Tuyệt Đại Con Rể

Chương 288



Lúc này, Chu Thiên Sinh lao về phía Lăng Thành, nội lực mạnh mẽ đã lan tràn khắp không gian. Nơi Chu Thiên Sinh đi qua, không khí như bị bóp méo, các vết nứt bị xé toạc không thương tiếc.

Lao xao.

Nhìn thấy cảnh tượng này, nhiều người xung quanh không khỏi thở gấp, tưởng như sắp thiếu dưỡng khí.

“Lăng Thành chết chắc rồi.”

“Khi phó chưởng môn phái Thiên Sơn tới, anh ta vẫn còn cứng đờ, không phải là đã chịu chết hay sao?”

Mọi người xung quanh đều có thể nhìn ra được Chu Thiên Sinh đang di chuyển với một luồng sát khí cực mạnh, đây là định giết chết Lăng Thành ngay tại chỗ.

Ai có thể né được một đòn quyết liệt như vậy?

“Chồng!” Giai Kỳ gần như bật khóc, muốn chạy tới bên anh, nhưng cô đâu đủ nhanh để có thể làm được việc đó.

Nạp Lan cũng lo lắng, không khỏi lên tiếng: “Lăng Thành, anh đi mau, còn chờ gì nữa mà vẫn đứng đó!”

Ai cũng có thể nhận ra rằng Chu Thiên Sinh đã thực sự tức giận.

Đệ tử bị đánh tới mức này, ai mà có thể chịu nổi kia chứ.

Ông ta thân thủ nhanh nhẹn, sát khí vây quanh, ngày một tiến lại gần.

Nhưng về phí Lăng Thành, anh ta xem ra vẫn không hề có ý định bỏ chạy. Anh lạnh lùng nhìn Chu Thiên Sinh, đứng yên bất động.

“Bùm!” Ngay lúc đó, nắm đấm của Chu Thiên Sinh đã chạm tới Lăng Thành, mang theo một uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Xung quanh có một số người rụt rè đã nhắm mắt lại. Họ có thể hiểu rõ, chỉ có vú đấm này, Lăng Thành có thể sẽ chết thảm hại.

“Đừng…”

Giai Kỳ hai mắt đỏ hoe, gào khản cả giọng.

Lăng Thành mặt không chút cảm xúc, chỉ lùi lại một bước nhỏ, tránh khỏi cú đấm, sau đó từ trong miệng phát ra mấy chữ ‘hình nhân nhảy múa’.

Khi giọng nói vừa rơi xuống, Lăng Thành đột nhiên giơ tay tát mạnh vào mặt Chu Thiên Sinh.

“Bốp.”

Cái tát này thật nhanh và tàn nhẫn.

Một rung động âm ỉ không hề phô trương trực tiếp tác động, cơ thể của Chu Thiên Sinh giống như một cánh diều bị đứt dây, trực tiếp bay lên không trung. Bay được hơn hai mươi mét liền rơi xuống sàn, phun ra một ngụm máu lớn.

Chu Thiên Sinh chỉ cảm thấy lồng ngực đau tức, nội tạng của mình dường như đều đã bị nghiền nát. Sau khi nôn ra máu, ông ta trực tiếp ngất đi!

Chà!

Một sự náo động ghê gớm. Không ai có thể tin vào những gì chính mắt mình vừa nhìn thấy.

Một chiêu, chỉ cần một chiêu, phó chưởng môn phái Thiên Sơn không rõ sống chết.

Lúc này, toàn bộ những người đứng xung quanh đều sững sờ, từng người từng người bị hút vào luồng khí lạnh tỏa ra từ Lăng Thành, nhìn anh như thể nhìn một con quái vật khát máu.

Giai Kỳ và Nạp Lan vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, mồm miệng há hốc vì kinh ngạc.

“Xin lỗi!”

Giọng nói lạnh lùng lại phát ra từ miệng Lăng Thành. Anh đi chậm về phía trước, và cuối cùng dừng lại trước mặt Dương Hạo.

Lúc này Dương Hạo không nói được lời nào, chỉ biết ngây ngốc đưa mắt nhìn. Hắn có nằm mơ cũng không bao giờ tưởng tượng ra nổi, sư phụ của hắn không thể đỡ nổi dù chỉ một chiêu của Lăng Thành. Sức mạnh của ông ta chẳng phải là Vũ hầu cấp bốn hay sao?

“Rầm!”. Đam Mỹ Trọng Sinh

Dương Hạo nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Hắn có thể cảm giác được Lăng Thành đang không ngừng bộc phát nội lực, nội lực này khiến hắn không thở nổi. Sợ rằng dù cứng miệng đến đâu thì hắn cũng sẽ chết thảm mà thôi...

“Tôi, tôi sai... Tôi sai rồi...” Dương Hạo sắc mặt tái nhợt nói.

“Quỳ xuống xin lỗi. Đây là lời đề nghị của anh ban nãy.” Ánh mắt Lăng Thành lạnh lùng, mỗi lời nói ra đều vô cùng uy lực.

“Tôi...” Dương Hạo mồ hôi rơi xuống, nội tâm không ngừng gào khóc.

Hắn ta vừa mới tán tỉnh được Từ Kiều, còn trước mặt cô nàng, tưởng rằng có thể đánh Lăng Thành một trận, thể hiện uy dũng, không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh xấu hổ đến mức, không chỉ bản thân bị đánh cho không còn mặt mũi, mà ngay cả sư phụ võ công cao cường cũng không đỡ nổi dù chỉ một chiêu.

Dầu vậy, xin lỗi hắn có thể làm, còn trước mặt Từ Kiều mà hạ mình quỳ xuống, chuyện này … thật quá xấu hổ.

Theo bản năng, hắn toan mở miệng từ chối, nhưng đúng lúc này, Dương Hạo thấy rõ trên cổ tay Lăng Thành, xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ như máu.

Thanh kiếm dài đó chứa đầy tà khí. Lại thêm ánh mắt lạnh lùng của Lăng Thành... Nếu nói một lời không đúng, e rằng sẽ không thể thoát được cái chết.

“Thình thịch!”

Nghĩ tới đây, Dương Hạo đột nhiên quỳ trên mặt đất, hết thảy lòng tự trọng, liêm sỉ, hắn đều không thể để tâm nhiều như vậy.

So với mạng sống đang phụ thuộc vào sự quyết định của người khác, lòng tự trọng là gì?

“Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi, anh Phong... là lỗi của tôi...” Dương Hạo không ngừng tự mắng bản thân, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

“Còn cô.” Ánh mắt Lăng Thành rơi vào Từ Kiều. Nãy giờ cô vẫn đứng yên quan sát, khuôn mặt sợ hãi không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

“Thình thịch!”

Chỉ ánh mắt này của Lăng Thành cũng đủ làm cho chân Từ Kiều trở nên yếu ớt, cô liền quỳ xuống trước mặt Lăng Thành, miệng không ngừng nói xin lỗi.

Cho đến lúc này, tà khí trên người Lăng Thành mới chậm rãi tiêu tán.

Anh ta nhìn xuống Dương Hạo và Từ Kiều, cau mày.

Trong thế giới này, chỉ có sức mạnh mới có thể làm chủ. Chỉ cần một nắm đấm, có thể quyết định ai là kẻ phải quỳ xuống cầu xin lòng thương hại.

Trước kia Lăng Thành bất tài, bị sáu môn phái liên thủ lừa gạt. Để bạn thân bị phái Nga Mi đánh trọng thương, lại để Tiêu Diệu Vân bị người ta hút hết sinh khí, bây giờ vẫn đang nằm trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, chưa biết sẽ đi về hướng nào.

Những điều này, Lăng Thành sẽ không bao giờ quên.

“Cút!”. Lăng Thành lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Dương Hạo dường như đã nghe được lệnh của hoàng thượng, không dám chậm chạp dù chỉ một giây, nhanh chóng bế Chu Thiên Sinh lên, liều mạng rời đi.

Cuộc vui kết thúc, những người mới vừa rồi còn túm tụm lại xem, bây giờ cũng tản mát mỗi người một nơi.

Tuy nhiên, ánh mắt của Lăng Thành đã in sâu vào tâm trí mọi người. Tất cả đều nhận ra người con rể của nhà họ Tống này có vẻ khác trước rất nhiều. Ánh mắt anh vô cùng tàn nhẫn, nhịp tim cũng toát lên vẻ tàn nhẫn.

“Kính thưa quý vị khán giả, buổi hòa nhạc sẽ sớm bắt đầu, quý vị hay nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.” Đúng lúc này, chương trình phát sóng đột nhiên vang lên.

Mãi một lúc sau, Giai Kỳ mới thoát khỏi cơn chấn động, cô nắm lấy cánh tay Lăng Thành, vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ và hưng phấn: “Chồng à, anh xem ra quá lợi hại rồi.”

Mấy người vừa nói chuyện vừa đi về phía địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc.

Vũ Mi khịt mũi sau lưng anh ta, trên mặt lộ ra một chút khinh thường: “Thế mà cũng có thể gọi là mạnh sao? Chỉ có thể nói rằng Chu Thiên Sinh quá yếu.”

“Vũ Mi, tốt hơn là em nên bớt nói vài câu về anh ấy đi. Nói chuyện cùng chị này. Đi theo chị, ở đây rất đông người, đừng để bị lạc.” Nạp Lan nhẹ giọng khiển trách, sau đó nắm lấy tay cô.

Khán đài lúc này đã chật cứng người. Nhìn sơ qua cũng có thể thấy, số lượng khán giả đã lên tới hàng chục nghìn người.

Sân khấu được dàn dựng đẹp mắt với ánh đèn rực rỡ.

Tất cả những người hâm mộ Trương Vân Linh đều cầm trên tay những cây gậy ánh sáng, háo hức mong chờ, trái tim cũng không ngừng thổn thức trước khi được gặp thần tượng.

Bốn ghế mà Giai Kỳ đặt đều ở vị trí rất tốt, nằm chính giữa một trong những hàng ghế đầu, xếp cạnh nhau lần lượt là 111, 112, 113, 114.

Ban đầu, Lăng Thành ngồi ghế 111 và Giai Kỳ ngồi ghế 112. Nhưng sau khi ngồi xuống, Giai Kỳ nhận ra người đàn ông phía trước quá cao, chắn mất tầm nhìn của cô, vì vậy cô đã đổi chỗ cho Lăng Thành.

Kết quả là Lăng Thành cảm thấy vô cùng khó chịu khi phải ngồi giữa một bên là Giai Kỳ và một bên là Vũ Mi.

Vừa ngồi xuống đã thấy Vũ Mi nhấc chân đạp vào chân Lăng Thành.

Chết tiệt, đá tôi vô cớ?

Lăng Thành cố nén cơn giận, nói: “Cô làm gì vậy?”

“Anh la lớn thế làm gì? Tôi đâu có cố ý.” Vũ Mi lạnh lùng nói.

Lại thế nữa ư? Đây không phải là cố ý sao? Lăng Thành nhất thời không nói nên lời, anh cũng không thèm đếm xỉa đến cô, ngồi xuống ghế. Kết quả là ngay khi vừa ngồi xuống, anh đã phải bật dậy.

Lăng Thành chỉ cảm thấy mông đau nhói. Anh quay người lại, nheo mắt nhìn kỹ hơn thì thấy có một cái bông tai trên ghế, thật đáng ghét, lại vì cái bông tai này mà bị đau.

“Cô!” Lăng Thành nhìn Vũ Mi, nhận ra chiếc hoa tai trên tai trái của cô đã biến mất. Đương nhiên có thể khẳng định, chiếc hoa tai trên ghế kia chính là của cô ta.

“Này, cô có vấn đề sao?” Lăng Thành muốn khóc nhưng không ra nước mắt, đáng chết, anh đã làm gì đắc tội với cô ta kia chứ.

“Tôi bị mất bông tai. Không phải cố ý đâu.” Vũ Mi khịt mũi, mỉm cười nhặt bông tai lên rồi ném chúng đi: “Anh đã làm gãy bông tai của tôi. Không những khôn bỏ tiền ra đền, lại còn vẫn ở đây la hét như một đứa trẻ, anh đúng là rất thiếu lịch sự. Anh đừng ngồi cạnh tôi nữa đi, tôi thực sự cảm thấy phát ốm vì anh mất.”

Chết tiệt! Lăng Thành trợn tròn mắt nhìn cô, xem ra người phụ nữ này quả thực quá quắt.