Tuyệt Đại Con Rể

Chương 278



Phía sau lưng Tiêu Diệu Vân, Tiêu Hồng Thanh đi đến.

Nhìn thấy con gái rầu rĩ không vui, ông ta thở dài, an ủi nói: "Diệu Vân, con còn nghĩ đến Lăng Thành sao? Hắn ta hiện tại chẳng khác gì cá nằm trên thớt. Giờ các gia tộc cùng sáu đại phái đều muốn tìm giết hắn. Người như vậy thì đáng gì mà con phải mong nhớ. Hơn nữa, hắn dám cấu kết với điện Trường Sinh, đúng là tội ác tày trời.”

Tiêu Diệu Vân nhẹ nhàng cười, không nói gì. Trong lòng cô ta, Lăng Thành là người đàn ông tốt nhất, là người đàn ông tốt nhất trên đời này. Mặc cho người khác nói xấu Lăng Thành như thế nào, Tiêu Diệu Vân cũng sẽ không tin.

Thấy con gái trầm mặc, Tiêu Hồng Thanh lo lắng nói: "Diệu Vân, đừng nghĩ đến Lăng Thành nữa. Hôm nay thời tiết không tồi, bố mang con đi ra ngoài giải sầu nhé."

Tiêu Diệu Vân không nói chuyện như trước, lắc đầu.

Tiêu Hồng Thanh có chút nóng nảy: "Con gái à, coi như bố cầu xin con có được không?”

Cứ u uất mà ở nhà như thế này, sớm hay muộn cũng sẽ sinh bệnh mất.

"Coi như bố xin con, hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp, bố đưa con đi bờ biển chơi nhé..." Tiêu Hồng Thanh chờ mong, nói.

Tiêu Diệu Vân thở dài đầy bất đắc dĩ, nói: "Được rồi bố. Bố đừng nói nữa. Để con đi thay quần áo rồi chúng ta cùng nhau ra ngoài.

"Được được…” Thấy con gái nhận lời, Tiêu Hồng Thanh liền vui vẻ. Nhiều ngày như vậy, cuối cùng ông ta cũng lôi được con gái ra khỏi nhà.



Ba giờ sau, Thành phố Đại Phong, biển Thăng Long.

Tiêu Hồng Thanh cùng Tiêu Diệu Vân tản bộ ở bên bờ hồ.

Biển Thăng Long này, Tiêu Diệu Vân cũng không xa lạ. Mấy tháng trước, các đại gia tộc ở Thành phố Đại Phong tổ chức một sự kiện dạo chơi ở ngoại thành, chính là tổ chức ở đây.

Lúc này đã là cuối mùa thu, nhưng phong cảnh nơi này vẫn hợp lòng người như trước. Quãng bờ biển dài đẹp như tranh vẽ, làm người ta cảm thấy lưu luyến không thôi.

"Con gái à..."

Nhìn cảnh đẹp trước mắt, tâm tình Tiêu Hồng Thanh vô cùng thư sướng, cười ha hả, mở miệng nói: "Con thấy phong cảnh có đẹp không? Con nên đi dạo nhiều hơn, tâm tình cũng sẽ thoải mái. Đừng có suốt ngày ở nhà nữa.”

Tiêu Diệu Vân miễn cưỡng làm ra vẻ tươi cười, cũng không có nói gì.

Tiêu Hồng Thanh còn muốn nói vài câu, đúng lúc này, di động trên người ông ta đột nhiên vang lên. Ông ta lấy ra điện thoại, thấy một đối tác làm ăn gọi đến.

Sau khi nghe điện thoại, cũng không biết đối phương nói gì, Tiêu Hồng Thanh giống như thực hưng phấn, nói với điện thoại: "Cái gì? Được được được, tôi sẽ quay về ngay.”

Nói xong, ông ta liền cúp điện thoại, quay đầu nhìn Tiêu Diệu Vân: "Con gái, bố phải đến thành phố Nam Dương một chuyến. Nghe nói nơi đó mới phát hiện một số cổ vật bằng ngọc. Bố phải mau chân đến xem. Nếu chuyện này hoàn thành, nhà họ Tiêu chúng ta sẽ thu lời không nhỏ.”

Nói đến đây, Tiêu Hồng Thanh nở nụ cười: “Con gái à, con cứ ở lại đây mà chơi đi, đi nhiều một chút, tâm tình sẽ tốt lên thôi.”

Nói xong, Tiêu Hồng Thanh liền vội vàng rời đi.

Nhìn thấy bố đã đi xa, mặt Tiêu Diệu Vân cũng không chút thay đổi. Cô ta đi dọc theo bờ cát, vừa chậm rãi tản bộ, vừa nhớ tới Lăng Thành.

Còn nhớ lần trước dạo chơi ngoại thành, cô ta bị cá mập đuổi theo trên biển. Lúc ấy tình huống nguy cấp, Lăng Thành quên mình che ở phía trước cô ta, ra tay đấu cùng cá mập.

Tình huống lúc đó thật sự là nguy hiểm. Nếu không có Lăng Thành, chỉ sợ Tiêu Diệu Vân đã bỏ mạng ngoài biển rồi.

Lúc ấy Lăng Thành giết cá mập, cả người đều là máu. Cảnh tượng ấy bây giờ còn rõ ràng như ở ngay trước mắt Tiêu Diệu Vân.

Nhớ lại chuyện này, trong lòng Tiêu Diệu Vân ấm áp. Nhưng trên mặt cô ta vẫn mà một vẻ u sầu.

Lăng Thành, em đang ở bờ biển Thăng Long, anh đang ở đâu vậy?

"Ha ha ha…"

Nhưng mà đúng lúc này, sau lưng Tiêu Diệu Vân đột nhiên truyền đến một tiếng cười!

Tiêu Diệu Vân nhìn lại theo hướng thanh âm. Cô ta nhìn thấy cách đó không xa có một nam một nữ đang chậm rãi đi tới, vừa nói vừa cười.

Một nam một nữ này là Diệu Huyền sư thái cùng Chưởng môn Côn Luân, Hồ Kinh Dương. Hai người bọn họ đang thương thảo tiêu diệt Thiên Môn như thế nào.

Thấy hai người bọn họ, trên mặt Tiêu Diệu Vân lộ ra một tia phiền chán.

Diệu Huyền sư thái nay đang nhằm vào Lăng Thành!

Ngày đó, ở tiệc cưới, cũng là bà ta dung một chưởng làm vỡ nát tâm mạch của Lăng Thành.

Cho nên nhìn thấy bà ta, Tiêu Diệu Vân đặc biệt phản cảm, lại càng không muốn chào hỏi bà ta. Cho nên Tiêu Diệu Vân liền tránh ở mặt sau một tảng đá lớn, không cho Diệu Huyền sư thái nhìn thấy mình.

"Chưởng môn, phái Thiên Môn thật sự rất đáng hận." Diệu Huyền sư thái không nhìn thấy Tiêu Diệu Vân, bà ta nói với Hồ Kinh Dương.

"Sư thái yên tâm, phái Côn Luân chúng tôi sẽ hiệp trợ bà diệt trừ Thiên Môn.” Hồ Kinh Dương cười nói: "Đúng rồi, sư thái, ngày Lăng Vô Song bắt sống cao thủ của các đại môn phái. Sau đó hắn làm nhục mọi người như thế nào vậy?"

Tay Diệu Huyền sư thái nắm chặt lại. Bà ta nhịn không được nhớ tới hình ảnh ngày đó. Lăng Vô Song dám bắt buộc bà ta cùng Đinh Bảo chân nhân bái đường thành thân.

Đây là sỉ nhục, thiên đại sỉ nhục!

Diệu Huyền sư thái tung hoành giang hồ bao năm, đã bao giờ chịu sự sỉ nhục đến như vậy? Cho nên, nhất định bà ta phải tiêu diệt Thiên Môn.

Diệu Huyền sư thái tức đến phát nghẹn, bà ta cũng không thể nói ra chuyện này, thở dài một hơi: "Đừng nói đến chuyện này nữa."

"Được được. Không nói nữa. Không nói nữa." Hồ Kinh Dương liên tục nói.

"Tôi nhất định không tha cho hai kẻ họ Lăng đó." Diệu Huyền sư thái nói.

"Hai kẻ họ Lăng?" Hồ Kinh Dương ngây ngẩn cả người: "Ngoài Lăng Vô Song còn có người nào họ Lăng làm sư thái mất sao?"

Hừ…

Diệu Huyền sư thái thở ra một hơi, mở miệng nói: "Chưởng môn có điều không biết, ngoài tên Lăng Vô Song còn có một người tên là Lăng Thành. Hắn cấu kết với điện Trường Sinh. Không chỉ có như thế, hắn còn làm bẩn em gái, làm ông nội của chính mình tức chết. Quả thực là trời không dung, đất không tha, tội không thể thứ!"

"Lăng Thành?"

Hồ Kinh Dương nhíu mày, nói: "Tôi từng nghe danh người này rồi. Nghe nói ở đại hội đồ sư, Lăng Thành đặc biệt nổi trội, là một nhân tài."

"Là một nhân tài thì cũng có làm sao? Hắn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, đáng chết!" Diệu Huyền sư thái lạnh lùng nói.

Hồ Kinh Dương ha ha cười: "Sư thái, vậy trực tiếp giết Lăng Thành không phải là được rồi sao? Coi như vì giang hồ trừ hại."

Nghe hắn nói vậy, Diệu Huyền sư thái cắn môi, có chút bất đắc dĩ: "Chưởng môn không biết, tên Lăng Thành vận khí rất tốt. Tôi đã ra tay giết hắn vài lần cũng chưa thành công."

"Sư thái, nếu bà đã hận như thế Lăng Thành. Tôi nhất định sẽ bắt được hắn, sau đó tùy bà xử trí!" Hồ Kinh Dương xung phong nhận việc, nói ra. Ông ta hiện tại đã gia nhập đại lục Thiên Khải, có tật giật mình. Cho nên hiện tại, ông ta phải giữ quan hệ tốt cùng với các đại môn phái, để tránh các đại môn phái hoài nghi.

"Tốt, tốt lắm!" Diệu Huyền sư thái mừng rỡ, nhịn không được mở miệng nói: "Tôi sẽ chờ tin tốt từ Chưởng môn.”

Nếu có thể diệt trừ tên khốn nạn Lăng Thành này, tuyệt đối sẽ là một chuyện tốt. Nếu Lăng Thành chết, Lăng ông chủ chết cũng có thể yên lòng mà nhắm mắt.

Hồ Kinh Dương mỉm cười: "Sư thái cứ chờ đi, tôi sẽ bắt Lăng Thành."

- -

Giờ này khắc này, Tiêu Diệu Vân núp sau tảng đá. Cô ta nghe này hai bàn chuyện, lòng nóng như lửa đốt.

Người tên Hồ Kinh Dương kia muốn đi bắt Lăng Thành. Không thể để Lăng Thành xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể.

Nghĩ vậy, Tiêu Diệu Vân nhanh chóng lấy ra di động, gọi cho Lăng Thành.

Nhưng cô ta gọi vài lần đầu chỉ nghe được âm thanh của tổng đài thông báo không liên lạc được.

Sao gọi điện thoại cũng không thể được chứ? Tiêu Diệu Vân lo lắng đến phát khóc. Từ lần Lăng Thành ở hôn lễ, điện thoại của Lăng Thành liền không thể liên lạc được.

Tiêu Diệu Vân không biết, điện thoại của Lăng Thành liền không thể liên lạc được là bởi vì Lăng Thành bị nhốt ở rừng hoa đào.

Mà hiện tại, điện thoại của Lăng Thành liền không thể liên lạc được là bởi vì đêm qua Lăng Thành ở đảo Thông Thiên ngủ qua đêm, di động cũng đã tắt.