Tuyệt Đại Con Rể

Chương 285



"Lăng Thành, ngươi còn muốn ta giúp ngươi sao? Đầu óc ngươi có vấn đề à?" Nhậm Doanh Doanh lạnh lùng nói.

Lăng Thành gấp gáp, nói qua điện thoại: "Nhậm Doanh Doanh, anh biết em còn giận anh. Ngày đó anh không nên làm vậy với em… Em để anh giải thích có được không? Anh thật sự có chuyện cần em giúp đỡ. Nếu em chịu giúp anh, anh bắt anh làm gì cũng được.”

Lăng Thành đã rất khẩn trương, đành xuống nước nói với Nhậm Doanh Doanh. Trán anh đầy mồ hôi, chỉ sợ Nhậm Doanh Doanh từ chối.

Lần này, Nhậm Doanh Doanh liền hứng thú: "Vậy ngươi nói xem, ngươi cần ta giúp chuyện gì?”

"Anh có một người bạn bị bị hút tinh khí. Em có biện pháp chữa khỏi cho cô ấy hay không?" Lăng Thành hỏi, giọng đầy vẻ chờ mong.

Cái gì?

Bị hút tinh khí?

Nhậm Doanh Doanh nhíu mày, theo bản năng hỏi: "Chính là bị U Minh đại pháp hấp thụ tinh khí?"

Thế gian chỉ có một quyển công pháp có thể hấp thu tinh khí, U Minh đại pháp! Bản công pháp này vẫn giấu ở bên trong kinh các của hoàng cung. Bởi vì công pháp này quá thâm độc, phụ hoàng vẫn cấm người của hoàng thất tu luyện.

"Đúng thế!"

Lăng Thành nói nhanh: "Em, em có biện pháp cứu không?"

Tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của Lăng Thành, nhưng Nhậm Doanh Doanh cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Lăng Thành. Nhậm Doanh Doanh liền cười nói: "Ta không tài giỏi đến vậy, không cứu được."

Xong rồi... Cảm giác thất vọng liền tràn ngập tâm trí Lăng Thành.

"Nhưng..."

Nhưng mà sau đó, bên kia điện thoại, Nhậm Doanh Doanh đột nhiên nói một câu biến chuyển: "Nhưng ta biết một loại châm pháp gọi là Ngân Châm Tục Mệnh, có thể kéo dài sinh mệnh."

Ngân Châm Tục Mệnh?

Nghe Nhậm Doanh Doanh nói như thế, Lăng Thành liền vui sướng nói: "Ngân Châm Tục Mệnh là cái gì vậy?"

Nhậm Doanh Doanh cười nói: "Chỉ cần người này vẫn còn sống, ta có thể dùng ba ngân châm cắm ở trên người cô ta, tạm thời giữ được mạng, duy trì bat hang. Nhưng trong thời gian này, người bệnh cũng chỉ có thể duy trì hô hấp, tuần hoàn mà thôi. Sẽ không thể nói chuyện, không thể cử động, nếu nói theo cách của các ngươi ở đây… Chính là sống thực vậy.”

Nói xong, trên mặt Nhậm Doanh Doanh lộ ra sự kiêu ngạo.

Kỹ năng Ngân Châm Tục Mệnh khắp thiên hạ cũng không thể vượt qua tay Nhậm Doanh Doanh.

Vì có thể học được Ngân Châm Tục Mệnh, Nhậm Doanh Doanh phải thuyết phục quốc sư rất nhiều lần. Sau đó ông ta mới đồng ý truyền thụ.

Nghe thấy lời của Nhậm Doanh Doanh, Lăng Thành vội vàng nói: "Vậy phiền em giúp anh tục mệnh cho một người."

Cho dù cách này không thể cứu được Diệu Vân, nhưng có thể kéo dài sự sống thêm ba tháng. Trong thời gian này, Lăng Thành có thể có thời gian tìm biện pháp khác.

Nhưng mà bên kia điện thoại, Nhậm Doanh Doanh lại nhẹ nhàng cười, hỏi lại một câu: "Vì sao ta phải giúp ngươi cứu người?"

"Chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với em," Lăng Thành đã vô cùng cấp bách: "Chỉ cần anh có, hay anh có thể, anh nhất định sẽ làm."

"Chuyện gì cũng được?" Nhậm Doanh Doanh trêu tức hỏi.

"Đúng vậy, chỉ cần em giúp anh, điều kiện gì anh cũng đều đáp ứng!" Lăng Thành thở sâu, không hề nghĩ ngợi nói.

Nhậm Doanh Doanh trầm ngâm, vài giây sau mới chậm rãi mở miệng: "Được, ta đây liền giúp ngươi một lần. Nhưng điều kiện thì ta còn chưa nghĩ ra. Cho nên ngươi phải nhớ kỹ hứa hẹn của ngươi. Về sau ta nói ra điều kiện, ngươi cũng đừng có chối bỏ."

Lăng Thành đáp lại: "Em yên tâm, anh nói thì nhất định sẽ làm. Anh đang ở nhà của gia tộc Âu Dương tại thành phố Trung Sơn. Em tới đây ngay được không? Cô ấy không còn nhiều thời gian nữa, thật sự gấp lắm rồi.”

Lăng Thành càng nói càng gấp. Mũi anh cay cay, thiếu chút nữa đã khóc.

- -

Ba giờ sau.

Nhậm Doanh Doanh rốt cục tới rồi. Cô ta tiến vào nhà của gia tộc Âu Dương. Trong nháy mắt, trong lòng Nhậm Doanh Doanh âm thầm sợ hãi than.

Nhà của gia tộc Âu Dương vừa cổ kính, cảnh đẹp xung quanh cũng vô cùng tráng lệ. Nhìn qua đã biết là nhà rất giàu có.

Nhậm Doanh Doanh nhìn Lăng Thành, cười nói: "Bên ngoài đồn, ngươi được trưởng tộc họ Âu Dương nhận làm con nuôi, hóa ra là thật."

Nói xong, Nhậm Doanh Doanh lại nhịn không được tán thưởng: “Gia tộc Âu Dương nhìn qua đã biết giàu có, tòa nhà này thật hoành tráng nha."

Lăng Thành nào có tâm tình tán gẫu. Anh cố gượng cười, dẫn Nhậm Doanh Doanh đi nội viện.

Tới phòng, nhìn Tiêu Diệu Vân nằm ở trên giường, Nhậm Doanh Doanh nhất thời ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói: "Người phải cứu chính là cô ta?"

Tuy rằng trong khoảng thời gian này Tiêu Diệu Vân rất ít đi học ở học viện võ thuật, nhưng Nhậm Doanh Doanh cũng từng gặp qua cô ta, biết cô ta là đại tiểu thư nhà họ Tiêu. Ở trường học, Tiêu Diệu Vân cũng có chút danh tiếng.

Lúc này, Tiêu Diệu Vân không đợi được Lăng Thành trở về, đã ngủ thiếp đi.

"Đúng, phiền em mau bắt đầu đi." Lăng Thành gật đầu, nói nhanh.

Nhưng Nhậm Doanh Doanh lại không thấy gấp. Cô ta nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy màu hoa đỏ cùng chữ Hỷ dán trong phòng, chép miệng nói: "Hai người các ngươi bái đường thành thân ở trong này?"

Thấy Lăng Thành lại gật đầu, Nhậm Doanh Doanh trêu chọc nói: “Không ngờ ngươi cũng có diễm phúc lớn quá nhỉ. Có Giai Kỳ còn chưa đủ, giờ còn có thêm đại tiểu thư là họ Tiêu nữa.”

Lăng Thành hoàn toàn nóng nảy, nói: "Có thể cứu người trước không?"

Lúc này đầu Lăng Thành đổ đầy mồ hôi, cảm thấy gấp đến không chịu nổi.

"Ai chà, Lăng tông chủ gấp đến vậy cơ à?" Nhậm Doanh Doanh cười nói: "Ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói. Ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."

"Được. Anh nợ em một điều kiện!" Lăng Thành liên tục gật đầu.

Lúc này, Nhậm Doanh Doanh mới vừa lòng gật gật đầu. Cổ tay Nhậm Doanh Doanh khẽ động, ngay lập tức, ba chiếc ngân châm liền xuất hiện trong tay cô ta.

Nhậm Doanh Doanh nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tiêu Diệu Vân. Ngân châm trong tay cô ta chậm rãi đâm vào trên cổ tay Tiêu Diệu Vân. Nhậm Doanh Doanh ra tay mau lẹ, lực đạo vừa đúng.

Lăng Thành đứng ở một bên, lẳng lặng quan sát, thở cũng không dám thở mạnh.

Anh biết những ngân châm này đều đâm vào những đại huyệt vị trên người Tiêu Diệu Vân. Nếu vô ý một chút, có thể làm Tiêu Diệu Vân ngay lập tức mất mạng.

Nhưng may mắn, Tiêu Diệu Vân không hề có chuyện gì.

Sau khi đâm vào cây ngân châm vào cuối cùng, Nhậm Doanh Doanh vỗ tay: "Được rồi."

Lúc này, khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Diệu Vân đã hồng hào hơn một chút. Nhưng Tiêu Diệu Vân nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, đã rơi vào trạng thái hôn mê.

"Cô ta hiện tại không thể cử động, không thể nói chuyện. Nhưng có thể nghe được âm thanh bên ngoài." Nhậm Doanh Doanh cười nói: "Nhưng có một việc, ta phải nhắc nhở ngươi."

Nói đến đây, Nhậm Doanh Doanh ngừng cười, vẻ mặt đầy nghiêm trọng: "Ngân Châm Tục Mệnh chỉ có thể sử dụng một lần. Cho nên nhất định không được rút ba cái ngân châm trên cổ tay cô ta. Cho dù rút một cây cũng không được. Nếu rút đi, cô ta sẽ thức tỉnh, trở lại trạng thái trước khi dùng Ngân Châm Tục Mệnh. Nhìn bộ dáng lúc trước của cô ta, chỉ sợ nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được ba tiếng đồ hồ nữa đúng không?"

"Anh nhớ rồi." Lăng Thành gật đầu.

Anh suy nghĩ rất kỹ, sau đó liền đưa Tiêu Diệu Vân về thành phố Đại Phong, đưa đến biệt thự của Giai Kỳ. Ba tháng này Tiêu Diệu Vân sẽ nghỉ ngơi ở trên giường của chính mình. Dù sao bình thường gian phòng kia cũng không có ai vào. Ngân châm trên cổ tay Tiêu Diệu Vân nhất định sẽ không có chuyện gì.