Tuyệt Đại Con Rể

Chương 279



Trên bờ biển thành phố Đại Phong.

Một con thuyền chậm rãi cập bờ, Lăng Thành từ khoang thuyền đi ra. Anh mới từ đảo Thông Thiên trở lại thành phố Đại Phong.

Biết được Trần Huyền mang thai, Lăng Thành cảm thấy vô cùng vui mừng. Tối hôm qua anh ôm phu nhân ngủ. Hôm nay cả người đều vô cùng sảng khoái.

Lúc này, Lăng Thành đứng ở trên thuyền, cầm trong tay một túi to. Bên trong túi đều là thảo dược. Thảo dược này là vừa mới hái ở đảo Thông Thiên.

Từ trên thuyền đi xuống, Lăng Thành chỉ cảm thấy bắt đầu đói bụng. Từ đêm qua đến bây giờ anh cũng chưa ăn gì hết.

Nhìn xung quanh, Lăng Thành liền thấy cách đó không xa có một quán ăn nhỏ. Lăng Thành đi qua đó, định kiếm gì đó ăn.

"Ông chủ, cho tôi một bát mì.”

Tới quán, Lăng Thành ngồi xuống nói.

"Được được, cậu chờ một chút." Ông chủ tiến lại, cười nói.

Lăng Thành lấy ra di động, định lấy mã để thanh toán. Nhưng khi mở điện thoại lên, anh mới phát hiện điện thoại đã hết pin.

Anh đành hỏi mượn ông chủ quán một chiếc sạc, sau đó vừa ăn vừa sạc điện.

Nhưng vừa mới ra, Lăng Thành đã thấy cách đó không xa, trên một bàn ăn có bốn người. Bọn họ đều ăn mặc tương tự, ở thắt lưng có đao kiếm, nhìn qua đã biết là đệ tử phái Côn Luân.

Mà bốn đệ tử Côn Luân này đều đang cầm di động hướng về Lăng Thành, có vẻ như đang chụp ảnh anh.

Mẹ kiếp, mấy người này bị sao vậy?

Lăng Thành nhìn thẳng vào bọn họ, tức giận nói: "Chụp cái gì? Tôi cũng không phải sao Kim."

Mấy người kia cũng không đáp lại gì. Họ để điện thoại xuống, bắt đầu ăn cơm.

Lăng Thành cũng không thèm tính toán, anh tiếp tục thưởng thức bữa ăn.

Mười lăm phút sau, Lăng Thành đã ăn no. Anh buông đũa xuống, rút sạc ra, chuẩn bị khởi động điện thoại để tính tiền.

Nhưng điện thoại còn chưa khởi động xong, Lăng Thành đã nghe thấy một tiếng quát lớn phát ra từ cửa quán.

"Lăng Thành!"

Nghe thế thấy âm thanh đó, Lăng Thành quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy ngoài cửa quán, có hơn ba mươi người đang nhanh chóng bước đến. Người đi đầu sắc mặt âm u, nhìn khí chất cũng không hề tầm thường. Đúng là Chưởng môn Côn Luân, Hồ Kinh Dương!

Đúng vậy, Hồ Kinh Dương đáp ứng với Diệu Huyền sư thái, bắt Lăng Thành về, để tùy bà ta xử trí. Cho nên đệ tử phái Côn Luân, đều dốc sức tìm Lăng Thành.

Mấy đệ tử Côn Luân vừa rồi ngồi ở bàn bên cạnh thấy Lăng Thành liền báo cho chưởng môn ngay lập tức.

"Theo ta trở về, Diệu Huyền sư thái muốn gặp ngươi!" Hồ Kinh Dương hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ra tay, trực tiếp nhắm vào Lăng Thành!

Chết tiệt, Võ Thánh cấp ba?

Lăng Thành lập tức bừng tỉnh, theo bản năng xoay người, chạy ra phía ngoài.

"Chạy sao?"

Hồ Kinh Dương cười một tiếng, tốc độ rồi đột nhiên nhanh hơn. Nháy mắt liền đuổi theo Lăng Thành. Ngay sau đó, ông ta dung một chưởng liền đánh vào phía sau lưng Lăng Thành.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên. Lăng Thành cảm thấy cả người đều đau nhức đến khó chịu. Anh nôn ra một ngụm máu, thân mình văng xa đến hơn mấy chục mét, đập trúng một cái cột điện rồi rơi mạnh xuống đất.

Lăng Thành nằm ở trên mặt đất, cắn răng muốn đứng lên. Nhưng một chưởng này của Hồ Kinh Dương thật sự quá độc ác, như thể đem nội lực của Lăng Thành đánh đến nát vụn. Muốn khôi phục, ít nhất Lăng Thành cần thời gian nửa giờ.

Hồ Kinh Dương cười một tiếng, một chưởng đem Lăng Thành đánh bay. Ngay sau đó, ông ta nói với đệ tử phía sau: "Mang hắn đi."

Ông ta vừa dứt lời, mấy đệ tử Côn Luân rất nhanh liền đi lên, đem Lăng Thành trói gô lại, nhanh chóng đi theo Hồ Kinh Dương rời đi.

- --

Biển Thăng Long.

Hồ Kinh Dương đi ở trên bờ biển. Phía sau ông ta là mấy đệ tử đi theo, kéo Lăng Thành đang hôn mê. Vừa đúng lúc chạm mặt Huyền Tĩnh.

"Huyền Tĩnh, Diệu Huyền sư thái đâu rồi?" Hồ Kinh Dương nở nụ cười, nói: "Nói cho Diệu Huyền sư thái, Lăng Thành đã bị bắt rồi."

Huyền Tĩnh nhìn thoáng qua Lăng Thành, nhất thời vui vẻ.

Chưởng môn Côn Luân thật đúng là có bản lĩnh. Nói bắt Lăng Thành thì bắt được ngay.

Tán thưởng trong lòng một câu, Huyền Tĩnh nói: "Hồ chưởng môn, sư phụ tôi đang ở trong phòng tu luyện, phỏng chừng thời gian một nén nhang liền có thể tu luyện xong."

"Được!" Hồ Kinh Dương gật đầu, hướng về phía đệ tử phía sau, phân phó nói: "Đi, đem Lăng Thành nhốt vào tầng hầm ngầm. Chờ Diệu Huyền sư thái tu luyện xong sẽ để sư thái tự mình xử trí hắn."

"Tuân mệnh!" Mấy đệ tử phái Côn Luân nhanh chóng đáp lời, sau đó vội vàng đưa lăng thành xuống tầng hầm, nhốt lại.

Nửa giờ sau.

Lăng Thành từ từ tỉnh lại.

Anh mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi.

Mẹ kiếp, Hồ Kinh Dương xuống tay quá độc ác.

Trong lòng thầm mắng, Lăng Thành nghĩ muốn đứng lên. Nhưng anh phát hiện tay chân đều đã bị trói lại, không thể động đậy.

Lăng Thành nhìn về bốn phía, nhận ra đây là một gian tầng hầm ngầm. Trừ bỏ một cái cửa sắt, ngay cả cái cửa sổ đều không có, âm lãnh, ẩm ướt.

Xong rồi... Trong lòng Lăng Thành trầm xuống. Hồ Kinh Dương nói là thay Diệu Huyền sư thái bắt anh. Một khi Diệu Huyền sư thái đến đây, nhất định anh sẽ không thoát khỏi cái chết.

Vậy phải làm sao bây giờ? Lăng Thành lo lắng, đầu đổ đầy mồ hôi.

Cũng ngay tại phía sau, anh chợt nghe thấy ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân. Tiếng bước chân rất nhẹ, rất nhẹ.

Két…

Vài giây sau, cửa sắt lặng lẽ mở ra một khe hở. Ngay sau đó, một thân ảnh cái yểu điệu đi đến.

Lăng Thành tuyệt vọng, tưởng rằng người tới là Diệu Huyền sư thái.

Nhưng tập trung nhìn vào, anh nhất thời vừa mừng vừa sợ.

Tiêu Diệu Vân!

Đúng vậy, là Tiêu Diệu Vân. Ban ngày, cô ta nghe được Chưởng môn Côn Luân muốn bắt Lăng Thành nên vẫn canh giữ ở biển Thăng Long.

Thấy Tiêu Diệu Vân trong, Lăng Thành vui mừng không thôi. Anh thật sự không ngờ. Hiện giờ anh bị trói gô, bị nhốt ở một nơi quỷ quái như thế này mà lại gặp được Tiêu Diệu Vân.

Đã lâu không gặp, cô ta vẫn dịu dàng mê người như trước. Chỉ là gầy yếu đi không ít, nhìn qua đã thấy muốn bao bọc, che chở.

"Diệu Vân, sao cậu lại ở đây?" Lăng Thành nhịn không được, hỏi.

"Tạm thời đừng hỏi gì hết…" Tiêu Diệu Vân vội vàng. Cô bước nhanh tới, giúp Lăng Thành cởi dây thừng. Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ đau lòng. Tiêu Diệu Vân nhẹ nhàng nói: "Lăng Thành, cậu không sao chứ? Cậu có bị thương hay không?"

Vừa nói, hai tay Tiêu Diệu Vân liền để lên mặt Lăng Thành, nhìn bên này, nhìn bên kia, chỉ sợ trên người Lăng Thành có thương tích.

"Diệu Vân.. Tôi không sao.. Tôi không sao..." Cái mũi Lăng Thành đau xót, thiếu chút nữa khóc.

Diệu Vân thật sự gầy đi quá nhiều. Không biết thời gian qua cô đã trải qua những chuyện gì mà gầy yếu nhiều đến như vậy.

"Oa…"

Giờ khắc này, Tiêu Diệu Vân khó kìm lòng nổi, lập tức nhào vào trong ngực Lăng Thành, vừa khóc vừa nói: "Mình còn nghĩ sẽ không còn được gặp lại cậu nữa... Mình rất nhớ cậu..."

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Diệu Vân mong nhớ Lăng Thành ngày đêm, hy vọng có thể cùng Lăng Thành gặp lại. Hiện giờ nhìn thấy Lăng Thành, tất cả tương tư trong lòng Tiêu Diệu Vân liền hóa thành nước mắt.

"Được rồi được rồi..." Lăng Thành ôm chặt lấy Tiêu Diệu Vân, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

Nhưng Tiêu Diệu Vân càng khóc càng lớn, nước mắt cứ rơi không ngừng: "Mấy ngày vừa rồi cậu đã đi đâu? Sao lại không chịu liên lạc với mình hả? Cậu có biết mình rất nhớ cậu hay không? Mình rất nhớ cậu… Cậu có biết hay không hả?”

Nói đến đây, tay Tiêu Diệu Vân nắm lại, nhẹ nhàng đánh vào ngực Lăng Thành: "Mấy ngày này mình ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày đều chỉ biết nhớ đến cậu. Cậu có biết hay không? Nhưng mình không thể tìm thấy cậu. Cậu còn không thèm nhắn cho mình một tin nào. Chỉ cần một tin ngắn báo cậu bình an thì mình cũng thỏa mãn rồi. Nhưng cậu không chịu, một tin nhắn ngắn ngủi cũng không có. Mình ghét cậu, mình rất ghét cậu. Lăng Thành, mình rất ghét cậu.”