Tuyệt Đại Con Rể

Chương 297



“Nói, cô thả ta ra, có âm mưu gì?” Chu Lam nghiến răng, đá vào cơ thể đang ngày một yếu đi của Ôn Nhu.

Tuy nhiên, Ôn Nhu lúc này đã ngã xuống đất, hơi thở yếu ớt, một mảng cỏ bên cạnh bê bết máu. Vốn dĩ thanh kiếm vừa xuyên qua cô đã khiến cô chảy rất nhiều máu, bây giờ cú đá của Chu Lam càng khiến máu cô không ngừng chảy nhiều hơn.

“Điện Trường Sinh của các ngươi không có gì tốt. Kiếp sau hãy tìm một người tốt để lấy làm chồng, đừng gả cho một tên cặn bã.” Chu Lam lạnh lùng nói.

Thấy Ôn Nhu không còn đủ sinh lực để nói tiếp, Chu Lam lạnh lùng thu hồi trường kiếm, chạy xuống núi không hề nhìn lại.

Cô đã giết Ôn Nhu và cô sẽ không bao giờ hối hận vì chuyện đó. Vốn dĩ cô bị bắt tới đảo Trường Sinh, trong lòng có một nỗi uất hận không nơi nào trút được. Ôn Nhu này lại là vợ của Cung chủ Điện Trường Sinh, giết cô ta cũng chỉ là trừ hại cho thế giới này thôi. Người của Điện Trường Sinh, không có ai là người tốt cả. ....

Chính điện Trường Sinh.

Ba anh em đã uống rất nhiều rượu, dưới bàn có tới mấy cái chum rỗng.

Uống xong ba hiệp, ba anh em Lăng Thành đang vui vẻ thoải mái thì lúc này, di động của Lăng Thành vang lên.

Anh đưa mắt nhìn, thì ra lại là Đoạn Sơn.

Lúc đó Lăng Thành vô cùng sửng sốt. Đoạn Sơn bình thường đều không gọi cho anh, lần này không phải là do Thiên Môn xảy ra chuyện đấy chứ. Nghĩ vậy, anh lập tức nhấn nút trả lời, trong đầu thầm hi vọng không có gì nghiêm trọng.

Cuộc gọi vừa được kết nối, Đoạn Sơn bên kia điện thoại cao hứng nói: “Anh Thành, có tin tốt muốn báo cho anh đây.”

Nghe thấy giọng nói hưng phấn của anh ta, Lăng Thành thở phào nhẹ nhõm rồi cười: “Tin vui gì, từ từ nói.”

Đoạn Sơn gật đầu nói: “Môn chủ, sau mấy ngày điều tra, thuộc hạ đã nghe ngóng được tin tức tốt, nghe nói trên đời có một thứ gọi là Phượng mật. Người ta đồn rằng nó chính là tinh hoa của trời đất, có tác dụng hồi sinh người chết. Anh cũng có thể dùng nó để cứu tiểu thư Tiêu Diệu Vân.”

“Cái gì!” Lúc này, Lăng Thành vô cùng kích động: “Lời anh nói là thật?!”

“Là thật đấy anh Thành.” Đoạn Sơn cung kính nói: “Phượng mật này chính là túi mật của loài Phượng hoàng, có thể cứu tiểu thư. Thuộc hạ có thể lấy tính mạng mình ra để đảm bảo.”

Kể từ lần trước Lăng Thành gọi điện và yêu cầu anh ta tìm kiếm khắp nơi, tìm xem có cách nào chữa trị cho Tiêu Diệu Vân không, không hề thấy anh ta liên lạc lại.

Trong những ngày qua, rất nhiều đệ tử của Đoạn Phong đã đi tìm hiểu gần như cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng có thể tìm được chút tin tức có ích.

Khi Đoạn Sơn vừa nói ra lời này, anh ta bỗng thở dài và có chút xấu hổ: “Nhưng mà... nhưng, môn chủ... Phượng mật, trên toàn thế giới này chỉ có một cái, ở phái Côn Luân... đó là bảo vật của phái Côn Luân. Bọn họ có thể giao cho chúng ta không?... Tiểu thư, không phải vì chưởng môn phái Côn Luân mà bị thương sao... Tôi e rằng lão ta sẽ không giao Phượng mật cho chúng ta đâu.”

Nghe vậy, sắc mặt Lăng Thành đột nhiên thay đổi, hai tay nắm chặt, trầm giọng nói: “Lão ta nhất định phải giao nó ra. Nếu không sẽ không xong với tôi đâu.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Lúc này Lăng Thành nắm chặt tay lại. Không ngờ, cách duy nhất để chữa khỏi cho Tiêu Diệu Vân chính là bảo vật của Phái Côn Luân, Phượng mật. Xem ra đây thực sự là một cửa ải khó khăn.

Nói không chừng, giữa anh và phái Côn Luân nhất định phải có một trận tử chiến.

Lúc này Tôn Đại Quân và Hề Văn Sửu nhìn nhau, thấy vẻ mặt của Lăng Thành không ổn, liền hỏi: “Lăng Thành, có chuyện gì vậy? Là ai gọi tới vậy?”

Lăng Thành hít sâu, cười khổ nói: “Chuyện là, có một cô gái mà em rất yêu quý, để cứu em, cô ấy đã bị chưởng môn phái Côn Luân là Hồ Kinh Dương hấp thu sinh khí …”

Mấy phút sau, Lăng Thành cũng đã kể ra hết tình hình với hai người anh em của mình.

Anh vừa dứt lời, Hề Văn Sửu đột ngột vỗ bàn, khinh bỉ chửi bới: “Chết tiệt, Hồ Kinh Dương, cái tên giặc già này, anh đã không vừa mắt lão ta từ lâu rồi. Lão ta thật quá hèn hạ, lại còn động đến cả người phụ nữ của em. Anh thực không thể chịu được nữa.”

Ông ta là người đứng đầu của phái Côn Luân, vậy mà lại theo học thứ võ công tà ác của Đại Lục Tận Thế, trong khi vẫn giao giảng rằng bản thân là một người tốt, là giáo phái chân chính.

Tôn Đại Quân cũng đầy lửa giận, nghiến răng nói: “Lăng Thành, anh đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai em cùng anh tới gặp tên Hồ Kinh Dương đó.”

“Hay lắm.”

Hề Văn Sửu gật đầu đồng ý: “Anh cũng đi, ngày mai ba anh em chúng ta cùng nhau tới tìm lão ta tính sổ.”

Nghe vậy, Lăng Thành gật đầu, cảm giác vui mừng khó tả. Đời này gặp được hai anh em này, thực là quá đủ rồi.

“Mà quái, sao giờ này phu nhân vẫn còn chưa tới?” Lúc này, Hề Văn Sửu nhíu mày hỏi người giúp việc.

Quả thực cũng đã lâu rồi, vậy mà Ôn Nhu vẫn chưa xuất hiện.

Người giúp việc vội vàng nói: “Cung chủ, vừa rồi phu nhân nói rằng đợi làm nốt một món rồi sẽ tới. Hình như, bây giờ cũng nên làm xong rồi mới phải, hay là... tôi đi gọi lại?”

Hề Văn Sửu xua tay: “Thôi bỏ đi, không cần gọi nữa, chúng ta cũng ăn xong rồi. Có lẽ vừa rồi cô ấy đã nấu nhiều món ăn, trong người không được khỏe.”

Lăng Thành gật đầu cười: “Đúng vậy, hãy để chị dâu nghỉ ngơi một chút. Để chiêu đãi hai chúng ta, hôm nay chị dâu đã vất vả rồi.”

Trong lúc nói chuyện, ba anh em cùng nhau uống thêm vài ly. Cho đến mười giờ tối, ba anh em hầu như đều đã say, Hề Văn Sửu say đến suýt chút nữa ngã xuống gầm bàn.

“Không được, ta không uống được nữa...” Hề Văn Sửu vui vẻ nói, hắn ngày thường không uống nhiều, nhưng hôm nay ba anh em kết nghĩa, nên đương nhiên phải uống hết cỡ.

“Haha, anh Sửu, anh vẫn còn uống chưa đủ.” Tôn Đại Quân cười lớn, nhưng rõ ràng tửu lượng của anh ta còn kém Hề Văn Sửu, lúc này anh cũng đứng không còn vững.

“Lăng Thành, Đại Quân, hai người hãy đợi đi, đợi anh tập uống rượu, lần sau cùng hai em uống cả đêm. Bây giờ, để anh đưa hai em về phòng.”

Anh em tốt gặp nhau, chuyện để nói thực nhiều vô kể.

Tôn Đại Quân cười, rất có hứng thú mà nói: “Anh Sửu, đảo Trường Sinh, nơi nào cũng tốt, chỉ có điều là không có điện, xem ra bây giờ chúng ta trở về phòng, chỉ có thể nói chuyện cùng nhau trong bóng tối. Haha!”

Vừa nói, ba người vừa khoác tay nhau đi ra sân sau, chuyện trò rôm rả.

Trời đã về khuya, mảnh trăng khuyết treo trên nền trời đen.

Đi qua hành lang liền đến một con đường. Ba người đang trò chuyện vui vẻ, Tôn Đại Quân đột nhiên dừng lại, chỉ vào bụi cây cách đó không xa: “Anh Sửu, anh Lăng Thành, hình như có một người đang nằm đó. Hai người nhìn xem, có phải em bị hoa mắt rồi không?

Tôn Đại Quân miệng nói, tay cũng không khỏi dụi mắt.

Đúng vậy, thực sự có người.

Lúc này Hề Văn Sửu cùng Lăng Thành cũng nhìn sang, trong nháy mắt cả người đều hóa ngây ngốc.

Cách đó không xa, có một bóng người nằm lặng lẽ trên con đường mòn xuống dốc, có thể thấy cô vẫn đang đeo tạp dề.

Hề Văn Sửu nhíu mày, vội vàng đi tới, lúc này cả người ngẩn ra, trong anh bỗng có linh tính chẳng lành.

Anh nhẹ nhàng bước lại gần.

Ôn Nhu trên mình đầy máu, vết thương trên ngực xuyên qua tấm thân mỏng manh. Cơ thể cô ấy bị nhuộm đỏ, hơi thở cũng đã không còn.

“Vợ ơi!”