Tuyệt Đại Con Rể

Chương 273



Sau khi nói xong, Lăng Thành đánh một chưởng về phía Nhậm Doanh Doanh.

Nhậm Doanh Doanh phản ứng cũng rất nhanh, thân mình nhẹ nhàng nhảy, liền hướng về phía sau để tránh.

"Muốn chạy à?" Lăng Thành hừ lạnh một tiếng, rất nhanh liền đuổi theo.

Lăng Thành vừa đuổi theo, vừa quay đầu lại về phía tứ đại chiến thần nói: "Đoạn Sơn, các ngươi nhanh chạy xuống núi, đi thông báo cho các đại môn phái, có người giả mạo Thiên Môn phái của chúng ta. Cần phải cùng các đại môn phái giải trừ hiểu lầm!"

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Đám người của Đoạn Sơn đều đáp lại.

Bên kia, Nhậm Doanh Doanh chạy vài phút mà vẫn cảm thấy khoảng cách của Lăng Thành và cô ta không thay đổi, thậm chí càng ngày càng gần, chỉ chốc lát sẽ bị đuổi kịp.

Nhưng Nhậm Doanh Doanh không có chút lo lắng nào, ngược lại, mặt mũi cô ta vẫn rất vui vẻ. Bởi vì ở cách đó không xa có một khoảng rừng. Khoảng rừng này chính là trận pháp mà cô ta bày ra. Dù người có thực lực mạnh đến thế nào, đi vào khoảng rừng này đều khó mà ra nổi.

Giờ khắc này, Nhậm Doanh Doanh không có chút do dự. Cô ta điểm nhẹ mũi chân lên mặt đất, nhảy vào bên trong khoảng rừng.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài khoảng rừng, Lăng Thành đã dừng lại. Anh không tùy tiện tiến vào mà là cẩn thận quan sát thật kĩ.

Khoảng rừng này có chút gì đó rất kỳ quái, hình như là một pháp trận.

Nhậm Doanh Doanh nhẹ nhàng đứng lại, nhìn thẳng vào Lăng Thành, cười nói: "Tôi và anh không thù không oán. Anh đuổi theo tôi làm gì?"

"Không thù không oán?" Lăng Thành cười lạnh một tiếng: "Ngươi giả mạo ta, lấy danh nghĩa của phái Thiên Môn bắt người của các môn phái trên giang hồ. Ngươi thật sự nghĩ giữa ta và ngươi không có thù oán gì?"

Nghe thấy Lăng Thành nói vậy, Nhậm Doanh Doanh liền đảo mắt: "Anh nên cảm ơn tôi mới đúng. Bây giờ danh tiếng của Thiên Môn phái trên giang hồ đã nổi như cồn rồi.”

Lăng Thành nở một nụ cười lạnh lẽo, người này quả đúng là một tên ăn nói lươn lẹo.

Lăng Thành cũng không muốn phí lời với hạng người này, nói: "Mau tháo mặt nạ xuống, đi ra đây. Ngươi đã dám giả mạo ta mà không dám đối mặt với ta sao?"

Nhậm Doanh Doanh cảm thấy vô cùng đắc ý, cười nói: "Sao tôi phải đi ra ngoài? Nếu anh có gan thì đi vào đây."

Nhậm Doanh Doanh còn cố ý khiêu khích, nói: "Nếu người nào phải tháo mặt nạ thì là anh mới đúng, đường đường là Lăng Vô Song, tông chủ Thiên Môn phái mà không dám lộ mặt đi gặp người khác à?"

"Ngươi..."

Lăng Thành rất là giận dữ, nhưng anh cũng không biết đáp trả những lời này thế nào. Người này mồm mép quá lợi hại. Trong giây lát, anh cũng chưa nghĩ ra nên đáp lại hắn như thế nào.

Thấy Lăng Thành không nói lời nào, Nhậm Doanh Doanh càng thêm đắc ý: "Không ngờ, tông chủ Thiên Môn phái, Lăng Vô Song mà lại nhát gan, yếu đuối đến vậy. Ngay cả một mảnh rừng nho nhỏ cũng không dám tiến vào."

Chỗ mảnh rừng mà Nhậm Doanh Doanh đang đứng quả thật là một trận pháp - Lục Hợp Càn Khôn trận. Trận pháp này là do quốc sư của đế quốc Thiên Khải truyền dạy cho cô ta, huyền diệu vô cùng.

Nhậm Doanh Doanh thực sự rất tự tin với trận pháp này. Ngoại trừ cô ta, bất kỳ kẻ nào tiến vào đều sẽ bị nhốt ở bên trong, cả đời đều ra không được!

Lúc Nhậm Doanh Doanh thiết lập trận pháp này chính là để phòng ngừa những tình huống bất trắc. Nếu kế hoạch bắt cóc các cao thủ của sáu đại môn phái thất bại, cô ta có thể trốn vào bên trong trận pháp này.

Kết quả, kế hoạch bắt người của các đại môn phái thành công. Nhưng Nhậm Doanh Doanh lại bị Lăng Vô Song đuổi bắt đến tận đây.

"Hi hi, Lăng tông chủ, anh cũng nhát gian quá nha." Nhậm Doanh Doanh cười nói: "Không phải anh muốn tháo mặt nạ của tôi xuống sao? Nếu cả khoảng rừng này mà cũng không dám vào thì đừng hòng đòi động vào cái mặt nạ này. Chờ kiếp sau đi."

Lăng Thành không nói gì mà yên lặng ở quan sát. Khoảng rừng này là một trận pháp rất cao minh.

Quan sát hai phút, Lăng Thành liền gật gật đầu. Nếu anh đoán không lầm, trận pháp này gọi là Lục Hợp Càn Khôn trận. Trong ‘Bạch Khởi Thần Trận’ có ghi lại, loại trận pháp này thuộc loại trận pháp vây hãm thượng đẳng. Nhưng nếu muốn phá giải trận pháp này thật ra cũng không khó.

Nghĩ vậy, Lăng Thành bước vào bên trong khoảng rừng.

"Không ngờ anh cũng dám bước vào!" Nhậm Doanh Doanh cảm thấy vô cùng vui vẻ, cười lớn, nói: "Không ngờ đường đường tông chủ Thiên Môn phái mà chỉ số thông minh cũng không được cao cho lắm. Nếu đã đi vào trận pháp này, đừng mong rời khỏi đây nửa bước! Tôi sẽ không đứng đây với anh nữa đâu. Anh cứ ở đây đợi đi nhé.”

Nói xong, Nhậm Doanh Doanh xoay người chạy đi..

Trái năm phải ba, trước bảy sau chín…

Nhậm Doanh Doanh vừa đọc khẩu quyết, vừa chạy nhanh rời đi. Tại trận pháp này, nếu không đi theo khẩu quyết thì sẽ không thể nào thoát nổi. Lăng Vô Song không biết khẩu quyết. Cho nên việc Lăng Vô Song muốn đuổi theo cô ta chính là chuyện không tưởng.

Nhưng Nhậm Doanh Doanh không ngờ tới chuyện, khi cô ta vừa đọc khẩu quyết xong đã thấy một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt. Cô ta ngẩng đầu nhìn lên liền dọa đến mức hét lên một tiếng.

Lăng Thành đang đứng ở cách đó không xa, ngăn lại đường đi của Nhậm Doanh Doanh.

"Anh...” Nhậm Doanh Doanh cắn chặt môi, mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Tên Lăng Vô Song này…Hắn… Hắn đuổi theo bằng cách nào vậy? Chuyện này sao có thể xảy ra được?

"Chỉ là trận pháp Lục Hợp Càn Khôn mà thôi. Ngươi nghĩ nhiêu đó là đủ để bắt được ta?" Lăng Thành lạnh lùng nói.

Nghe thấy Lăng Thành nói vậy, Nhậm Doanh Doanh chỉ cảm thấy trong óc trống rỗng.

Hắn cũng biết về trận pháp này ư?

Chuyện này… Chuyện này sao lại có khả năng xảy ra được?

Trong lúc Nhậm Doanh Doanh đang âm thầm kinh hãi, Lăng Thành liền ra tay nhanh như chớp. Anh áp sát lại gần, vươn tay giật đi mặt nạ trên mặt Nhậm Doanh Doanh.

Tấn công bất ngờ, làm đối phương không có chút thời gian nào mà phòng bị.

Nhưng mà ngay trong nháy mắt này, Lăng Thành nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Nhậm Doanh Doanh, nhịn không được hút một hơi sâu, cả người đều sửng sốt.

Nhậm… Nhậm Doanh Doanh?

Là cô ta giả mạo Lăng Thành ư?

Lăng Thành nhìn đến ngây ngẩn cả người. Không thể không nói, Nhậm Doanh Doanh chính là mỹ nữ tuyệt sắc.

Lúc này mái tóc dài đen nhánh của cô ta tóc dài tung bay trong gió. Thân hình quyến rũ mặc một bộ trang phục đen. Tuy rằng bộ trang phục đã giấu đi những đường cong mê người. Nhưng khí chất quyến rũ, gợi cảm đầy thu hút có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào ngã gục.

Nhậm Doanh Doanh vừa xấu hổ vừa giận dữ. Đúng lúc Lăng Thành đang ngây người, cô ta cũng vươn tay, nhân cơ hội kéo ra mặt nạ của Lăng Thành.

Lần này, đến lượt Nhậm Doanh Doanh trợn mắt há mồm.

Lần trước, ở cuộc tụ hội tại học viện võ thuật, ấn tượng của Lăng Thành đối với Nhậm Doanh Doanh chính là cô gái này rất đẹp, lại rất tốt bụng, dễ thương. Nhưng ai có thể ngờ được, cô gái lại có thể gian xảo, độc ác đến vậy. Cô ta dám ra ta bắt hàng nghìn người từ các đại môn phái, sau đó vu oan giá họa cho Thiên Môn phái.

Nhưng điều quan trọng nhất là, Nhậm Doanh Doanh rốt cuộc là ai? Mười hai thần vệ kia, ai cũng đều là cao thủ, sao lại đều cam tâm tình nguyện làm việc cho cô ta như vậy? Trong đó. Thử thần vệ và Ngưu thần vệ đều là cấp độ Võ Thánh. Những cao thủ đạt đến trình độ đó đều không phải là người dễ dàng chịu chấp nhận nghe người khác sai bảo.

"Tôi hỏi lại cô một lần, cô rốt cuộc có thân phận như thế nào? Vì sao lại giả mạo tôi?" Lăng Thành lạnh lùng hỏi lại Nhậm Doanh Doanh.

Nghe thấy Lăng Thành hỏi vậy, Nhậm Doanh Doanh, hỏi ngược lại: "Sao tôi phải nói cho anh biết?”

"Tôi không thích phí lời vô nghĩa. Tôi hỏi lại cô lần nữa, cô có chịu nói hay không?" Lăng Thành nắm chặt tay lại, nhìn chằm chằm vào Nhậm Doanh Doanh.

Nhậm Doanh Doanh không có một chút sợ hãi, ngược lại còn cười, nói: “Nếu tôi không chịu nói thì sao?”

Lúc biết Lăng Thành chính là Lăng Vô Song, trong lòng Nhậm Doanh Doanh thật sự khiếp sợ. Lúc này, cô ta nhịn không được mà nhìn Lăng Thành từ trên xuống dưới.

Lăng Thành nhíu mày. Sau đó, đột nhiên Ẩm Huyết kiếm xuất hiện ở tay Lăng Thành, hướng thẳng đến trên cổ Nhậm Doanh Doanh: “Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, vì sao cô giả mạo tôi?”

Sau khi nói xong, một hơi thở tràn ngập sức mạnh kinh người đã xuất hiện trên người Lăng Thành.