Tuyệt Đại Con Rể

Chương 267



Phòng giám sát không cho người ngoài vào. Chu Lam động đậy cổ tay, một cây ngân châm liền xuất hiện trong lòng bàn tay cô. Sau đó Chu Lam vươn tay, cắt đứt dây điện tổng ở hệ thống điện.

Chu Lam hiểu rất rõ về hệ thống giám sát. Vì mỗi ngày cô phá án đều sử dụng hệ thống này.

Đây là hệ thống giám sát đời mới nhất, chỉ cần cắt đứt đoạn dây này, cả hệ thống sẽ tê liệt, những tần số theo dõi từ các máy giám sát nhỏ cũng sẽ bị biến mất.

“Xin lỗi, Lăng Thành. Tôi cũng không muốn làm như vậy. Nhưng… Nhưng lời của sư phụ tôi không thể không theo được. Tôi cũng không còn cách nào khác…” Sau khi ra đến cửa quán bar, Chu Lam cứ thì thầm tự nói với chính mình. Sau khi mở cửa chiếc xe BMW, ngồi vào ghế lái, Chu Lam mới lấy Thiên Tằm Bảo Giáp và Thái Huyền Chân Kinh ra xem.

“Lăng Thành, sư phụ nói Thái Huyền Chân Kinh này vô cùng quan trọng, không thể để lọt vào tay tà môn ma đạo.” Chu Lam cắn môi, lại tiếp tục lẩm bẩm. “Anh cấu kết cùng Điện Trường Sinh nên mới có Thiên Tằm Bảo Giáp và Thái Huyền Chân Kinh này. Phái Nga My sẽ thay anh giữ chúng, nếu không, Điện Trường Sinh có thể đoạt lấy…”

Nghĩ xong xuôi, Chu Lam cũng không còn tự trách mình nữa. Cô nhấn ga, lái xe rời đi,

Trong quán bar.

Lăng Thành mơ màng tỉnh lại trên bàn rượu, miệng bắt đầu nói nhảm: “Tiếp… Uống tiếp nào…”

Nhưng khi mở mắt ra, Lăng Thành liền ngây ngẩn cả người.

Trời đất, mọi người đi đâu hết rồi thế này? Lăng Thành nhìn xung quanh bàn rượu vắng vẻ, chỉ còn lại một mình anh.

Trời ạ, không ngờ anh cũng bị mấy người đẹp chuốc rượu đến say mèm, đúng là chuyện động trời.

Lăng Thành vỗ trán, cảm thấy rất khó chịu. Nhưng sau đó, anh bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Trời đất, ai lại cởi hết quần áo của anh ra như thế này?

Lăng Thành kêu lên chán ngán, sau đó chỉ biết mò mẫm bốn phía mà tìm quần áo. Nhưng cũng chỉ tìm được quần áo trong của anh cũng áo khoác mà thôi.

Thái Huyền Chân Kinh đâu rồi? Thiên Tằm Bảo Giáp cũng biến đâu rồi?

Bản Thái Huyền Chân Kinh kia là do Vũ Thanh Thiên đưa cho anh mà.

Vì bản kinh thư này, anh đã phải mạo hiểm tính mạng mà tham gia đại hội sư đồ. Sau đó bị Chu Lam dùng kiếm đâm đến đan điền, thiếu chút nữa đã mất mạng.

Có thể nói, bản kinh thư đó là Lăng Thành dùng mạng để đổi lấy. Giờ thì hay rồi, kinh thư cũng đã biến mất.

Còn cả Thiên Tằm Bảo Giáp nữa. Nếu không có nó chắc Lăng Thành đã chết rất nhiều lần. Giờ sao cả đến Thiên Tằm Bảo Giáp cũng biến mất là sao?

Lăng Thành lo lắng đến toát mồ hôi lạnh. Hơi rượu cũng như biến mất ngay lập tức, khiến anh ngay lập tức tỉnh táo lại. Anh vội vàng tìm đi tìm lại ở khắp quán bar.

Nhưng kết quả tất nhiên là không thấy gì hết.

“Chết tiệt.”

Lăng Thành vừa tức vừa lo lắng. Sau đó anh rời khỏi quầy bar, đi đến chỗ quản lý nói: “Nhanh, mau cho tôi xem camera theo dõi.”

Trời đất. Nhất định là có ai đó đã lợi dụng lúc Lăng Thành say rượu mà trộm đi kinh thư của anh.

Cô quản lý là một cô gái xinh đẹp. Cô nàng thấy Lăng Thành nói thế liền nhanh nhẹn đi đến phòng điều hành, nhanh chóng liên hệ để trích xuất camera theo dõi.

Dù sao quán bar là nơi rất hỗn loạn, việc khách bị mất đồ cũng không phải là chuyện hiếm gặp.

Lăng Thành căng mắt mà chăm chú nhìn vào màn hình.

“Đây là hệ thống giám sát của các cô sao?” Lăng Thành tức giận nói.

Cái gì mà hệ thống giám sát chứ. Màn hình đen tuyền một mảnh, một hình ảnh cũng không có.

“Việc này…” Cô gái quản lý trông vô cùng lúng túng. “Xin lỗi anh, có thể là nó đột nhiên bị hỏng rồi. Hôm qua vẫn hoạt động bình thường mà…”

Lăng Thành càng thấy lòng mình rối bời, cũng không có tâm trạng nghe thêm một lời giải thích nào nữa. Anh bước nhanh ra khỏi quán bar, nhắn tin cho Chu Lam, hỏi cô đã đi đâu.

Chu Lam đang lái xe, thấy thông báo tin nhắn liền đọc. Cô suy nghĩ một lúc, sau đó mới nhắn lại. “Lúc nãy tôi có việc bận nên phải đi trước.”

Lăng Thành thấy Chu Lam nhắn lại như vậy liền vội ngắn tiếp. “Lê Hoàng Tú Anh cùng mấy cô bạn đâu rồi? Sao lúc tôi tỉnh lại chỉ còn một mình?”

Chu Lam trả lời rất nhanh: “Tôi cũng không biết. Lúc đó tôi về trước. Nên cũng không biết mấy cô đó rời đi lúc nào.”

“Hừ…” Lăng Thành nắm chặt tay lại. Anh cố nhớ lại những việc đã xảy ra trong đêm nay,

Suy nghĩ một hồi lâu, Lăng Thành như bừng tỉnh mà vỗ đùi. Trời ơi, đúng rồi. Chắc là Vũ Mi đã trộm kinh thư đi.

Mấy cô bạn của cô ta đột nhiên nhiệt tình, thay nhau chuốc rượu Lăng Thành đến say bí tỉ. Chắc chắn là do Vũ Mi đứng sau âm thầm lên kế hoạch. Không ngờ cô ta đã nghĩ đến chuyện làm cho Lăng Thành mất cảnh giác, sau đó lấy đi kinh thư.

Lăng Thành càng nghĩ càng thấy hợp lý. Anh liền gọi điện thoại cho Vũ Mi. Lúc anh cứu ông nội của Vũ Mi cũng đã lưu lại số của cô ta.

Chỉ một lát điện thoại đã kết nối. Lăng Thành vô cùng giận dữ, nói nhanh: “Vũ Mi, cô không thấy mình quá đáng à? Bản Thái Huyền Chân Kinh kia là do ông nội cô tự tay tặng cho tôi. Giờ cô tự ý lấy về là sao hả?”

“Anh nói cái gì đấy?”

Vũ Mi đang cùng bạn bè xem phim, đột nhiên thấy Lăng Thành gọi điện mắng mỏ mình liền cũng tức giận: “Anh điên à? Có phải anh có vấn đề về thần kinh không? Cút.”

Vũ Mi nói xong liền cúp điện thoại.

“Hừ…” Lăng Thành nắm chặt tay lại, trong lòng bừng bừng lửa giận.



Cùng lúc đó, ở phía bên kia.

Chu Lam sau khi có được kinh thư liền đi tới nhà họ Lăng.

Chu Lam đi tới biệt viện liền thấy Diệu Huyền sư thái đang ngồi uống trà.

Mấy đệ tử Nga My im lặng đứng bên cạnh.

Thấy Chu Lam đi vào, Diệu Huyền sư thái mỉm cười, sau đó cũng khôi phục vẻ uy nghiêm, nói: “Lam, đã muộn thế này rồi. Có chuyện gì vậy?”

Chu Lam cắn môi, cung kính nói: “Sư phụ, đệ tử đã may mắn không làm sư phụ thất vọng.”

Chu Lam nói xong liền lấy Thái Huyền Chân Kinh từ trong người ra, đưa đến trước mặt Diệu Huyền sư thái.

Thái Huyền Chân Kinh?

Mặt Diệu Huyền sư thái tràn ngập sự vui vẻ, vội vàng đứng dậy, cầm lấy Thái Huyền Chân Kinh. Bà ta lật xem vài trang, càng cảm thấy vô cùng kích động. Bản kinh thư này là thật.

“Chu Lam, sao con tìm được bản Thái Huyền Chân Kinh này?

Diệu Huyền sư thái nhìn vào Chu Lam, cảm thấy khó mà tin nổi. Mới trải qua ba tiếng đồng hồ mà học trò của bà ta đã mang được Thái Huyền Chân Kinh về đây rồi.

Chu Lam nén lại chút rối rắm trong lòng, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con hẹn gặp Lăng Thành, sau đó tìm cơ hội lấy được Thái Huyền Chân Kinh về đây. Ở đây còn có Thiên Tằm Bảo Giáp nữa.”

Nói đến đây, Chu Lam liền lấy Thiên Tằm Bảo Giáp ra đưa cho sư phụ.

“Quả là đồ quý.” Diệu Huyền sư thái nhận lấy Thiên Tằm Bảo Giáp, cảm thán mà kêu lên một câu. “Chẳng trách ở đại hội sư hồ, tên kém cỏi kia lại lợi hại như vậy, Hóa ra là do hắn có Thiên Tằm Bảo Giáp này.”

“Vâng. Vâng...” Chu Lam ngượng nghịu gật đầu.

Diệu Huyền sư thái nghe vậy càng vui mừng, gật đầu khen ngợi Chu Lam: “Chu Lam, sư phụ đã không nhìn lầm người. Con làm tốt lắm. Thiên Tằm Bảo Giáp và Thái Huyền Chân Kinh đều là những bảo bối hiếm thấy. Nhất định chúng ta không được để những vật quý như thế này rơi vào tay lũ ta môn ma đạo. Con đã lấy được đồ đến đây thì cũng không cần phải tự trách bản thân mình, cũng không phải thấy mình là một kẻ bất nhân bất nghĩa. Con phải biết rằng, việc con làm chính là vì sự bình yên của giang hồ.”

“Vâng…” Chu Lam nhẹ nhàng nói.

“Sư phụ.”

Bỗng nhiên một âm thanh phát ra từ phía sau. Một dáng người thon thả bước nhanh vào. Là sư muội Huyền Tĩnh.

Huyền Tĩnh đi đến trước mặt Diệu Huyền sư thái, cung kính nói: “Sư phụ, ngoài cửa có người xin vào gặp. Người đó tự xưng là người của phái Thiên Môn, tên là Đoạn Sơn.”

Hả? Người của Thiên Môn đến đây làm gì?

Diệu Huyền sư thái liền nhíu mày, sau đó nâng tay lên ra hiệu. “Cho hắn vào.”

Tuy lần trước Tôn Đại Quân được phái Thiên Môn cứu làm cho Diệu Huyền sư thái rất tức giận. Nhưng không thể không nói, từ khi phái Thiên Môn được thành lập đến nay, luôn lấy thay trời hành đạo làm tôn chỉ, cũng diệt không ít thế lực gian ác trên giang hồ, làm người khác phải khâm phục.

Diệu Huyền sư thái vừa nói xong liền có một người đàn ông dáng người cao lớn đi vào.

Người đàn ông này mặc một bộ trang phục màu đen, dáng người cao gầy: “Tôi tên là Đoạn Sơn, người của phái Thiên Môn. Hân hạnh được gặp Diệu Huyền sư thái.”

Nếu lúc này có người của phái Thiên Môn ở đây liền dễ dàng nhận ra người này không phải là Đoạn Sơn, cũng không phải là người của phái Thiên Môn.