Tuyệt Đại Con Rể

Chương 256



"Thành, con có thể giải địa sát bát hoang trận?" Lúc này, Âu Dương Chấn Nam nghi ngờ hỏi.

"Hẳn...là có thể." Lăng Thành lầm bầm một tiếng.

"Ha ha ha ha!"

Mọi người xung quanh phá ra cười ầm lên!

Thằng nhãi này thật đúng là biết khoác lác mà. Lúc đại môn phái giải không xong, một tên nhãi nhép vắt mũi chưa sạch mà dám nói là giải được?

Giang Hạ Yến cũng thở dài một cái: "Thành, con còn quá trẻ tuổi. Hai trận pháp hôm qua dì dạy cho con cũng chỉ là đơn giản thôi, con đừng kiêu ngạo. Hiểu biết của con đối với trận pháp chẳng qua chỉ là chút xíu vẻ ngoài thôi. Thậm chí cả vẻ ngoài cũng không được nữa. Địa sát bát hoang trận này, là khốn trận cao cấp. Ngay cả dì cũng không giải được."

Nhâm Hoàn ở một bên cũng trợn mắt kinh ngạc nhìn Lăng Thành một cái. Hai người nữ học trò của cô bị bắt đi rồi, vốn tâm tình không tốt. Lăng Thành còn ở đây nói khùng nói điên, có thể không tức giận được hay sao? Nhất thời cô ta nói: "Lăng Thành, tôi nhận anh làm đồ đệ không chỉ dạy anh luyện đan mà còn dạy anh làm người. Anh nhớ sau này đừng có mà ba hoa khoác lác, như vậy sẽ chỉ khiến người đời cảm thấy anh chỉ có thể ba hoa ngoài miệng. Bây giờ anh là học trò của tôi, anh nói khoác không sao, người khác chỉ nhạo báng tôi thôi anh có biết hay không?"

Lăng Thành trên mặt đầy vẻ không biết làm sao, cười khổ nói: "Sư phụ, tôi không có nói quá. Tôi biết tâm tình người không tốt, nhưng người yên tâm. Vạn Ác cốc kia, trong hai ngày sẽ được dẹp."

Chi bằng anh hiệu triệu đệ tử Thiên Môn, diệt luôn các Vạn Ác cốc này đi. Sau đó cứu hai sư tỷ kia ra, để Nhâm Hoàn vui mừng một chút, không chừng sẽ cho mình "Âm cỏ".

Nhưng sau khi Lăng Thành nói xong, người xung quanh còn cười ghê hơn!

Ha ha, thằng nhãi này nói hai ngày diệt được Vạn Ác cốc?

Lại ở đây nói nhăng nói cuội cái gì thế không biết nữa? Có biết suy nghĩ không thế?

Đôi mi mày thanh tú của Giang Hạ Yến hơi cau lại, âm thầm lắc đầu. Lăng Thành này mặc dù thông minh, nhưng khuyết điểm duy nhất lại là thích nổi tiếng.

Không nhịn được hỏi: "Lăng Thành, con làm sao biết Vạn Ác cốc sẽ bị diệt?"

Lăng Thành khẽ mỉm cười, nói: "Cũng không có gì, tôi vừa nhìn sắc trời từ đó đoán ra. Khí số của Vạn Ác cốc đã hết. Trong vòng hai ngày, nhất định có đại họa."

Vừa nói Lăng Thành vừa chỉ ra bầu trời bên ngoài.

Thật ra thì nhìn thiên tượng cũng chỉ là bịp người thôi. Lăng Thành chỉ là tìm đại một cái cớ. Cũng không thể nói mình học được Bạch Khởi thần trận. Lại cũng chẳng thể bảo mình là Lăng Vô Song.

Gì?

Nhìn thiên tượng?

Trong chớp nhoáng, không ít người trong phòng khách theo bản năng ngước nhìn ra bầu trời bên ngoài, mặt ai nấy đều mông lung.

Nhìn thiên tượng là có thể suy đoán Vạn Ác cốc khí số đã tận, sẽ bị diệt?

Quá mơ hồ.

Lăng Thành này, thật là càng ngày càng điêu toa!

Giang Hạ Yến không nhịn được mở miệng nói: "Thành, đừng làm loạn."

Lăng Thành không trả lời, chỉ cười nhạt.

Nhâm Hoàn sắc mặt rất tệ, cũng có chút không vui nói: "Lăng Thành, hai vị sư tỷ của anh bị thập đại ác nhân bắt đi. Anh còn có tâm trí đứng đây mà đùa?"

Lăng Thành này làm sao lại có thể ba hoa khoác lác như vậy được? Nghĩ tới trước khi đến đây không mang âm cỏ cho anh ta, quyết định này quả là đúng đắn. Đệ tử như thế này, phải đào tạo lại.

Lăng Thành cười một tiếng, mở miệng nói: "Sư phụ, tại sao phải nói là tôi đùa? Nếu người không tin thì chúng ta cược đi? Nếu trong hai ngày Vạn Ác cốc biến mất thì người phải đưa âm cỏ cho tôi."

Nói đến đây, ánh mắt Lăng Thành hiện ra một tia khát vọng. Ăn âm cỏ thì thực lực có thể khôi phục rồi!

Nhâm Hoàn nhịn không được bật cười, không chút nghĩ ngợi nói: "Được, vậy nếu anh thua?"

Lăng Thành này thật biết cách chơi. Đi một vòng lớn, hóa ra là muốn lấy được âm cỏ.

Trong lòng Nhâm Hoàn vốn chẳng tin cái gọi là thiên tượng mà Lăng Thành nói. Lục đại môn phái không thể trừ được Ác nhân cốc, thì Ác nhân cốc làm sao mà bị diệt được? Cho nên đánh cuộc kiểu gì thì cũng vậy, Lăng Thành sẽ thua.

"Như này đi, nếu như tôi thua, sau này sẽ đi theo sư phụ, học luyện đan chăm chỉ. Sư phụ bảo đi hướng đông tôi sẽ không đi hướng tây." Lăng Thành suy nghĩ một chút, cười nói.

Nói xong, Dịch Hiểu Thiên lập tức nhảy dựng lên, không nhịn được nói: "Đặt cuộc cái kiểu gì đấy? Chẳng có lấy một chút thành ý?"

Thua thì trái phải đều nghe sư phụ?

Sư phụ xinh đẹp như vậy, suốt ngày bị anh ta đeo dính lấy thì chẳng phải lợi cho anh ta quá. Nghĩ cũng đừng có mà mơ!

Nhâm Hoàn trợn mắt nhìn Lăng Thành một cái, nói: "Như vậy đi, nếu anh thua sẽ nhường Gia Linh cho Hiểu Thiên."

"Được!" Lăng Thành không hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay. Mẹ nó, ả Âu Dương Gia Linh kia có cho không anh cũng không muốn!

Vừa nghĩ vừa hướng Nhâm Hoàn, nói: "Sư phụ nói lời phải giữ lấy lời. Lần trước tỉ thí luyện đan với Dịch Hiểu Thiên người sau khi thấy kết quả đã đổi ý một lần. Lần này mong người đừng đổi ý nữa."

Nghe nói như vậy, Nhâm Hoan đỏ mặt, rất lúng túng, nhẹ giọng nói: "Yên tâm. Chuyện lần này tôi nói lời sẽ giữ lời."

Tên Lăng Thành này mồm mép không khinh thường được, cũng quá là khinh người, Ở đây nhiều người như thế mà lại đem chuyện lần trước nói ra, không biết cho sư phụ anh ta mặt mũi hay sao?

Thấy Nhâm Hoàn đồng ý, Lăng Thành hô giọng. Sau đó tạm biệt cha nuôi, trở lại thành phố Đại Phong.

Lúc trên đường, anh gọi cho Đoạn Sơn một cú điện thoại, để Đoạn Sơn dẫn đệ tử Thiên Môn đến diệt Vạn Ác cốc. Hơn nữa còn nói với Đoạn Sơn cách để phá giải trận pháp ở Vạn Ác cốc.

...

Thành phố Đại Phong, nhà họ Tống.

Lăng Thành ngồi trên xe mấy tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng về đến nhà. Anh muốn cho Giai Kỳ một sự ngạc nhiên mừng rỡ nên không gõ cửa mà tự lấy chìa khóa, mở cửa nhà ra.

Vừa mới vào nhà, liếc mắt liền thấy Giai Kỳ ngồi trên ghế sa lon.

Hôm nay Giai Kỳ xinh đẹp hơn bình thường nhiều. Cô mặc quần jeans, thân hình hoàn mỹ kia thật là khiến người ta chết mê chết mệt.

Nghe tiếng cửa mở, Giai Kỳ theo bản năng nhìn sang, lúc thấy Lăng Thành, thiếu chút nữa bật khóc.

"Chồng!" Giai Kỳ lập tức chạy đến, nhào vào trong ngực Lăng Thành. Áp mặt vào lồng ngực Lăng Thành, nước mắt liền rơi xuống.

"Được rồi, được rồi." Lăng Thành ôm eo cô, nhẹ giọng an ủi.

Giai Kỳ ôm chặt lấy anh, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Chồng, anh biết không? Khoảng thời gian này không có tin tức gì của anh em sợ lắm. Sợ là sau này sẽ không còn được gặp anh nữa."

Lăng Thành cười híp mắt nhìn cô, trêu ghẹo nói: "Ngốc, sao anh chết được chứ? Anh có vợ đẹp như vậy, không bỏ lại mà chết được đâu. Hơn nữa, vơ anh đã sinh con trai cho anh đâu. Đời người còn chưa viên mãn mà."

Bốp!

Một câu nói này khiến mặt của Giai Kỳ đỏ bừng, gắt giọng: "Mới vừa trở lại đã không đàng hoàng rồi."

Vừa nói, Giai Kỳ hừ một tiếng, bỏ Lăng Thành ra, còn khe khẽ đẩy anh ta một cái: "Luôn miệng nói không bỏ được em. Rốt cuộc là không bỏ được em hay không bỏ được Tiêu Diệu Vân?"

Nói được một nửa, Giai Kỳ không nói được nữa.

Khoảng thời gian này, Giai Kỳ luôn nhớ lại tình cảnh ở hôn lễ lúc ấy, trong lòng vừa khó chịu, vừa cảm thấy phức tạp.