Tuyệt Đại Con Rể

Chương 283



Chạng vạng.

Lăng Thành cầm theo mấy túi lớn, đầu đầy đổ mồ hôi, quay trở về nhà họ Âu Dương.

Anh mua rất nhiều đồ dùng tân hôn. Nến đỏ, mũ phượng, đồ cưới, đèn lồng đỏ…

Lăng Thành cầm mấy thứ này đi nhanh vào nhá. Thời gian còn lại không nhiều lắm, anh phải quý trọng từng phút từng giây ở bên cạnh Tiêu Diệu Vân.

Sắp đến phòng của Lăng Thành, đột nhiên anh nhìn thấy Âu Dương Mỹ Anh đang từ phía xa bước lại.

"Anh!" Âu Dương Mỹ Anh kêu một tiếng, cười hì hì hỏi: "Anh, sao anh lại mua gì mà nhiều như vậy? Cái gì vậy nhỉ? Có phải lễ vật cho em không?”

Vừa mới nghe quản gia nói Lăng Thành đã trở lại, Âu Dương Mỹ Anh rất là vui vẻ, liền tới đây tìm Lăng Thành.

Lăng Thành cười gượng, nói: "Hôm nay anh phải kết hôn. Đây là đồ dùng cho hôn lễ.”

"Oa, kết hôn!"

Âu Dương Mỹ Anh sửng sốt, lập tức hưng phấn nói: "Anh kết hôn sao? Sẽ có rất nhiều khách phải không? Nhất định sẽ rất náo nhiệt."

Lăng Thành cắn chặt hàm răng, lắc lắc đầu: "Anh không thích náo nhiệt. Lần này anh kết hôn, ai cũng không nói cho biết. Chỉ có em biết."

Nghe thấy lời này, Âu Dương Mỹ Anh hưng phấn nhảy dựng lên: "Anh, thật sự chỉ có em biết sao? Em có thể tham gia hôn lễ của anh không?"

Nói xong này đó, trong mắt Âu Dương Mỹ Anh tràn đầy chờ mong.

Lăng Thành thầm than một tiếng, cười khổ nói: "Đến đây đi." Nói xong, liền quay trở về phòng.

Chuẩn bị phòng cưới cũng cần chút thời gian.

Có em gái hỗ trợ, Lăng Thành có thể dư thêm chút thời gian, chăm sóc Tiêu Diệu Vân nhiều hơn một chút.

Âu Dương Mỹ Anh vui mừng, phấn chấn đi theo. Âu Dương Mỹ Anh cũng không biết, Tiêu Diệu Vân bị trọng thương, sống không quá đêm nay.

Tiêu Diệu Vân ở trong phòng vô cùng buồn chán. Cô thấy Lăng Thành trở về, trên khuôn mặt tái nhợt liền lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng giây tiếp theo, nhìn thấy Âu Dương Mỹ Anh đi phía sau Lăng Thành, nhất thời sửng sốt: "Cô bé này là…”

Lăng Thành cười: "Đây là em gái nuôi của anh. Nó biết chúng ta kết hôn nên đến đây giúp đỡ.”

Tiêu Diệu Vân gật gật đầu. Cô nhìn Âu Dương Mỹ Anh tràn ngập sức sống thanh xuân, mỉm cười tán thưởng: "Em gái nuôi của anh trông đáng yêu quá.”

Tiêu Diệu Vân nói xong, Âu Dương Mỹ Anh cũng ngọt ngào nói: "Chị dâu cũng thật xinh đẹp. Anh của em có thể cưới một người vợ xinh đẹp như vậy, đúng là có phúc.”

Lăng Thành cùng Tiêu Diệu Vân nhìn nhau cười, ai cũng không nói chuyện. Một lúc sau, Lăng Thành đưa hoa trang trí cùng chữ Hỷ cho Âu Dương Mỹ Anh, bảo cô trang trí căn phòng.

"Vâng!" Âu Dương Mỹ Anh cười, bắt đầu bận rộn trang trí.

Tiêu Diệu Vân cắn môi, nhẹ giọng nói với Lăng Thành: "Lăng Thành, anh, anh có thể làm một chuyện cho em không?”

"Có thể! Đừng nói một chuyện, cả một nghìn chuyện anh cũng làm." Lăng Thành nói chắc chắn.

Tiêu Diệu Vân tươi cười: “Đêm nay chúng ta kết hôn, nhất định không được… không được khóc. Em muốn dùng thời gian cuối cùng này, gả cho anh trong vui vẻ. Em cũng thật sự vui khi được gả cho anh… Em không muốn khóc…”

"Được..." Lăng Thành xúc động, thật cẩn thận đỡ Tiêu Diệu Vân nằm xuống giường: "Diệu Vân, hôm nay là ngày cưới của chúng ta, anh vui còn không hết, sao có thể khóc được. Em nhìn xem, anh mua rất nhiều đồ cưới cho em, em thích cái nào nào?”

Nói xong, Lăng Thành liền lấy những chiếc váy cưới từ trong túi ra. Tất cả có hơn hai mươi cái, đều có giá trị xa xỉ.

"Lăng Thành.."

Tiêu Diệu Vân sửng sốt, không giấu được vẻ vui sướng, nhẹ nhàng nói: "Anh... Sao anh lại mua nhiều như vậy?"

Nhiều váy cưới như vậy, nhưng Tiêu Diệu Vân cũng chỉ mặc có một thôi mà.

Lăng Thành cười cười, trong mắt tràn đầy thâm tình: "Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn. Vợ của anh tất nhiên phải thật xinh đẹp. Thậm chí còn phải xinh đẹp hơn lần trước."

Ý của Lăng Thành chính là hôn lễ của Tiêu Diệu Vân và Dương Hạo.

Nghe Lăng Thành nói vậy, Tiêu Diệu Vân hờn dỗi một tiếng: "Anh đừng có nói chuyện không hay như vậy.”

Với Tiêu Diệu Vân, lần kết hôn với Lăng Thành mới là lần kết hôn cho cả đời. Lần Tiêu Diệu Vân kết hôn với Dương Hạo coi như không tính.

Lăng Thành nhận ra mình vừa lỡ lời, vội vàng tự đánh vào mặt mình. “Anh đúng là ăn nói linh tinh, đáng đánh.”

Đúng là không nên nhắc đến chuyện đó.

Tiêu Diệu Vân đau lòng, vội vàng kéo tay Lăng Thành: "Đồ ngốc, anh tự đánh mình làm gì?”

Nói xong, Tiêu Diệu Vân đưa tay ôm lấy hai má Lăng Thành, quan tâm hỏi: “Có đau không?”

Lăng Thành lắc đầu, cười nói: "Không hề đau. Mặt anh đẹp trai như vậy, ra tay cũng phải biết giữ gìn chứ.”

Nghe Lăng Thành nói như thế, Tiêu Diệu Vân liền cười.

Lúc này, Lăng Thành chỉ vào mấy bộ váy cưới: "Em nhìn xem, em thích bộ nào?”

Tiêu Diệu Vân mỉm cười gật đầu, liền bộ quần áo cô thích nhất. Lăng Thành lấy ra, sau đó giúp Tiêu Diệu Vân thay.

Sau khi Tiêu Diệu Vân mặc áo cưới vào, Lăng Thành cũng choáng váng.

Khi mặc áo cưới vào, khí chất của Tiêu Diệu Vân cũng thay đổi. Bộ váy tôn lên những đường cong hoàn mỹ của Tiêu Diệu Vân, làm tôn lên dáng người nữ tính của cô. Dù mặt Tiêu Diệu Vân còn tái nhợt, nhưng khi cô cười cũng trở nên xinh đẹp lạ thường.

Thấy Lăng Thành ngây ra, Tiêu Diệu Vân nhịn không được, cười nói: "Thế nào?"

Vừa nói, Tiêu Diệu Vân liền định xoay một vòng. Nhưng cô rất yếu rồi, vừa xoay nửa vòng đã choáng váng, thân mình ngã nhào sang một bên.

Lăng Thành chạy nhanh tới, vươn tay đỡ lấy Tiêu Diệu Vân. Trong lòng Lăng Thành cũng cảm thấy đau xót.

"Diệu Vân... Em..."

"Ta không em." Tiêu Diệu Vân ổn định thân hình, cười tủm tỉm nhìn vào chỗ đồ trang điểm: "Em còn chưa trang điểm đó. Nhất định em phải gả cho anh trong vẻ xinh đẹp nhất.”

"Để anh đỡ em..." Lăng Thành nắm chặt nắm tay, anh cũng không nén được nước mắt, giọng cũng trở nên nghẹn ngào. Lăng Thành đỡ Tiêu Diệu Vân đến bàn trang điểm.

"Anh không được khóc đó. Lúc nãy anh đã đồng ý với em rồi." Tiêu Diệu Vân nhìn thấy đôi mắt Lăng Thành đã đỏ lên, nhẹ giọng nói. Sau đó cô cầm lên cọ trang điểm, bắt đầu tỉ mỉ trang điểm.

Lăng Thành lẳng lặng đứng ở phía sau Tiêu Diệu Vân, nhìn cô.

Chỉ trong chốc lát, phấn trang điểm giúp khuôn mặt Tiêu Diệu Vân che đi vẻ nhợt nhạt. Cô cũng đẹp hơn rất nhiều.

Tiêu Diệu Vân vui vẻ, quay đầu lại nhìn Lăng Thành, khuôn mặt tươi cười hỏi: "Trông em thế nào?”

Mắt Lăng Thành đỏ lên, nước mắt làm tầm mắt anh trở nên mờ ảo. Anh cũng không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Diệu Vân, nhẹ giọng nói: “Em rất đẹp. Cô dâu khắp thiên hạ này cũng không đẹp bằng em.”

Tiêu Diệu Vân thấy Lăng Thành như vậy, buồn bã mà cắn môi. Cô cũng coi như không thấy, gượng cười, nói: "Anh nói xem, con chúng ta sau này sẽ tên là gì nhỉ?”

Lăng Thành rơi lệ đầy mặt, lại không nghĩ phá hủy không khí, đành gắng gượng nói: “Con chúng ta tên nhất định phải hay. Con trai tên Khang, con gái sẽ tên An. Hai đứa sẽ gọi là An Khang, sẽ mang lại nhiều bình an, vui vẻ đến cho mọi người.”

Nghe thấy Lăng Thành nói vậy, Tiêu Diệu Vân từ gắng gượng mỉm cười, rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu khóc.

"Hu hu..."

Diệu Vân khóc đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.

Tiêu Diệu Vân có thể sống đến ngày mai hay không còn không nói được.

Sao có thể nói đến sau này, sao có thể nói đến chuyện đặt tên cho con…

"Diệu Vân đừng khóc, Diệu Vân đừng khóc..." Lăng Thành ôm lấy Tiêu Diệu Vân, dịu dàng an ủi: "Em sẽ không chết, em nhất định sẽ không chết. Chúng ta nhất định sẽ vượt qua chuyện này... Chúng ta còn phải sinh thật nhiều con..."