Tuyệt Đại Con Rể

Chương 287



Giai Kỳ có thể không lo lắng hay sao. Lăng Thành bây giờ làm sao lại khiêu khích Dương Hạo kia chứ.

Nhà họ Dương không chỉ là gia đình tài phiệt có tiếng. Hơn nữa, Dương Hạo này còn là đệ tử của phó chưởng môn phái Thiên Sơn, Chu Thiên Sinh. Căn bản là không thể động tới.

Lăng Thành hiện tại không có võ công, lại cũng không có nội lực, nếu thách đấu với Dương Hạo, kết quả không hề khó đoán trước, chỉ có thể là cay đắng nhận

Nghĩ đến đây, một tia lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt xinh đẹp của Giai Kỳ.

Nhưng ai ngờ, Lăng Thành sắc mặt u ám, lạnh lùng buông một câu: “Dương Hạo, tôi sẽ nghe lời khuyên của anh mà quỳ xuống xin lỗi. Nhưng người quỳ xuống xin lỗi chính là anh cùng cô bạn gái mới kia, và cả đám tay sai đang đứng phía sau anh nữa.”

Cái gì?

Lúc này, tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ, mỗi người đều cho rằng mình vừa nghe nhầm.

Rốt cuộc là tên nhóc này bị sao vậy? Kinh mạch của anh ta đã bị đánh vỡ, công ty Hoa Ngưu cũng đã bị xóa sổ, sao anh ta vẫn còn vờ vịt ra vẻ ta đây làm gì?

“Chết tiệt. Thì ra mày thực sự chọn cái chết.” Dương Hạo tức giận hét lên, hất tay về phía đàn em: “Đem hắn lại đây cho tao.”

Giọng nói vừa cất lên, Dương Hạo và bảy tám người phía sau lao nhanh về phía Lăng Thành.

Hắn ta cũng không muốn dồn Lăng Thành đến bước đường cùng. Nhưng cái tên Lăng Thành này, đã phá hoại đám cưới của hắn, mà giờ vẫn còn ra vẻ tự đắc ở đây, điều này thật không thể chấp nhận được. Lúc này còn để ý đến buổi hòa nhạc gì đó làm gì nữa chứ, nhất định phải dạy cho Lăng Thành một bài học.

Tiếng xôn xao vang khắp phòng.

Lúc này, ai nấy đều không khỏi nín thở chờ đội một màn diễn thú vị.

Tất cả đều có thể cảm nhận được thực lực của Dương Hào rất mạnh, hắn đã đạt tới Vũ tướng cấp ba. Sức mạnh như vậy quả thật rất đáng nể.

Lăng Thành sẽ bị đánh tơi tả. Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người có mặt tại đây.

“Chồng, cẩn thận!” Giai Kỳ lo lắng giậm chân, cắn môi suýt chút nữa chảy máu.

Chồng cô vì muốn giữ thể diện mà không chịu xin lỗi Dương Hạo, thật là điên rồi, Nếu anh chấp nhận xin lỗi một tiếng, không phải mọi chuyện có thể kết thúc rồi sao. Để xảy ra đến nước này, e rằng hôm nay Lăng Thành không thể tránh khỏi bị ăn đòn.

Giai Kỳ sợ hãi nhắm chặt mắt lại, cô thực sự không đành lòng nhìn cảnh chồng mình bị đánh.

“Bụp. Bụp. Ầm.”

Tiếng nắm đấm đánh vào cơ thể không ngớt vang lên.

Giai Kỳ toàn thân run rẩy, tựa hồ tưởng tượng ra máu chảy ra từ khóe miệng chồng mình. Cô nước mắt ngắn dài, từ từ mở mắt, nhưng những gì cô nhìn thấy lại khác xa với suy nghĩ, có lẽ cả đời cô cũng không quên được hình ảnh ấy.

Lăng Thành đứng đó, vững vàng như núi Thái Sơn. Trước mặt anh có mấy người nằm la liệt, tất cả đều là tay sai của Dương Hạo.

Dương Hạo cũng chết lặng, đứng im như tượng. Chỉ có điều, hắn ta chưa bị đánh gục.

Khu vực nghỉ ngơi yên tĩnh đến đáng sợ. Ai nấy đều không dám phát ra tiếng động.

Không ai có thể thấy rõ Lăng Thành đã ra tay như thế nào. Vừa rồi mọi người còn chưa kịp theo dõi, đã thấy mấy tên tay sai nằm la liệt dưới đất.

“Huh … huh”

Dương Hạo cảm nhận được bản thân cũng đang toát mồ hôi.

Chuyện gì thế này? Không phải Diệu Huyền sư thái đã nói, kinh mạch của Lăng Thành đã bị phá hủy, cả đời không thể tu luyện sao?

Tại sao? Tại sao? Lăng Thành không những không trở thành phế vật mà còn mạnh như vậy?

Khi Dương Hạo nhận ra vấn đề này thì đã quá muộn. Bởi vì hắn ta có thể thấy rõ, Lăng Thành với khuôn mặt vô cảm, đang từng bước đi về phía mình.

Mỗi bước đều vô cùng nặng nề.

“Một viên cửu chuyển hoàn dương đan, ngươi muốn Diệu Vân gả cho ngươi.” Lăng Thành đôi mắt đỏ bừng, chậm rãi đi về phía trước, nhìn thẳng Dương Hạo: “Cửu chuyển hoàn dương đan, ta có thể đền cho ngươi gấp trăm lần. Nhưng bây giờ ai sẽ đền Diệu Vân cho ta? Tính mạng Diệu Vân ngàn cân treo sợi tóc, ai có thể trả lại đây? Là ngươi sao?”

Lăng Thành tuyệt vọng rống lên, ngay lúc đó đã hoàn toàn mất lý trí xông tới, một tay túm lấy cổ áo Dương Hạo, tay kia không ngừng đấm. Một đấm, hai đấm, …

“Bụp! Bụp!”

Cú đấm sau nặng hơn cú đấm trước. Cú đấm sau mạnh hơn cú đấm trước

Cơn giận dữ của Lăng Thành như lan ra ngoài không khí, cuốn lấy tất cả những người đang đứng xem bên cạnh.

Đài truyền hình Đại Phong rơi vào im lặng.

Tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ thấy Lăng Thành như phát điên, dùng một đấm đập nát quá khứ! Mỗi cú đấm giáng xuống, lại nghe thấy tiếng Dương Hạo hét lên đầy thê lương.

“Lăng Thành, mày dám đánh tao...” Dương Hạo miệng đầy máu, muốn giãy dụa nhưng không thể động đậy.

“Mày xong rồi, mày xong rồi!” Dương Hạo mặt đã sưng thành đầu heo, không còn sức đánh trả, hú lên tức giận vô song, “Lăng Thành, mày xong rồi. Tên chết tiệt kia, đời mày coi như hết. Sư phụ của tao ở ngay bên dưới, hôm nay tao cho mày chết ở đây.”

Đúng vậy, hôm nay Dương Hạo đi cùng với sư phụ của hắn là Chu Thiên Sinh.

Là phó chưởng môn của phái Thiên Sơn, Chu Thiên Sinh quanh năm ở trong lòng núi, rất hiếm khi đi lại.

Tranh thủ buổi biểu diễn lần này của Trương Vân Linh, Dương Hạo đã đặc biệt mời Sư phụ đến thư giãn. Thật không ngờ, lại tình cờ đụng độ với Lăng Thành ở đây.

Không ngờ hơn nữa, Lăng Thành lại tự gây họa vào mình.

“Anh ơi, đừng đánh nhau nữa, đi thôi.” Giai Kỳ lo lắng, từ lâu cô đã nghe nói sư phụ Chu Thiên Sinh của Dương Hạo là phó chưởng môn của Côn Luân giáo phái. Nếu ông ta đến đây, Lăng Thành có thể coi như kết thúc thật rồi.

“Đi?” Dương Hạo miệng đầy máu cười to: “Sư chạy, chùa không chạy. Mày nghĩ lúc này mày vẫn còn có cơ hội để trốn hay sao? Hôm nay sư phụ tao sẽ không cho mày thoát đâu. Hôm nay, sẽ là giết mày mười lần cho hả.”

Sư phụ của Dương Hạo?

Nghe vậy, ánh mắt Lăng Thành phát ra tia nhìn lạnh lẽo: “Sư phụ của ngươi tới rồi, vậy ta sẽ cùng ông ta đấu một trận.”

“Kẻ điên nào dám ăn nói hàm hồ?”

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, đám người nhanh chóng tách ra, nhường đường cho một người đàn ông trung niên mặc đồ đen bước tới với vẻ mặt u ám.

Người này trông không giống người ở thế giới phàm trần, ông ta chính là Chu Thiên Sinh, phó chưởng môn phái Thiên Sơn.

Nhìn thấy Sư phụ xuất hiện, Dương Hạo như người chết đuối nắm được cọng rơm cứu mạng, hét lớn: “Sư phụ, sư phụ, cứu ta, cứu ta!”

Huh!

Trong giây lát, ánh mắt của Chu Thiên Sinh đổ dồn về phía Lăng Thành và hét lên: “Anh thật to gan, dám gây rối ở nơi công cộng, còn dám đánh đệ tử của tôi?”

Nhìn thấy Dương Hạo mặt đầy máu, toàn thân không còn chút sức sống, Chu Thiên Sinh vô cùng giận dữ.

Dương Hạo là đệ tử yêu quý nhất của hắn, giờ lại bị đánh thế này, hắn làm sao cam lòng.

Lăng Thành thở phào nhẹ nhõm, đá Dương Hạo xuống, sau đó nhìn về phía Chu Thiên Sinh: “Đúng vậy, đúng là tôi đã đánh anh ta, thì sao chứ?”

“Anh!” Chu Thiên Sinh tức giận trợn tròn mắt: “Anh ta là đệ tử của tôi!

“Đệ tử của anh thì sao?” Lăng Thành gàn giọng nói từng chữ một.

“Thì là ngươi đang tìm cái chết!” Chu Thiên Sinh tức giận chỉ tay về phía Lăng Thành nói: “Chết tiệt, đồ cặn bã nhà ngươi. Ngươi thông đồng dị giáo, làm trò bỉ ổi, bây giờ may mắn trốn thoát còn dám trở lại thành phố Đại Phong này làm loạn. Hôm nay lại còn ngang nhiên đánh bị thương đồ đệ của ta. Để ngươi rời khỏi đây, ta không đáng mặt làm phó chưởng môn phái Thiên Sơn nữa. Được, để ta dạy cho ngươi một bài.”

“Chồng, mau đi thôi!” Vẻ mặt Giai Kỳ thay đổi, cô không nhịn được liền hét lên.

Vừa rồi Lăng Thành đánh bại Dương Hạo, thật sự khiến cô kinh ngạc. Nhưng có ý nghĩa gì lúc này chứ? Cho dù anh có sức mạnh như thế nào, anh cũng có thể đánh bại Chu Thiên Sinh hay soa?

Chu Thiên Sinh này là phó chủ chưởng môn của phái Thiên Sơn. Nếu rơi vào tay hắn, sẽ bị lột sống không biết chừng.

Nhưng lại nhìn Lăng Thành, dường như anh không hề sợ hãi chút này.

“Anh ta vẫn còn ngang ngược? Giả bộ như vậy, bị đánh cũng đáng lắm.” Vũ Mi ung dung nói, đợi xem chuyện hay sắp xảy ra.