Tuyệt Đại Con Rể

Chương 291



Nghe giọng nói lo lắng của Tôn Đại Quân, Lăng Thành cũng có chút hoảng hốt: “Tôn Đại Quân, có chuyện gì vậy? Anh gặp chuyện gì không ổn sao?”

Thấy vậy, Tôn Đại Quân liền phủ nhận: “Không phải, tôi không gặp chuyện gì cả. Tôi vừa cứu một người, anh ta bị thương quá nặng. Không phải anh cũng có học về luyện đan hay sao? Có loại thuốc nào tốt không? Mau mang tới đây cứu người. Anh ta đang rất nguy kịch.”

“Trời đất, anh làm tôi sợ chết khiếp.” Lăng Thành có chút tức giận nói. Vừa rồi anh lo lắng đến mức tưởng chính là Diệu Huyền sư thái lại tìm đến gây phiền phức.

Lăng Thành lúc này đã có thể thở phào, liền hỏi lại: “Người anh cứu được là ai vậy?”

Tôn Đại Quân lắc đầu: “Không biết, tôi gặp anh ta ở khu rừng ngoại ô. Người này mặt đầy vết thương, không biết là ai ra tay. Thật quá tàn nhẫn. Nhìn thấy cơ thể đầy vết thương của anh ta, tôi không cầm lòng được, đành mang về, hi vọng có thể cứu chữa được.”

Nói đến đây, Tôn Đại Quân nhưng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Nhưng tôi cảm thấy để cứu được anh ấy cũng không phải điều dễ dàng, anh ấy bị thương quá nặng. Lăng Thành, nhanh tới đây đi, mang theo mấy viên thuốc.”

Nghe giọng điệu cấp bách của Tôn Đại Quân, Lăng Thành gật đầu: “Được, tôi đi qua ngay.”

Nói xong, Lăng Thành cúp điện thoại, vội vàng vẫy một chiếc taxi.

“Cung Diên Thành.” Lăng Thành nói với tài xế.

Nghe thấy ba chữ này, tài xế taxi không khỏi liếc nhìn lại. Ai cũng biết, Cung Diên Thành ở thành phố Đại Phong là một địa điểm rất nổi tiếng. Mà cũng không có gì lạ, Tôn Đại Quân ở thành phố Đại Phong này, cũng là một người có thế lực rất lớn.

Chỉ là... chỉ là gần đây danh tiếng của Tôn Đại Quân đã suy yếu rất nhiều.

Còn nhớ lần trước, chính bởi vì Diệu Huyền sư thái dẫn theo phái Nga Mi xông thẳng vào Cung Diên Thành, bắt sống Tôn Đại Quân, rất nhiều người đã quay lưng lại với Tôn Đại Quân, không còn tôn sùng anh như trước nữa.

Thế lực ngầm trong thành phố Đại Phong lúc này cũng đã nằm trong tay người khác.

Lăng Thành ngồi ở ghế sau taxi, vừa liếc mắt nhìn qua ngoài ô kính đã lại thấy điện thoại kêu vang.

Anh vốn tưởng là Tôn Đại Quân gọi điện thúc giục, nhưng khi lấy điện thoại ra thì lại thấy người gọi đến là Hề Văn Sửu.

Trường Sinh điện, dưới một người trên vạn người, chính là Hề Văn Sửu. Lăng Thành và anh ấy gặp nhau trong tù, cũng từ đó mà kết thành bạn bè.

Vì sao lúc này anh ta lại gọi cho Lăng Thành? Trong lòng vướng nhiều thắc mắc, Lăng Thành nhanh chóng nghe máy.

“Lăng Thành, có chuyện lớn rồi.” Hề Văn Sửu hét lên ngay khi vừa được kết nối.

“Anh Sửu, có chuyện gì vậy? Đừng lo lắng, từ từ rồi nói.” Lăng Thành nói, rất hoang mang không biết chuyện nghiêm trọng gì đã xảy ra.

Hề Văn Sửu cố gắng trấn tình, từ tốn nói rõ sự tình: “Ba ngày trước, Cung chủ Điện Trường Sinh của chúng tôi đã rời khỏi điện thờ chính, có vẻ như đã đến thành phố Đại Phong. Không một ai biết vì sao ông ấy lại tới thành Đại Phong, ngay cả tôi cũng không dám hỏi. Nhưng hôm nay, Cung chủ đã bắn pháo hiệu cứu nạn. Pháo hiệu này sẽ chỉ được bắn khi ông ấy ở trong tình huống nguy hiểm nhất. Chắc chắn ông ấy đã gặp tai nạn. Anh mau giúp tôi, người của anh, bảo họ đi tìm Cung chủ của chúng tôi được không? Phải cứu ông ấy.”

Nguy cấp thật.

Cung chủ Điện Trường Sinh lại gặp sự cố.

Nghe vậy, Lăng Thành sửng sốt nói: “Được, được rồi, anh đừng lo lăng, tôi sẽ phái người đi tìm.”

Lăng Thành cúp máy, khẽ thở dài, sau đó lập tức gọi điện về, yêu cầu các đệ tử

Lăng Thành cúp máy sau khi nói. Sau đó anh ta gọi điện cho Lôi Vân, yêu cầu anh ta triệu tập các đệ tử của mình, lập tức tiến hành một cuộc tìm kiếm trong toàn bộ thành phố Đại Phong.

...

Cung Diên Thành.

Lúc này, Tôn Đại Quân đi quanh phòng với vẻ mặt buồn bã và lo lắng.

Trên giường bên cạnh, nằm bất động là một người đàn ông đầy thương tích, máu me khắp người. Người đàn ông này là Tôn Đại Quân tình cờ gặp được ở ngoại thành, thấy anh ta trong tình trạng nguy kịch nên đưa về nhà.

Lần đầu tiên nhìn thấy người này, Tôn Đại Quân đã bị sốc. Anh chưa từng thấy ai bị thương nặng như vậy.

Tôn Đại Quân đã lăn lộn nhiều năm trên giang hồ, có thể nói là ‘kinh qua nhiều trận’. Đến nay, Tôn Đại Quân có hàng trăm vết sẹo trên người, tất cả đều do chiến đấu để lại. Còn nhớ, lần tệ nhất trong số đó là trận đánh trong một quán bar, bị chém ba mươi sáu nhát mới có thể cứu được Giai Kỳ. Còn nhớ, khi đó đã cảm thấy tồi tệ lắm rồi.

Nhưng so với người này, xem ra không có gì to tát.

Đếm sơ sơ cũng được khoảng một trăm nhát dao đã chém lên người đàn ông này. Ngoài ra, có rất nhiều vết thương do kiếm và rìu để lại. Những vết thương ngang dọc đan xen, nhiều vô kể. Lúc này hơi thở của anh ta rất yếu, cũng đã rơi vào hôn mê. Dù sao cũng thật ngạc nhiên khi anh ta vẫn còn giữ được tính mạng sau một loạt những vết thương nghiêm trọng như vậy.

Vừa rồi Tôn Đại Quân đã lấy thuốc cầm máu ở nhà ra bôi cho anh nhưng tình hình vẫn không khá hơn.

Xem ra chỉ có thể chờ Lăng Thành đến, anh ta dù sao cũng từng học qua luyện đan, nhất định sẽ có cách.

Chỉ là, không biết liệu người đàn ông này có thể chịu đựng được đến lúc đó hay không.

“Ai da.”

Lúc này, người đàn ông trên giường đột nhiên tỉnh lại, phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.

Tôn Đại Quân cười cười, vội vàng đi tới: “Anh bạn, anh tỉnh rồi sao?”

Người này yếu ớt nhìn Tôn Đại Quân bằng ánh mắt ngờ vực, thều thào nói: “Ngươi... Ngươi là ai?”

Nghe giọng nói, có vẻ anh ta đang có ý đề phòng.

“Tôi tên là Tôn Đại Quân, đừng sợ, chính tôi đã cứu anh.”, Tôn Đại Quân nói xong liền không nhịn được, lập tức hỏi tiếp: “Nhân tiện, anh bạn, anh từ đâu tới? Đã gặp phải chuyện đáng sợ nào vậy?”

“Chính là anh đã cứu tôi...” Người đàn ông thở nhẹ một cái, giọng nói với vẫn yếu ớt, nhìn chằm chằm Tôn Đại Quân: “Cảm ơn, cảm ơn anh rất nhiều.... Tôi là Lục Trường Thanh... Cung chủ của Điện Trường Sinh.”

Gì kia?

Cung chủ Điện Trường Sinh? Lục Trường Thanh.

Tôn Đại Quân vô cùng sửng sốt, đầu óc liền choáng váng.

Điện Trường Sinh và Thông Thiên Giáo đều có tiếng tăm rất lớn. Cung chủ Điện Trường Sinh và Cung chủ Thông Thiên Giáo cũng là những người nổi tiếng vì sức mạnh vô song.

Không ngờ lại vô tình đụng phải, hơn nữa lại còn cứu được Cung chủ Điện Trường Sinh trong tình huống nguy cấp.

“Trời đất,” Tôn Đại Quân nuốt nước bọt, thật sự không kìm được: “Anh Trường Thanh, ai đã khiến anh ra nông nỗi này?”

Thực lực của đối phương có thể làm tổn thương Lục Trường Thành, không biết là mạnh tới mức nào.

“Khụ.”

Lục Trường Thanh lại phun ra máu, hiển nhiên không còn chịu đựng được bao lâu nữa, nghiến răng nghiến lợi: “Sáu môn phái …. Bọn phản đồ của sáu môn phái … bọn chúng ….”

Anh yếu ớt nói, bắt đầu kể lại với Tôn Đại Quân diễn biến câu chuyện.

Mặc dù Lục Trường Thanh nói ngắt quãng, Tôn Đại Quân vẫn hiểu được nội dung.

Hóa ra Lục Trường Thanh có một đứa con gái ngoài giá thú ở thành phố Đại Phong, trong nhiều năm, thỉnh thoảng Lục Trường Thanh lại dành thời gian đến thăm cô.

Nhưng lần này tại thành phố Đại Phong, không biết vì sao, tung tích của anh đã bị sáu môn phái biết được.

Sáu môn phái kia luôn tự coi bản thân là chính giao, đồng thời coi Trường Sinh Điện là tà giáo cần được loại trừ. Từ lâu họ đã lên âm mưu để loại bỏ Điện Trường Sinh. Lục Trường Thanh là Cung chủ của Điện Trường Sinh, làm sao họ có thể để cho anh ấy dễ dàng thoát thân.

Mấy tiếng đồng hồ trước, chính các vị trưởng lão cũng những người đứng đầu của sáu môn phái lớn, tổng cộng hơn một trăm người, đã chặn đường Lục Trường Thanh, cùng nhau tấn công anh.

Nếu chỉ có một vài người, Lục Trường Thanh đương nhiên không cần nao núng. Nhưng đối mặt với vòng vây của hơn trăm cao thủ, anh thực sự không thể cầm cự.

Khi đó, anh đã bị thương rất nặng, liều lĩnh lao ra khỏi vòng vây, chạy đến một khu rừng ở ngoại ô, cuối cùng ngất đi, không thể cầm cự được nữa. Nhưng không thể ngờ, anh lại may mắn gặp được Tôn Đại Quân.

“Khụ khụ”

Vừa nói xong, Lục Trường Thanh đã xúc động, ho dữ dội và lại nôn ra máu.

“Anh Thanh, anh không sao chứ?” Tôn Đại Quân bước tới hỏi.

“Tôi... không thể sống lâu... được nữa.” Lục Trường Thanh bình tĩnh nói xen lẫn nỗi buồn không tả nổi.

“Anh đừng nói vậy …” Tôn Đại Quân cũng thở dài. Tuy rằng không quen biết anh ta, nhưng nhìn thấy một thế hệ anh hùng sắp ngã xuống, anh cũng tiếc nuối không nói nên lời.

Nhưng mà, lúc này chỉ nghe thấy Lục Trường Thanh vẫy vẫy tay với anh: Người anh em, lại đây một chút...”

Tôn Đại Quân không nghĩ nhiều, đi thẳng tới, cúi người trước giường. Cuối cùng, điều anh không thể nghĩ tới là vào lúc này, Lục Trường Thanh đột nhiên duỗi tay ra, tát vào đầu Tôn Đại Quân.

“Ah!”

Tôn Đại Quân sợ đến toát mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn tránh ra. Nhưng Lục Trường Thanh tốc độ quá nhanh, quả thực lòng bàn tay này đã đập vào đầu anh mất rồi.

Tôn Đại Quân không biết tại sao Lục Trường Thanh lại làm như vậy, anh nghĩ rằng đầu của mình sẽ bị thổi bay bởi sức mạnh từ lòng bàn tay của anh ta. Nhưng khi lòng bàn tay rơi xuống, Tôn Đại Quân chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn lập tức tràn vào trong cơ thể mình.

“Người anh em, đừng nhúc nhích.” Lục Trường Thanh giọng nói kiên định, khiến đối phương không thể làm trái ý: “Tôi vẫn còn sống đến lúc này, lại được anh cứu mạng, chính là chứng minh tôi với anh có duyên phận. Trước khi chết, tôi cũng cảm thấy vinh dự được gặp một người như anh. Tôi biết có nói thêm bao nhiêu lời cảm ơn cũng là thừa thãi, là không đủ với lòng tốt của anh. Tôi, Lục Trường Thanh, đã lăn lộn giang hồ hàng chục năm, nội lực quả thật không hề nhỏ. Tôi truyền nó lại cho anh. Tôi hy vọng anh có thể sử dụng nó làm được nhiều điều lớn lao trong tương lai.”

“Bùm.”

Cùng với giọng nói cất lên, Tôn Đại Quân chỉ cảm thấy nội lực của mình đang tăng lên nhanh chóng. Trong nháy mắt, anh đã đột phá Vũ Hầu, vậy mà nội lực của Lục Trường Thanh vẫn đang tràn vào trong cơ thể anh. Vũ Hầu bậc một, Vũ Hầu bậc hai, Vũ Hầu bậc ba …