Tuyệt Đại Con Rể

Chương 272



Nhậm Doanh Doanh nâng lên chén trà, nhấp một ngụm, cười nói: “Sư thái, bà đừng tức giận. Tôi cũng vì tốt cho bà thôi mà. Tục ngữ nói rồi, đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn. Nếu bà có chồng thì công việc sau này cũng không cần lo lắng nhiều nữa. Không có chồng thì làm một mình sao hiệu quả được? Như vậy đi, hôm nay để Lăng Vô Song tôi làm mai mối. Ở đây toàn giang hồ hào kiệt, danh môn chính phái, để tôi tổ chức đại hội kén chống cho bà luôn nhé?”

Nói đến đây, Nhậm Doanh Doanh càng thấy vui vẻ: “Sư thái, nhất định tôi sẽ tìm cho bà một người chồng cao to đẹp trai.”

“Ngươi…” Diệu Huyền sư thái bắt đầu thấy bốc hỏa, như thể giận đến ngất xỉu đến nơi. Bà ta rốt cuộc nhịn không nổi, hét lên: “Lăng Vô Song, ta phải giết đồ súc vật nhà ngươi.”

Nói xong, bà ta liền giơ tay lên. Nhưng lúc này bà ta không thể sử dụng nội lực, chỉ trong nháy mắt đã bị mấy tên mặc đồ đen khống chế.

Ha ha!

Ta đây chính là muốn chọc giận bà. Bà càng giận càng tốt. Bà càng giận thì sẽ càng hận Thiên Môn.

Thấy Diệu Huyền sư thái như vậy, Nhậm Doanh Doanh càng thấy vui sướng, nói lớn: “Chư vị, ai cưới được Diệu Huyền sư thái chính là có phúc cả đời.” Nói đến đây, âm điệu của Nhậm Doanh Doanh liền cao lên: “Có ai tự đề cử mình để kết hôn với Diệu Huyền sư thái không?”

Nhậm Doanh Doanh nói xong, mọi người ở các đại môn phái đều vẻ mặt khó xử, không một ai dám đứng ra.

Nói đùa sao? Đó chính là Diệu Huyền sư thái đó. Ai dám làm chuyện ảnh hưởng đến danh dự của Diệu Huyền sư thái chứ.

Diệu Huyền sư thái ngày càng giận dữ, không mừng mắng chửi: “Lăng Vô Song, đồ khốn nạn, có giỏi thì thả ta ra. Ngươi làm ta không sử dụng được nội lực thì có đáng mặt đàn ông chân chính không hả?”

Nhậm Doanh Doanh cười, nhẹ nhàng phản bác: “Sư thái, bà nói sai rồi. Tôi đã bao giờ nói tôi là đàn ông chân chính gì đâu.”

Haha, ta đây dù sao cũng chỉ là một cô gái thôi.

Diệu Huyền sư thái cũng không biết nói gì hơn. Bà ta chỉ biết cắn môi, cắn mạnh đến mức bật cả máu.

Nhậm Doanh Doanh cười lớn, hỏi: “Thế nào? Không ai chịu cưới Diệu Huyền sư thái làm vợ à? Vậy đi, ai cưới Diệu Huyền sư thái thì tôi sẽ thả người đó đi.”

Nghe vậy, nhóm người phía dưới lại bắt đầu nghị luận xôn xao. Các đệ tử môn phái ở đây cũng cảm thấy hứng thú, bắt đầu lung lay.

Nói thật, hiện tại tình thế đã đến mức này rồi, ai mà không muốn có cơ hội rời khỏi đây cơ chứ?

“Không ai tự nguyện à?” Nhậm Doanh Doanh lạnh lùng nói: “Nếu không chịu thì cũng đừng ai ra được khỏi đây. Nếu mà tự nguyện, ta nhất định sẽ thả người.”

“Ta tự nguyện.”

Đột nhiên, một âm thanh vang lên. Sau đó một người bước ra từ nhòm người của Võ Đang.

Đó là Đinh Bảo chân nhân. Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào ông ta.

Nhậm Doanh Doanh rất hứng thú, vẫy vẫy tay: “Đinh Bảo chân nhân, ông có đồng ý cưới Diệu Huyền sư thái không?”

“Ta… Ta đồng ý.”

Nghe vậy, Diệu Huyền sư thái liền nổi giận, lớn tiếng mắng.

“Đinh Bảo, Nga My của ta với Võ Đang các người từ nay về sau sẽ không đội trời chung.”

Mặt Đinh Bảo chân nhân đầy xấu hổ, cũng chỉ biết dở khóc dở cười.

Diệu Huyền sư thái này quá nóng nảy, không thấy được ông ta đang diễn sao? Chỉ cần có thể đi khỏi đây liền có thể triệu tập môn phái, diệt trừ Thiên Môn.

Nhậm Doanh Doanh đầy hứng khởi, ngồi lại lên trên ghế, vỗ tay nói: “Tốt lắm. Vậy thì ghép đôi đã thành công. Người đâu, mau chuẩn bị cho hôn lễ của Diệu Huyền sư thái và Đinh Bảo chân nhân nào.”

Trong nháy mắt, mấy tỳ nữ xuất hiện, khống chế Diệu Huyền sư thái và Đinh Bảo chân nhân, bắt hai người đứng đối diện vào nhau.

“Nhất bái thiên địa!” Nhậm Doanh Doanh nói.

“Ộc…”

Tới lúc này, Diệu Huyền sư thái cuối cùng cũng không chịu nổi, cả người run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi.

Xong rồi! Thế là xong rồi! Danh dự của bà ta đã không còn nữa. Hôm nay dù bà ta có thể đi khỏi đây, từ nay cũng không còn mặt mũi nào mà xuất hiện trên giang hồ nữa. Giang hồ sẽ đều biết chuyện bà ta cùng Đinh Bảo chân nhân từng bái đường thành thân.

Mắt Diệu Huyền sư thái đỏ ngẩu, nói không nên lời. Ánh mắt bà ta sắc như dao cạo, nhìn chằm chằm vào Nhậm Doanh Doanh với sự phẫn hận.

Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Nhậm Doanh Doanh đã nát bét như tương.

Nhậm Doanh Doanh không hài lòng, nhìn về phía Diệu Huyền sư thái, cười nói:

“Sư thái, bà lườm tôi làm gì vậy? Tôi mà là bà thì mừng còn không kịp ấy chứ.”

“Tiếp. Nhị bái cao đường. Phu thê giao bái!”

Nhậm Doanh Doanh cười tươi, lấy ra điện thoại di động, bắt đầu quay lại cảnh trước mặt.

Trên đại lục Thiên Khải không có điện thoại di động. Nên khi đến đại lục, lúc đầu Nhậm Doanh Doanh cũng không dùng di động. Nhưng Nhậm Doanh Doanh thông minh lanh lợi, chỉ trong thời gian ngắn đã học được cách sử dụng.

Chỉ một lát, một hôn lễ vừa to lại vừa hoang đường đã được thực hiện xong.

Nhậm Doanh Doanh nhìn về phía mười hai thần vệ, vui vẻ nói: “Được rồi, thả các vị cao thủ giang hồ đi đi. Tìm nơi cho Diệu Huyền sư thái và Đinh Bảo chân nhân bắt đầu động phòng luôn.”

Làm đủ trò như vậy cũng đủ rồi. Giờ các đại môn phái này nhất định đang hận thấu xương phái Thiên Môn.

Mục đích đã đạt được, tất nhiên Nhậm Doanh Doanh muốn kết kết quả thu lại sẽ như thế nào. Mấy giang hồ cao thủ này một khi được thả ra, nhất định sẽ triệu tập đệ tử, giết sạch phái Thiên Môn.

“Rõ, thưa tông chủ. Thuộc hạ sẽ thả các vị cao thủ ra.” Nghe Nhậm Doanh Doanh nói, Hổ thần vệ liền đáp lời.

Cái gì?

Hắn thật sự sẽ thả hết mọi người? Hắn bắt mọi người đến tận đây cũng chỉ để làm nhục mọi người sao?

Mọi người của các đại phái đều cảm thấy choáng váng.

Đinh Bảo chân nhân nhìn về phái Nhậm Doanh Doanh, nói: “Người muốn thả chúng ta đi hết sao? Không phải ngươi nói ai đồng ý cưới Diệu Huyền sư thái mới được thả sao? Sao lại thả tất cả?”

Đinh Bảo chân nhân cảm thấy như mình bị trêu đùa vậy.

Nếu biết như vậy thì sao ông ta phải ra mặt nói đồng ý cưới Diệu Huyền sư thái chứ. Bị mang đi làm trò đùa không nói, còn đắc tội với Diệu Huyền sư thái.

Nhậm Doanh Doanh cười khẽ, nhìn vào Đinh Bảo chân nhân, nói: “Sao vậy? Tôi thả tất cả mọi người làm ông không vui à?”

Nói xong, Nhậm Doanh Doanh còn làm như không thèm để ý, bắt đầu lấy ra điện thoại mà xem những gì vừa quay chụp được.

Đinh Bảo chân nhân bắt đầu phẫn nộ, thân mình cũng run lên, hai tay nắm chặt lại. Ánh mắt ông ta đầy vẻ hận thù. Nếu không phải nội lực của ông ta đang không thể sử dụng thì dù có phải chết ông ta cũng muốn giết tên Lăng Vô Song này.

Hắn ta dám đem người của sáu đại môn phái thành trò chơi của hắn.

Long thần vệ lên tiếng, thúc giục nói: “Có đi không hả? Định được voi đòi tiên à? Đi nhanh, ta đưa các ngươi xuống núi.”

Nói xong, mười hai thần vệ liền tiến lên, lấy một sợi dây thừng, sau đó buộc tất cả các cao thủ giang hồ vào sợi dây này, bắt đầu đưa xuống núi.

Trong chốc lát, trong Trích Tinh Lâu chỉ còn lại một mình Nhậm Doanh Doanh.

Nhậm Doanh Doanh lúc này cảm thấy vô cùng vui sướng.

Cô ta đã làm nhục được cả sáu đại môn phái, cũng thành công đổ tội cho phái Thiên Môn.

Từ nay trở đi, giang hồ nhất định sẽ hỗn loạn. Lúc đó người của đại lục Thiên Khải chỉ việc đến đây, thống nhất giang hồ.

Nhưng đang vui vẻ Nhậm Doanh Doanh đột nhiên cau mày. Bởi vì cô ta cảm thấy phía sau mình có một hơi thở vô cùng sắc bén. Cô ta vội xoay người, nhìn lại phía sau lưng. Vừa nhìn, cô ta liền không tự chủ được mà run rẩy.

Vì cô ta thấy một người đang lẳng lặng đứng sau lưng cô ta. Người này dáng người cao lớn, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ vàng.

Người này chính là tông chủ thật sự của phái Thiên Môn, Lăng Vô Song, Lăng Thành.

Mà lúc này, Lăng Thành đang vô cùng tức giận.

Màn làm nhục sáu đại môn phái vừa rồi Lăng Thành đều xem rõ ràng. Mẹ kiếp, không ngờ có kẻ dám giả mạo anh.

Lăng Thành cắn chặt hàm răng, lạnh lùng nói; “Ngươi là ai? Sao lại giả mạo ta?”

Cả Lăng Thành và Nhậm Doanh Doanh đều đang đeo mặt nạ, cho nên hai người cũng không nhận ra nhau.

“Tôi…”

Nghe vậy, Nhậm Doanh Doanh liền suy tính, sau đó cười nói: “Anh đừng hiểu lầm, thật ra tôi rất hâm mộ anh, cho nên tôi mới làm cho mình một chiếc mặt nạ.”

Lúc này mười hai thần vệ đều đã xuống núi rồi, trên quảng trường chỉ còn có một mình Nhậm Doanh Doanh. Tốt nhất là cô ta phải kĩ cách kéo dài thời gian.

Lăng Thành run lên, cười nhạt nói: “Hâm mộ? Ngươi coi ta là đồ ngốc hả? Nếu hôm nay ta không đánh người đến mức phải quỳ xuống cầu xin, ta cũng không phải là Lăng Vô Song.”