng mà không hề gọi được. Giai Kỳ dĩ nhiên không biết, mấy ngày trước đó, Lăng Thành bị kẹt trong rừng hoa đào, điện thoại di động không bắt được sóng.

Hôm nay, Giai Kỳ thử gọi lại một lần, không ngờ rằng gọi được. Lúc này tâm tình cô không nói ra được là kích động đến thế nào, đừng nhắc đến là vui đến bao nhiêu.

"Chồng, anh ở đâu thế? Có khỏe không? Mấy ngày nay anh làm gì vậy?" Giai Kỳ hỏi nhiều vấn đề cùng lúc.

Thật ra thì chồng quậy hôn lễ của Tiêu Diệu Vân, cô thật rất ghen. Nhưng cô cũng nhớ Lăng Thành nữa, không nhịn được phải gọi điện thoại cho anh.