Tuyệt Đại Con Rể

Chương 257



"Ấy..."

Lăng Thành gãi đầu một cái. Anh dĩ nhiên có thể cảm giác được, Giai Kỳ đang ghen.

Lúc này chỉ có thể cười khổ một tiếng, nói: "Vợ, Tiêu Diệu Vân là vì cứu anh nên mới muốn gả cho Dương Hạo. Nếu cô ấy thực sự lấy Dương Hạo, thì đồng nghĩa với việc hủy cả một đời của mình. Nếu như thế, anh sẽ tự trách mình cả đời mất."

Giai Kỳ hé miệng cười một tiếng, nhìn chằm chằm Lăng Thành: "Nếu Tiêu Diệu Vân lập gia đình, anh sẽ tự trách cả đời hay là nuối tiếc cả đời đây?"

Thật ra cô đã sớm nhìn ra, Lăng Thành và Tiêu Diệu Vân có cảm tình với nhau.

Lăng Thành mới nói xong, lúc này nghe thấy một loạt những tiếng bước chân truyền từ trên lầu xuống. Ngay sau đó, một giọng nói vang lên: "Lăng Thành, vẫn còn mặt mũi trở lại?"

Nhìn lại hướng phát ra giọng nói, chính là Tịnh Lâm.

Mấy ngày không gặp, Tịnh Lâm càng lúc càng quyến rũ. Bà ta mặc đồ làm việc, vóc người kia xinh đẹp hoàn mỹ. Có điểu, sắt mặt hết sức kém. Vừa xuống lầu vừa lạnh lùng mở miệng: "Lăng Thành, nơi này không hoan nghênh cậu. Cậu còn ở đây làm gì? Cút đi nhanh lên!"

Chuyện Lăng Thành phá lễ kết hôn, Tịnh Lâm cũng nghe nói. Hơn nữa còn nghe, Lăng Thành là cậu hai nhà họ Lăng, lại còn là tổng tài công ty Hoa Ngưu!

Nói thật, vừa lúc mới nghe tin này xong, Tịnh Lâm quả thật rất kinh sợ! Không nghĩ tới con rể của mình còn là một đại nhân vật như vậy!

Thế nhưng vậy thì sao chứ?

Nghe nói sau khi phá buổi hôn lễ, rất nhiều đại gia tộc trong thành phố Đại Phong liền bắt tay chèn ép công ty Hoa Ngưu. Bây giờ công ty Hoa Ngưu đã tuyên bố phá sản. Lại nghe nói kinh mạch của anh bị người ta cắt đứt, cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện tu luyện. Bây giờ xã hội này, không tu luyện thì lấy cái gì mà phát triển? Ngay đến cả nhân viên công ty cũng có mấy người bắt đầu tu luyện rồi.

Lăng Thành bây giờ cái gì cũng không có! Hơn nữa còn là người mà người người muốn đuổi! Lục đại môn phái cũng muốn bắt anh ta. Tịnh Lâm không muốn bị Lăng Thành liên lụy cho nên cũng không thèm nể mặt anh: "Lăng Thành, cậu nghe không hiểu tôi nói gì sao? Nơi này không hoan nghênh cậu. Cút!"

"Mẹ!" Giai Kỳ giậm chân một cái, đi nhanh tới: "Mẹ, Lăng Thành mới vừa trở lại, mẹ đừng nói thế."

Mắng mỏ cũng đã mắng mỏ ba năm rồi, còn chưa mắng đủ nữa sao?

Tịnh Lâm trợn mắt nhìn cô một cái, tức giận không thôi: "Con gái, bây giờ con còn thay nó nói chuyện? Con không phải không biết bây giờ các đại gia tộc ở thành phố Đại Phong chẳng ai ưa nó nữa cả. Con ở chung với nó thì có gì tốt đâu chứ? Con đừng có dại nữa!"

Cũng không biết Lăng Thành cho con gái bà uống bùa mê thuốc lú gì, đứa con này nhiều người theo đuổi đến thế, nếu không phải là vì Lăng Thành bám được không thả thì bây giờ đã khác nhiều rồi.

Đứa con gái này thật là không biết tốt xấu!

"Mẹ, đừng nói vậy." Giai Kỳ cắn chặt môi, nhẹ giọng mở miệng.

Tịnh Lâm tức giận cầm túi xách lên, đi ra khỏi nhà: "Bà gọi mẹ đi họp. Buổi tối trở lại không muốn gặp lại tên phế vật Lăng Thành này nữa, con hiểu không?"

Nói xong, Tịnh Lâm liền đi ra ngoài, tức giận đùng đùng đóng sầm cửa lại.

"Anh...anh đừng để ý." Giai Kỳ không nhịn được mà nói với Lăng Thành.

Lăng Thành cười một tiếng. Ba năm rồi, sớm cũng quen rồi.

Thấy sắc mặt anh không tốt, Giai Kỳ kéo cánh tay anh:"Đúng rồi, buổi chiều có tiết mục vui lắm, giờ có thêm anh nữa. Chúng ta đi biển chơi. Anh đi thay quần áo đi, chờ một lát nữa cùng đi."

Lớp mười sáu và lớp mười bảy của học viện Ánh Dương, học sinh đều là người thành phố Đại Phong cho nên quan hệ giữa hai lớp rất tốt. Mấy ngày gần đây, bạn học của hai lớp thường xuyên ra ngoài chơi. Hôm nay là cuối tuần, theo đề nghị của Hách Quang, học sinh của hai lớp chuẩn bị đi du ngoạn ở bờ biển.

"Anh không đi đâu." Lăng Thành lầm bầm một tiếng.

"Anh, anh coi như là đi với em đi, có được không?" Giai Kỳ ôm cánh tay anh, nhẹ giọng nói.

Bất thình lình nũng nịu vậy khiến cho Lăng Thành bỗng dưng mềm lòng, lúc ấy không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu một cái.

Giai Kỳ nhất thời mặt mày hớn hở, nhẹ giọng nói: "Em mới có một người bạn. Một chút nữa người bạn này sẽ đến nhà tìm, đến lúc đó chúng ta cùng đi. Đúng rồi, người bạn này của em học cùng lớp với anh đó."

Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Bạn em đến rồi!" Giai Kỳ cười nói, đi nhanh mấy bước mở cửa nhà ra.

Chỉ thấy trước cửa là một cô gái, mặc đồ màu tím, xinh đẹp không tả.

Lê Hoàng Tú Anh!

"Kỳ, đi thôi, mọi người đều đến bãi biển rồi. Chúng ta phải tranh thủ thời gian." Lê Hoàng Tú Anh vui vẻ nắm tay Giai Kỳ cười nói.

Trời mẹ, tình huống gì đây? Lê Hoàng Tú Anh thân thiết với Giai Kỳ như vậy từ khi nào? Trước đấy cả hai người có qua lại gì đâu?

Trong chớp nhoáng này, trong lòng Lăng Thành thoáng qua mười ngàn cái dấu hỏi.

Cũng chính là lúc này, Lê Hoàng Tú Anh cũng nhìn thấy Lăng Thành, nhất thời nhàn nhạt cười một tiếng.

Mặc dù Lăng Thành trước mặt đây, kinh mạch bị đánh đứt, cả đời cũng không thể tu luyện, nhưng Lê Hoàng Tú Anh không có một chút xem thường anh, ngược lại ấn tượng đối với anh còn tốt hơn. Bởi vì anh thả ông nội của Vũ Mi đi.

"Hai người...hai người sao thành bạn rồi?" Lăng Thành không nhịn được tò mò, hỏi.

"Chuyện này phải nói lại từ một tuần trước." Giai Kỳ cười híp mắt nói cho Lăng Thành.

Hóa ra từ một tuần trước, trong học viện Ánh Dương có một học sinh mới chuyển đến, dáng dấp xinh đẹp tên là Nhậm Doanh Doanh.

Nhậm Doanh Doanh hết sức đẹp, hơn nữa vóc người cũng đẹp, thật sự là cực phẩm. Mới tới trường học ngày thứ nhất đã gây náo động. Nam sinh trong trường đều xưng cô với Lê Hoàng Anh Tú là "nữ thần lửa băng".

Không sai, nếu như nói Lê Hoàng Anh Tú là một tòa núi tuyết thì Nhậm Doanh Doanh kia chính là một đốm lửa.

Nhậm Doanh Doanh tính cách nhiệt tình lại rộng lượng, đặc biệt rất khôn khéo, rất thích kết bạn cùng người khác. Bất kể là trai hay gái đều có thể chơi thân với cô ấy. Mới tới trường học mấy ngày nhân khí đã ngút trời, kết bạn rất tốt, cũng kết giao được nhiều bạn tốt.

Trong đó hai người tốt nhất là Giai Kỳ và Lê Hoàng Anh Tú.

Giai Kỳ và Lê Hoàng Anh Tú vốn không quen biết, nhưng hai người đều có chung người bạn là Nhậm Doanh Doanh cho nên từ từ cũng quen nhau. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi ba người các cô đã là bộ ba thân thiết.

"Đúng rồi, Doanh Doanh đâu?" Sau khi kể xong, Giai Kỳ ỏi một câu.

"Cô ấy à? Chắc đến bờ biển rồi." Lê Hoàng Anh Tú nói, "Mời vừa rồi nhắn tin cho mình, nói các bạn khác cũng đến rồi, hối chúng ta mau lên."

"Được!" Giai Kỳ gật đầu, một tay kéo Lê Hoàng Anh Tú, một tay kéo Lăng Thành đi ra khỏi biệt thự.

Lăng Thành lái xe, ba người vừa đi vừa nói cười suốt dọc đường đi. Một giờ sau tới được nơi cần đến: vịnh Kim Thủy.

Vịnh Kim Thủy là một cảnh khu tự nhiên. Có tên này là do bãi cát màu vàng của nó. Phong cảnh ở đây nổi tiếng ưu mỹ, là nơi vui chơi nổi tiếng ở thành phố Đại Phong.

Bình thường du khách đến vịnh Kim Thủy rất đông. Có điều bây giờ mới vừa qua một kì nghỉ, nên mọi người đều đi làm, đi học hết, cho nên nơi này có chút vắng vẻ.

Đến bãi Kim Sa, xa xa liền thấy một đám người đang tập trung ở đó, vừa nói vừa cười. Chính là học viện Ánh Dương, học sinh của lớp mười sáu và mười bảy.

Cách rất xa đã nghe được tiếng nói cười của bọn họ, có hơn mười người đang chơi bóng chuyền bãi biển, đánh rất kinh. Kính là Hách Quang, Vương Kì Vũ đám người đó.

Trong số những người đánh bóng chuyền có một cô gái vô cùng đẹp! Ước chừng cao tầm một mét bảy, vóc người cực kỳ nóng bỏng. Những đường cong khoa trương kia dường như đang làm quá sức chịu đựng của quần áo đang mặc trên người. Nếu như đoán không lầm, đây chính là Nhậm Doanh Doanh.

Nói thật, thật đẹp! Không trách nổi danh cùng Lê Hoàng Anh Tú!

"Doanh Doanh, đón banh!" Doãn Minh đang cố ý truyền banh cho cô. Nhậm Doanh Doanh nhàn nhạt cười một tiếng, đánh bánh ra.

"Thật là đẹp." Những nam sinh đứng xem náo nhiệt chung quanh, ánh mắt ai nấy đều ngây người.

"Xem kìa, Giai Kỳ và Anh Tú đến rồi." Lúc này, không biết ai trong đám người nọ nói câu này, ngay sau đó tất cả mọi người đều quay sang nhìn.

Kết quả nhìn một cái tự dưng thấy cả Lăng Thành đứng bên cạnh. Lúc ấy mọi người trên bãi cát liền chạy tán loạn.

Tình huống gì đây? Bị gì thế?

Từ sau khi phá hôn lễ, các đại gia tộc trong thành phố Đại Phong đều chèn ép Lăng Thành. Hơn nữa lục đại môn phái vẫn muốn bắt anh. Có thể nói, Lăng Thành bây giờ là con chuột trên đường, người người muốn bắt!

Nhìn thấy bóng người Lăng Thành, Hách Quang tươi cười đi tới, âm dương quái khí nói một câu: "Lăng Thành, anh can đảm thật đấy, còn dám trở lại thành phố Đại Phong?"

Lúc này Lăng Thành, trong mắt Hách Quang ngay cả một người thường cũng không bằng! Hoa Ngưu công ty đã lụn bại, kinh mạch cũng đứt, thực lực không có. Thật là không nên sống!

Nói dứt lời, Doãn Minh cùng mấy người khác cười lớn: "Lăng Thành bây giờ không thể tu luyện. Lại còn sống nên chỉ có thể tiếp tục quay lại thành phố Đại Phong làm chạn vương ở rể mỗi ngày mới có thể có mấy đồng tiền tiêu vặt đấy. Ha ha ha!"

Lời này vừa nói ra, chung quanh ai nấy cười ầm lên!