Tuyệt Đại Con Rể

Chương 290



Chà!

Nhìn thấy chiếc máy bay giấy nằm gọn trong tay Trương Vân Linh, đã có một cuộc thảo luận sôi nổi trong khán giả. Ai đây, thật may mắn. Người may mắn đó là ai?

Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ mong đợi, muốn mau chóng biết được chủ nhân của chiếc máy bay giấy.

Trương Vân Linh chậm rãi mở chiếc máy bay giấy, cười nói: “Tôi sẽ đọc điều ước trên chiếc máy bay giấy này trước.”

Trương Vân Linh nhìn dòng chữ trên tờ giấy và chậm rãi nói: “Vị khán giả may mắn này nói: Xin chào Vân Linh, lần này tôi đến xem buổi biểu diễn của bạn, là đến cùng con gái. Năm năm trước, con gái tôi đã sinh con, sau đó trải qua một trận ốm, liền mất đi giọng nói. Con gái tôi rất thích bạn và muốn đến xem buổi hòa nhạc của bạn, vì vậy tôi đã đưa con đến đây. Con bé đang ngồi bên tay phải của tôi. Điều ước của tôi là, tôi mong Trương Vân Linh có thể ôm con gái tôi một cái.”

Khán giả rất xúc động khi nghe những lời này của Trương Vân Linh.

Sau khi đọc, Trương Vân Linh giọng tràn ngập cảm xúc, nói: “Vậy thì tất cả các máy quay, hãy hướng đến vị khán giả may mắn này. Các bạn, hãy cùng tôi chú ý đến màn hình lớn và xem khán giả may mắn này là ai.”

Nói đến đây, Trương Vân Linh dừng lại một nhịp, sau đó cất cao giọng: “Số ghế của khán giả là: Hàng 3, Số 112.”

Huh!

Đồng thời, tất cả các máy quay đều nhắm vào chỗ ngồi này!

Người ngồi trên ghế là Lăng Thành. Trên màn hình lớn của sân khấu, khuôn mặt của Lăng Thành ngay lập tức được phát lên.

Nhìn thấy cảnh này, Giai Kỳ lập tức bối rối. Là tình huống kiểu gì đây? Chồng cô có con gái từ khi nào? Và đứa con gái đó không biết nói ư?

Chà!

Cùng lúc đó, phía dưới khán đài, khán giả cũng vô cùng kích động. Bởi vì có rất nhiều người đã nhìn thấy Lăng Thành, họ cũng biết anh là con rể nhà họ Tống. Nhưng con gái của anh là ai, trước giờ họ chưa từng nghe qua.

Trương Vân Linh trên sân khấu nở một nụ cười nhẹ: “Trên màn ảnh rộng xin hãy phát hình ảnh con gái của vị khán giả này. Trong máy bay giấy anh ấy có nói, cô ấy đang ngồi bên phải anh.”

Giọng nói vừa rơi xuống, hình ảnh của Vũ Mi ngay lập tức xuất hiện trên màn hình lớn.

Đúng vậy, Vũ Mi đang ngồi bên tay phải của Lăng Thành.

“Lăng Thành, anh!” Vũ Mi sắp nổ tung vì giận dữ, lúc này cô mới hiểu ra Lăng Thành muốn làm nhục mình.

Trong nháy mắt, Lăng Thành lập tức giơ tay ấn huyệt Vũ Mi. Rồi anh cười và nói: "Con gái, con có khỏe không..."

Cái này... tên cặn bã này!

Vũ Mi xấu hổ và tức giận đến nỗi không thể nói thành lời, mà dù có muốn, cô cũng không nói được. Bây giờ cô chỉ có thể im lặng.

“Được rồi, mọi người,” Trương Vân Linh nhẹ nhàng nói, “Chúng ta hãy đưa hai bố con lên sân khấu, được không? Dường như khoảng cách tuổi tác giữa hai bố con này không lớn lắm. Người cha này thực sự rất trẻ, đến đây, mời hai bạn.”

Hahaha!

Lăng Thành đang định cười, đành giả bộ cảm động, nói với Vũ Mi: “Đi thôi con gái, thần tượng của con mời chúng ta lên sân khấu.”

Vào lúc này, Vũ Mi vừa xấu hổ vừa tức giận, đến mức không thể chờ đợi cơ hội để giết Lăng Thành.

Nhưng cô ấy không thể gây rắc rối. Bởi vì đây là buổi biểu diễn của thần tượng... Vũ Mi nắm chặt bàn tay của mình, và chỉ có thể cố gắng kìm lại sự tức giận.

Nhìn thấy cô vừa xấu hổ vừa tức giận lại không dám tấn công, Lăng Thành rất vui mừng.

Haha, cô dùng bông tai đâm tôi, lại còn dùng gậy phát sáng để đánh tôi. Lần này tôi sẽ xem tôi có thể chữa khỏi tính xấu của cô hay không.

“Đi, con gái, lên sân khấu!” Lăng Thành cố ý nói lớn.

Lúc này, Vũ Mi bị điểm huyệt, mất khả năng nói, chỉ có thể lặng yên ngây mắt nhìn bản thân bị biến thành trò cười.

“Đi thôi, mời hai bố con. Đừng ngại.” Trương Vân Linh lại nói.

Vũ Mi lo lắng đến mức muốn nói cũng không nói được! Lúc đó, ánh mắt của hàng vạn người đều tập trung trên người cô, Vũ Mi thật sự không còn cách nào khác đành phải cắn chặt răng, cùng Lăng Thành đi lên sân khấu.

Giai Kỳ và Nạp Lan trên ghế không khỏi cười vui vẻ.

Cặp kỳ phùng địch thủ này thực sự liên tục gây rắc rối.

Lúc này, ánh mắt của mọi người tập trung trên sân khấu, Lăng Thành và Vũ Mi bước lên, Vũ Mi đột nhiên trở thành tâm điểm của khán giả.

Mái tóc màu đỏ rượu của cô gái này thực sự rất thu hút. Đường nét hoàn hảo trên gương mặt, dáng người thanh tú và duyên dáng, cô gái vô cùng xinh đẹp khiến mọi người đều không khỏi ngưỡng mộ.

Lại quay sang nhìn Lăng Thành một lần nữa, rất nhiều người hâm mộ từ nơi khác đều sững sờ. Khỉ thật, người đàn ông này còn trẻ như vậy, lại có thể có một đứa con gái lớn như vậy, là đang đùa sao?

Trương Vân Linh mỉm cười đi tới, đưa mắt nhìn Vũ Mi, sau đó nhìn Lăng Thành: “Con gái anh thật sự rất xinh đẹp.”

Vũ Mi lo lắng muốn nói, nhưng bị Lăng Thành điểm huyệt, cô không thể phát ra tiếng. Cuối cùng cũng có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng nhưng không thể nói ra lời, trong lòng cảm thấy bứt rứt khó chịu.0

“Ông bố này, anh thật sự quá trẻ. Xin hỏi hai người bao nhiêu tuổi rồi?” Trương Vân Linh trong lòng tò mò hỏi Lăng Thành, đồng thời hướng micro về phía anh.

“À, là do… tôi kết hôn sớm.” Lăng Thành nghiêm túc nói.

“Ha ha. Trông anh trẻ quá, không giống cha và con gái, mà giống như anh trai và em gái thì đúng hơn.” Trương Vân Linh nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy, còn quá trẻ.” Khán giả cũng náo động.

“Ngoài ra, trông cũng rất đẹp trai...”

Tuy nhiên, một số người đã nhận ra Lăng Thành, liền không ngừng la hét.

“Quái, đây không phải là con rể nhà họ Tống sao?”

“Đúng vậy, anh ấy có con gái khi nào thế?”

Có điều, khu vực tổ chức concert vốn đã rộng lớn, lúc này lại có hàng chục nghìn người kích động hò hét, vô cùng hoành tráng sôi động. Đứng trên sân khấu, Trương Vân Linh không thể nghe thấy khán giả bên dưới đang hò hét gì. Cô bước tới và ôm Vũ Mi một cái.

Được thần tượng ôm, đầu óc của Vũ Mi choáng váng. Vốn dĩ trong lòng đang tức giận bỗng chốc hóa vui vẻ.

Trương Vân Linh nhìn Vũ Mi, sau đó cười nói: “Cô gái nhỏ, tôi có thể thấy rằng cha của bạn thực sự yêu thương bạn rất nhiều, ngay cả điều ước viết trên máy bay giấy cũng đã dành cho bạn. Vậy bạn hãy dành tặng ông ấy một cái ôm đi nào.”

Gì?

Để Vũ Mi ôm tên cặn bã này?

Cơ thể mỏng manh của Vũ Mi run lên, trên mặt tràn đầy vẻ kháng cự.

Nhưng có rất nhiều khán giả tại đây. Nếu cô không ôm Lăng Thành, thần tượng nhất định sẽ thất vọng, nhất định rất xấu hổ.

Lúc này, Vũ Mi cắn chặt môi, suýt nữa chảy máu. Trong lúc tuyệt vọng, cô phải bước tới, ôm chầm lấy Lăng Thành rồi nhanh chóng buông ra.

Hahahahaha! Được Vũ Mi ôm vào lòng, Lăng Thành không khỏi vui mừng.

“Được rồi, cô bé ngoan, điều ước đã thành hiện thực, chúng ta cùng đi xuống.” Lúc này, Lăng Thành cười nói với Vũ Mi.

Vũ Mi trừng mắt nhìn anh ta, sau đó cười với Trương Vân Linh, xoay người xuống sân khấu.

Lúc này, buổi biểu diễn sắp kết thúc, Trương Vân Linh thấy khán giả vẫn quá nhiệt tình, miễn cưỡng hát một bài khác. Sau toàn bộ điệp khúc, buổi hòa nhạc cuối cùng cũng kết thúc. Hồi lâu sau, khán giả lần lượt bỏ đi, khắp khán đài chỉ còn những chiếc ghế trống.

Lăng Thành vui vẻ kéo Giai Kỳ rời khỏi.

Không ngờ là đúng lúc này, Vũ Mi xông tới, đá vào mông Lăng Thành.

“Khốn kiếp!”

Cú đá cũng không mạnh lắm, Lăng Thành vô cùng tức giận liền quay lại nói: “Con gái ngoan, sao có thể đạp bố được?”

Huyệt đạo của Vũ Mi vẫn chưa được mở, lúc này cô cũng đã hết giận nên chỉ trừng mắt nhìn Lăng Thành rồi đùng đùng quay đi.

Nạp Lan vừa giận dữ lại vừa cảm thấy buồn cười: “Lăng Thành, nhìn anh làm cho Tiểu Mi tức giận rồi. Hai người như sống ở hai thế giới vậy. Tôi sẽ giúp anh khuyên giải cô ấy.”

Nói xong, Nạp Lan đuổi theo Vũ Mi. Trong nháy mắt, cô ấy đã biến mất trong đám đông.

Nhìn thấy cảnh này, Giai Kỳ nắm lấy cánh tay Lăng Thành, có chút than thở nói: “Chồng à, Vũ Mi là con gái, sao anh lại bắt nạt cô ấy như vậy.”

Anh bắt nạt cô ta?

Lăng Thành cười khổ: “Anh đau lòng quá mà. Là em còn chưa thấy, cô ta dùng bông tai đâm vào mông anh, dùng gậy phát sáng đập vào đầu anh, lại còn ném vỡ cả điện thoại của anh. Cô ta đâu phải cô gái hiền lành bình thường.”

Giai Kỳ không thể nhịn được cười khi nghe điều này, cô nép đầu vào vai Lăng Thành.

“Vợ à, anh… anh cần nói với em một chuyện.” Lúc này, Lăng Thành nhẹ nhàng nói.

“Có chuyện gì vậy?” Giai Kỳ hỏi, cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Lăng Thành hít sâu nói: “Tiêu Diệu Vân vì đến cứu anh mà bị thương nặng. Anh … anh cùng cô ấy … đã kết hôn rồi.”

Loay hoay hồi lâu, Lăng Thành quyết định nói ra sự việc.

Kết hôn.

Cả cơ thể Giai Kỳ liền run lên, nụ cười trên mặt đột nhiên ngưng lại, ngơ ngẩn cả người.

Lăng Thành có chút áy náy, vội vàng giải thích: “Để cứu anh, Tiêu Diệu Vân đã bị chường phái Côn Luân hấp thu tất cả sinh khí... Khi đó, mạng sống của cô ấy chỉ còn kéo dài được mấy canh giờ. Anh không thể để cô ấy chết mà vẫn còn hối tiếc, cũng sợ bản thân sẽ hối tiếc, cho … cho nên …”

“Em không muốn nghe những lời này.” Giai Kỳ đã rơm rớm nước mắt, cô không cần thêm lời giải thích nào nữa.

Trên thực tế, từ lâu cô đã nhận thấy mối quan hệ giữa chồng mình và Tiêu Diệu Vân có gì đó không bình thường. Dầu vậy, cô vẫn thấy nhói đau khi nghe tin họ đã cưới nhau.

“Em cần yên tĩnh.” Giai Kỳ nói khẽ một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Nhìn bóng lưng của cô, Lăng Thành bứt rứt khó chịu trong lòng.

Anh còn đang nghĩ xem có nên đuổi theo cô hay không, thì tiếng chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên.

Màn hình điện thoại di động của Lăng Thành đã bị Vũ Mi làm cho vỡ vụn, lúc này khi anh lấy nó ra, chỉ thấy màn hình đã nứt toác, khó khăn lắm mới có thể nhìn ra được, người gọi tới là là Tôn Đại Quân.

Chết tiệt, lúc nãy khi xem biểu diễn, không thể nghe được điện thoại, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Lăng Thành vỗ trán, nhanh chóng nhấn nghe.

Anh vừa nghe máy, Tôn Đại Quân bên kia đã lập tức nói: “Thành, mau đến Đại Thánh cung.”