Tuyệt Đại Con Rể

Chương 275



Nhậm Doanh Doanh vừa nói dứt lời, trong nháy mắt, mười hai thần vệ liền nhắm thẳng về phía Lăng Thành mà ra tay.

Chết tiệt!

Lăng Thành thầm mắng một câu, không kịp nghĩ nhiều, xoay người bỏ chạy.

Mười hai người này thật sự không thể trêu vào. Trong đó có mười hai Võ Hầu còn chưa đủ, thậm chí còn có cả hai Võ Thánh.

Cho dù Lăng Thành liều chết đánh với họ cũng không thể đánh thắng. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là chạy nhanh đi thôi.

Lăng Thành thề, cả đời này anh cũng không chạy nhanh đến như vậy. Nhưng mà tốc độ của anh có nhanh hơn nữa cũng thể đọ lại với tốc độ của hai Võ Thánh.

Chỉ trong chốc lát, Thử thần vệ liền nhảy lên, chắn ở trước mặt Lăng Thành. Thử thần vệ xòe tay, bàn tay liền hướng đến ngực Lăng Thành.

Mẹ kiếp, đây là sức mạnh của Võ Thánh sao? Hắn ta tung một chưởng cũng có thể khủng bố đến vậy. Nếu bị chưởng này đánh trúng, không chết thì cũng tàn phế.

Lăng Thành thậm chí có cảm giác hít thở không thông. Lúc ấy anh cũng không dám chống trả, chỉ có thể lui về phía sau né tránh.

Đúng lúc này, Ngưu thần vệ tiến công từ một hướng khác, một quyền hướng thẳng đến Lăng Thành!

Một quyền này mang theo thế như sấm chớp, vô cùng mạnh mẽ.

Lăng Thành phản ứng rất nhanh, tránh né về hướng bên trái. Nhưng anh vẫn không tránh thoát được, bị một quyền này sượt qua. Lần này, Lăng Thành phun ra một ngụm máu tươi.

"A!" Lăng Thành chỉ cảm thấy trong óc trống rỗng, thân thể không thể khống chế, bay đi hơn mười thước, ngã thật mạnh trên mặt đất. Anh lại bắt đầu ho ra một ngụm máu nữa.

Đúng lúc này, mười hai thần vệ đã bắt đầu vây lại. Lăng Thành khóc không ra nước mắt, đột nhiên có chút tuyệt vọng.

Xong rồi, anh sắp bị bắt làm tù binh rồi chăng? Nếu như bị bắt, không phải Nhậm Doanh Doanh sẽ tra tấn anh đến chết sao?

"Ngoan ngoãn đầu hàng đi." Thử thần vệ lạnh lùng nói, vươn tay bắt lấy Lăng Thành!

Vút!

Nhưng trong khoảnh khắc nguy hiểm như chỉ mành treo chuông, hai tiếng xé gió truyền đến. Lăng Thành nhìn lại theo bản năng, thấy hai thân ảnh nhanh chóng bay tới.

Một nam một nữ.

Nam dáng người thon dài, khuôn mặt gầy, trên cổ có một hình xăm thanh long.

Nữ mặc váy dài màu đỏ sậm, dáng người yểu điệu, quyến rũ. Một nam một nữ này chính là hai người trong tứ đại Thích Ca của Thông Thiên giáo. Thanh Long Thích Ca và Chu Tước Thích Ca.

Sao bọn họ lại ở chỗ này? Không phải bọn họ phải ở trên đảo Thông Thiên sao? Trong lòng Lăng Thành tràn đầy nghi hoặc.

"Thông Thiên tôn giả, tôi tới cứu ngài." Thanh Long Thích Ca quát to một tiếng, cổ tay chuyển động, đánh một chưởng hướng về Thử thần vệ.

"Ầm!" Một chưởng hạ xuống, Thử thần vệ cùng Thanh Long Thích Ca, đều tự lui ra phía sau từng bước, ai cũng không chiếm được thế thượng phong.

Cùng lúc đó, Chu Tước Thích Ca cũng tiến lại rất nhanh, một tay vươn ra bắt lấy Lăng Thành, ôm ở trong ngực. Trên khuôn mặt quyến rũ tràn ngập sự lo lắng: "Tôn giả, ngài thế nào? Có bị thương không vậy?"

Rầm.

Trong nháy mắt, Lăng Thành chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí. Anh cố nén chỗ đau trong long, đồng thời ngửi hương thơm trên người Chu Tước Thích Ca, cùng với cảm nhận được dáng người gợi cảm của cô ta. Lăng Thành nhịn không được, âm thầm nuốt nước miếng, sau đó cười cười: "Không có việc gì, không chết được."

Nghe thấy Lăng Thành nói vậy, Chu Tước Thích Ca gật đầu. Cô ta ôm Lăng Thành, bay đến giữa không trung.

Cùng lúc đó, Thanh Long Thích Ca cũng vừa đánh vừa lui, cuối cùng rời đi.

Hai vị Thích Ca mang theo Lăng Thành, bay mấy chục ki lô mét, cuối cùng đem Lăng Thành đưa lên một con thuyền.

"Tôn giả, ngài thật sự cảm thấy thương thế không đáng ngại sao?" Đứng ở trên boong thuyền, Thanh Long Thích Ca nhịn không được, hỏi. Hắn có thể nhìn thấy khóe miệng Lăng Thành còn có vết máu tươi.

Lăng Thành khoát tay áo: "Không có việc gì, không có việc gì. Sao hai người các ngươi lại đột nhiên xuất hiện vậy? Các ngươi không phải nên ở trên đảo Thông Thiên sao?"

Hai đại Thích Ca liếc mắt nhìn nhau. Sau đó Chu Tước Thích Ca nhẹ nhàng nói: "Hồi bẩm tôn giả, là phu nhân phái chúng tôi tới, thỉnh tôn chủ quay về Đảo Thông Thiên. Hai người chúng tôi đến thành phố Đại phong, mất rất nhiều thời gian mới tìm được ngài.”

"Phu nhân tìm ta sao?" Lăng Thành ngạc nhiên nói: "Phu nhân tìm ta chuyện gì vậy?"

Không phải là đã lâu không gặp nên phu nhân đang muốn ta đó chứ? Ha ha.

"Phu nhân tìm ngài có chuyện gì thì thuộc hạ cũng không biết." Chu Tước Thích Ca nhẹ giọng nói. Cô ta nói xong liền bắt đầu sử dụng nội lực, làm cho thuyền chạy đi. Phương hướng đi của thuyền đúng là Đảo Thông Thiên.

Lăng Thành gật gật đầu, cũng không hỏi lại.

Hai giờ sau, Đảo Thông Thiên.

Lúc này đã là cuối mùa thu, nhưng đảo Thông Thiên tựa như thế ngoại đào nguyên. Bờ biển kia vẫn tràn ngập kỳ hoa dị thảo, vẫn tranh nhau đua hoa khoe thắm. Từ xa nhìn lại, khung cảnh này tạo nên một bức tranh đẹp đến nao long.

Ở phía ngoài phòng phu nhân Giáo chủ, Chu Tước Thích Ca gõ gõ cửa, cung kính nói: "Phu nhân, ngài Lăng Thành đã đến rồi ạ."

"Ừ."

Sau khi Chu Tước Thích Ca nói xong, thanh âm dịu dàng của Trần Huyền liền phát ra từ trong phòng: "Được, Thanh Long, Chu Tước, hai người các ngươi lui xuống đi. Để Lăng Thành tự đi vào đây."

"Vâng, thưa phu nhân." Chu Tước Thích Ca lên tiếng, xoay người rời đi.

Nhìn thấy hai người đi xa, Lăng Thành mới đẩy cửa đi vào.

Ực.

Mới vừa bước vào cửa, nhìn đến tình cảnh bên trong, Lăng Thành nhịn không được, nuốt xuống nước miếng.

Hôm nay Trần Huyền, mặc một một áo ngủ màu tím nhạt. Từng đường cong gợi cảm như thể muốn làm người khác lóa mắt. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ được trang điểm tỉ mỉ, đẹp đến không gì sánh được.

Một thời gian không gặp, phu nhân ngày càng quyến rũ đến mê người.

"Phu nhân, đột nhiên gọi tôi về là muốn tôi phải không?" Lăng Thành cười hì hì nói. Trải qua hai lần tiếp xúc thân mật, hiện tại lá gan của anh cũng rất lớn.

Mặt Trần Huyền đỏ lên, hờn dỗi liếc Lăng Thành, nói: "Lăng Thành, bây giờ tôi vẫn còn là phu nhân giáo chủ đấy. Anh dám ăn nói thế hả, thật sự là càng ngày càng làm càn."

Lăng Thành càng ngày càng không nể cô ta nữa rồi.

"Vâng vâng vâng. Thuộc hạ tuân mệnh." Lăng Thành không cười nữa, nhịn không được, hỏi: "Phu nhân tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Trong những cô gái mà Lăng Thành quen biết, Trần Huyền cũng là người lý trí nhất. Trần Huyền nhất định sẽ không vô duyên vô cớ mà đi tìm Lăng Thành.

Trần Huyền hừ một tiếng, từ trên giường đứng lên, đi đến bên người Lăng Thành, nhẹ giọng nói: "Tôi hỏi anh, có phải nếu tôi không phái người đi tìm anh, anh sẽ không bao giờ chịu đi tìm tôi đúng không?"

Nghe thấy ngữ khí của Trần Huyền, Lăng Thành nở nụ cười. Anh đưa tay vươn tới trên người Trần Huyền, đem cô ta ôm vào trong lòng.

"Mấy ngày qua đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chỉ chút xíu nữa tôi cũng đã mất mạng dưới tay sáu đại phái, thật sự không có thời gian tới tìm phu nhân. Phu nhân đừng trách." Lăng Thành nhẹ giọng nói ở bên tai cô ta.

Lời này cũng không phải là nói dối. Một thời gian trước, một chưởng kia của Diệu Huyền sư thái làm cho tâm mạch của Lăng Thành đứt đoạn. Anh khó khăn lắm mới khôi phục được thì lại gặp chuyện Nhậm Doanh Doanh giả mạo. Chuyện này nối đuôi chuyện kia xảy ra liên tiếp, làm cho Lăng Thành bận túi bụi, thật sự không thời gian đến đảo Thông Thiên.

Thật sự nếu không bận đến như vậy, Lăng Thành nhất định sẽ đến vấn an phu nhân. Bởi vì nghiêm khắc mà nói, phu nhân chính là người phụ nữ đầu tiên của anh.

Đột nhiên bị Lăng Thành ôm lấy, Trần Huyền vừa thẹn vừa mừng. Nhưng Trần Huyền vẫn đẩy anh ra, thấp giọng nói: "Tôi, tôi không trách anh... Chỉ là tôi... Tôi rất nhớ anh..."

Nói xong mấy lời này, sắc mặt của Trần Huyền đỏ bừng!

Cô ta là giáo chủ phu nhân, bình thường cao cao tại thượng, có bao giờ nói những lời như vậy đâu? Nhưng ở trước mặt Lăng Thành, Trần Huyền không thể kìm lòng mà buông xuống tất cả tư thái kiêu ngạo.

Nghe thấy Trần Huyền nói vậy, Lăng Thành lại ôm chặt lấy thắt lưng của cô ta.

"A..."

Bởi vì quán tính, cả người Trần Huyền đều gục trong lòng ngực Lăng Thành. Đồng thời, Trần Huyền kinh hô một tiếng.

"Làm sao vậy, tôi cũng đâu có mạnh, làm đau cô hả?" Lăng Thành nhẹ giọng hỏi.

"Tôi... Tôi không sao..." Trần Huyền cắn chặt môi, mạnh đến mức môi như sắp chảy máu: "Nhưng anh ôm tôi chặt như vậy, tôi sợ, tôi sợ sẽ làm bị thương đứa bé trong bụng…”

Gì cơ?!

Trong nháy mắt, đầu Lăng Thành như trống rỗng.

Đứa… đứa bé trong bụng…

Này, này...

"Là đứa bé của chúng ta." Trần Huyền cười mỉm, sắc mặt ửng đỏ.