Tuyệt Đại Con Rể

Chương 265



Chu Lam bên kia đầu dây điện thoại, cảm nhận được sự lạnh lùng của Lăng Thành, cắn chặt môi, cơ hồ muốn khóc lên: "Lăng Thành, thật xin lỗi, tôi lúc ấy không phải thật muốn đâm anh, nhưng là…nhưng là sư phụ muốn tôi làm như vậy, tôi cũng không có cách nào…”

Vừa nói, Chu Lam giọng tràn đầy mong đợi: "Tôi muốn gặp anh. Tạ lỗi trực tiếp với anh, có thể không?"

Lăng Thành từ phòng vệ sinh đi ra, ngồi ở trên một cái ghế, uống một hớp rượu, cũng không nói lời nào.

"Anh trai tốt…” Chu Lam trong lòng đều là áy náy: "Anh trai tốt, thật xin lỗi.. Anh gặp mặt tôi được không? Bằng không tôi thật sẽ áy náy suốt đời, anh nếu như không gặp tôi…Tôi…tôi chết ngay bây giờ cho anh xem."

Haiz.

Lăng Thành âm thầm thở dài: "Gặp mặt ở chỗ nào?"

Nói thật thì không muốn gặp mặt Chu Lam chút nào. Nhưng cô đã nói như vậy, còn có biện pháp gì. Thôi thì gặp mặt một lần.

Thấy Lăng Thành đồng ý, Chu Lam mừng rỡ vô cùng: "Anh trai tốt, anh chịu gặp mặt tôi, quá tốt rồi!"

Lúc này Chu Lam vui vẻ giống như đứa bé.

Khoảng thời gian này, Chu Lam trong lòng một mực rất tự trách. Tự trách đến muốn chết! Cô thật sợ Lăng Thành cũng không thèm để ý đến cô nữa. Bây giờ Lăng Thành đồng ý gặp mặt cô, đã khiến cho tâm tình Chu Lam thật tốt.

"Anh trai tốt, tôi chờ anh ở quầy bar Lam Mộng!" Nói xong, Chu Lam liền cúp điện thoại.

....

Quầy bar Lam Mộng.

Cái quầy bar này, không ở khu náo nhiệt, nên tương đối vắng vẻ, vậy nên việc làm ăn cũng nhàng nhàng. Bất quá bên trong sửa sang rất có phong cách.

Bên trong quán rượu âm nhạc đang phát nhạc, nam nam nữ nữ ở trên sàn nhảy uốn éo muôn hình vạn trạng.

Lúc Lăng Thành đến, Chu Lam đã ở phòng đặt trước mà chờ.

Nhìn thấy Lăng Thành, Chu Lam lập tức đứng lên, vui mừng phấn khởi gọi một tiếng: "Anh trai tốt, anh tới rồi."

Lúc này Chu Lam trong lòng tự trách, không có tư thái nữ thần cao lãnh trước kia nữa, mà là rất ôn thuận.

Lăng Thành gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía cô, Đã lâu không gặp, Chu Lam so với trước kia càng hấp dẫn hơn. Hôm nay cô mặc quần jeans màu đậm, phía trên là áo sơ mi món bó sát người, vóc người hấp dẫn kia, hoàn mỹ phô diễn ra, quyến rũ hấp dẫn không tả được.

Sau khi ngồi xuống, Chu Lam thận trọng hỏi: "Anh trai tốt, anh không giận tôi đi."

Lăng Thành cười một tiếng, không nói gì.

Chu Lam cắn chặt môi: "Anh trai tốt, tôi biết anh nhất định sẽ tha thứ cho tôi. Có đúng hay không?”

Lăng Thành thở dài một cái.

Thật ra thì Chu Lam đâm mình một kiếm, cái này đều có thể nhẫn nhịn. Vấn đề là Tiêu Diêu Vân vì cứu anh, thiếu chút nữa gả cho Dương Hạo. Còn may không gả được. Cho nên chuyện đâm một kiếm, cứ như vậy qua đi. Nhìn ra được, Chu Lam cũng thật là tự trách trong lòng.

Nghĩ tới đây, Lăng Thành lúng túng cười một tiếng: "Được rồi, chớ tự trách. Tôi biết cô cũng là lời sư phụ khó cãi. Thôi vậy, tha cho cô. Chờ tôi chút, tôi đi vệ sinh đã."

Mới vừa cùng đệ tử Thiên môn ăn cơm, thật là uống nhiều quá rồi. Cách một chút thì phải đi vệ sinh một lần, quá ngại.

Nói xong, Lăng Thành vội ra khỏi gian phòng, mau mắn đi đến phòng vệ sinh. Chu Lam bị bộ dáng gấp gáp của anh chọc cười một tiếng, tâm tình cũng buông lỏng thoải mái hơn.

Nói thật, cô rất quý trọng cảm tình của mình cùng Lăng Thành. Quả thực không muốn bởi vì chuyện đại hội mà trở nên xa lạ.

Nghe được Lăng Thành tha thứ cho mình, Chu Lam đánh trong lòng cao hứng. Nhưng mà ngay tại lúc này, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên.

Quần jeans của Chu Lam có chút chặt, mãi mới lấy được điện thoại di động ra, nhìn tên người gọi đến, nụ cười nhất thời cứng ở trên mặt.

Chính là tiểu sư muội Huyền Tĩnh gọi tới. Quan hệ của cô với Huyền Tĩnh không tốt. Huyền Tĩnh gọi điện thoại tới, hơn phân nửa là sư phụ tìm cô. Suy nghĩ, Chu Lam vội vàng nghe. Quả nhiên, điện thoại bên kia truyền tới giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Diệu Huyền sư thái: "Lam."

"Sư phụ, sao…có chuyện gì ạ?" Chu Lam hỏi nhỏ.

Bây giờ đã trễ lắm rồi, sư phụ tìm mình làm cái gì nhỉ?

"Lam, sư phụ nghe nói Lăng Thành trở lại thành phố Đại Phong, con biết không?" Diệu Huyền sư thái thản nhiên nói.

Giờ khắc này, Chu Lam thân thể mềm mại run lên! Khẩn trương đến nỗi ngay cả điện thoại di động cũng cầm không vững.

Sư phụ làm sao biết Lăng Thành trở lại?

Mình cùng Lăng Thành gặp mặt, có phải hay không bà cũng biết rồi? Phải biết rằng, sư phụ hận nhất chính là Lăng Thành.

Nghĩ thầm, Chu Lam giọng cũng có chút run rẩy: "Con…"

Mới vừa nói một chữ, liền bị Diệu Huyền sư thái cắt đứt: "Lam, con là đệ tử có tiềm lực nhất của phái Nga Mi, còn là Đại sư tỷ của lớp trẻ đồng lứa. Sư phụ bây giờ có nhiệm vụ quan trọng phải giao cho con.”

Hóa ra là giao nhiệm vụ cho cô.

Chu Lam âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt gật đầu nói: "Sư phụ, nhiệm vụ gì, con nhất định hoàn thành nhiệm vụ."

"Được.” Diệt Huyền sư thái gật đầu một cái, ngay sau đó nói dằn từng chữ: "Con cũng biết, ban đầu ở đại hội, Lăng Thành thứ bại hoại cái đó được đứng đầu. Giành được quyền lợi xử trí Kim Sư pháp vương. Tên bại hoại này lại thả Kim Sư pháp vương thả đi, quyển Thái Huyền Chân Kinh trong tay sư vương kia, khẳng định cho Lăng Thành rồi."

Nói đến đây, Diệu Huyền sư thái dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Giang hồ có tin đồn, thế gian vốn có bảy quyển Thái Huyền Chân Kinh, nếu có thể thu góp, cũng hiểu huyền bí trong đó, liền có thể hiệu lệnh thiên hạ. Quyển kinh thư như vậy, không thể rơi vào trong tay tên súc sinh Lăng Thành này. Con tìm một cơ hội, gặp mặt Lăng Thành, nói đến chuyện kinh thư, cướp lại. Có nghe hay không?"

Cái gì?

Đây…đây…

Chỉ một thoáng, thân thể mềm mại của Chu Lam run lên, cắn môi thật chặt!

Cái này, cái này sao có thể được!

Chu Lam giọng nói cũng nghẹn ngào: "Sư phụ… Chuyện này, con… Con không làm được."

Lúc này Chu Lam, trong lòng tâm không cam, tình không nguyện đến cực hạn!

Trong đại hội, cô đâm Lăng Thành một kiếm, đến bây giờ còn áy náy đâu. Bây giờ sư phụ lại nói cô lấy kinh thư của Lăng Thành.

Cái này… Cái này sao có thể được a!

"Làm sao không được? Làm sao không làm được?" Giọng của Diệu Huyền sư thái nhất thời có chút không vui: "Sư phụ nói cho con nghe, Thái Huyền Chân Kinh là việc quan trọng, liên hệ đến sự phát triển sau này của phái Nga Mi chúng ta. Nếu không có kinh thư đó, đối với phái Nga Mi không tốt chút nào. Lại cũng không thể để cho kinh thư đó, rơi vào trong tay tà môn ngoại đạo. Con không làm được cũng phải làm."

"Sư phụ, con…sư phụ, nhiệm vụ này giao cho người khác có được hay không?"

"Không được!" Diệu Huyền sư thái nói như đinh đóng cột: "Quan hệ của con và tên súc sinh kia không tệ. Con đâm hắn một kiếm, nhưng con chủ động hẹn hắn ra gặp mặt. Hắn nhất định sẽ đồng ý. Lam, nếu con không làm, chính là cãi lại sư phụ."

"Con thiên tư thông minh, là người xuất sắc của lứa trẻ phái Nga Mi, con không nên để cho sư phụ thất vọng. Không lấy được kinh thư, từ đây sư đồ ta đoạn tuyệt quan hệ." Diệu Huyền sư thái lạnh lùng nói.

Cạch!

Nói xong những lời này, lập tức cúp điện thoại!

Chu Lam ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, tâm loạn như ma. Tâm tình mới tốt lên một chút, cũng là trong nháy mắt tan thành mây khói. Cũng sắp khóc đến nơi.