Tuyệt Đại Con Rể

Chương 298



“Vợ … vợ….”

Hề Văn Sửu ngã quỵ xuống, hét lên rồi đột nhiên ôm chặt Ôn Nhu vào lòng, nước mắt tuôn rơi, đau xót vô cùng.

Cái chết của Lục Trường Thanh đã khiến Hề Văn Sửu rất khó chấp nhận.

Ba anh em vừa cúi đầu chào nhau, niềm vui kết nghĩa chưa kịp làm vơi đi nỗi buồn thì vào lúc này, nhìn thấy vợ mình ngã trên vũng máu, Hề Văn Sửu chỉ cảm thấy cả thế giới của mình dường như sụp đổ.

“Vợ ơi, đừng làm anh sợ, được rồi, anh cầu xin em mở mắt ra, anh cầu xin em...” Giọng nói của Hề Văn Sửu đã khản đặc, cả người run lên vì tức giận và đau đớn.

Giờ phút này, Lăng Thành và Tôn Đại Quân đầu óc hoàn toàn trống rỗng, ngay cả cơn say ban nãy cũng đã hoàn toàn bay biến.

Anh Sửu từng kể, chị dâu sống trên đảo Trường Sinh quanh năm, ngày thường ăn chay niệm Phật, nhân hậu, dù là con kiến ​​cũng không lỡ chân đạp phải. Bình thường chị sống lương thiện, không gây thù chuốc oán với ai. Vả lại, cô ấy bây giờ đã là vợ của Cung chủ, có địa vị đáng nể, ai lại dám giết cô ấy?

Lăng Thành và Tôn Đại Quân nhìn nhau, trên mặt đều hiện rõ vẻ tức giận.

Vừa rồi uống rượu, Hề Văn Sửu cũng nói hai người không hề dễ dàng có thể đến với nhau, vậy mà chỉ trong nháy mắt, anh lại phải chứng kiến vợ mình ngã trong vũng máu.

“Vợ ơi, anh cầu xin em, cầu xin em đừng rời xa anh. Cầu xin em hãy mở mắt ra, được không? Làm ơn, làm ơn hãy mở mắt ra nhìn anh đi. Ôn Nhu, … anh xin em …” Hề Văn Sửu nước mắt đầm đìa, tiếng thét xé tan bầu trời.

“Anh Sửu, hòn đá bên cạnh hình như có chữ viết.” Lúc này, Lăng Thành chợt lên tiếng.

Đúng vậy, bên cạnh xác của Ôn Nhu, trên một tảng đá cao nửa thước, có dính máu, viết thành ba dòng chữ. Rõ ràng Ôn Nhu trước khi chết, đã dùng chút sức lực cuối cùng, viết lên di ngôn bằng chính những giọt máu của mình.

Hề Văn Sửu chảy nước mắt, liếc nhìn phiến đá.

Ba hàng ký tự đỏ đã đánh bại tuyến phòng thủ cuối cùng của Hề Văn Sửu. Toàn bộ sức lực của anh, sau khi nhìn thấy ba dòng chữ này, hoàn toàn sụp đổ.

“Gả cho anh”

“Em không bao giờ hối hận.”

“Hẹn anh, kiếp sau gặp lại.”

Hề Văn Sửu ngây ngốc nhìn màu đỏ đáng sợ ấy, gầm lên dữ dội.

Những dòng chữ máu được viết một cách nhẹ nhàng.

Ôn Nhu biết mình không thể sống được nữa, nên tự mình dùng máu, để lại những lời cuối cùng cho Hề Văn Sửu.

Ba hàng chữ đẫm máu này, mỗi chữ đều như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim của Hề Văn Sửu.

“A!”

Hề Văn Sửu nắm chặt tay, liên tục đấm mạnh vào tảng đá, khóc rống lên: “Vợ ơi, anh muốn em sống, muốn em sống cùng anh. Em không được chết, anh không cho phép em chết. Anh còn chưa đưa em đi ngắm lá phong, chưa mang em đến chơi núi tuyết, còn nhiều nơi em chưa được đi, em không được chết. Em không được phép chết. Em hãy dậy đi … hãy nghe anh nói …”

Nước mắt tuôn rơi, Hề Văn Sửu không biết mình đã khóc bao lâu, cho đến khi một giọt máu rơi từ mắt anh nhỏ xuống cơ thể Ôn Nhu.

Đau lòng trước cái chết của vợ, nước mắt anh đã cạn khô.

Lăng Thành nắm chặt tay, tim như bị người ta dùng dao đâm, đau nhói. Người đàn ông trước mặt, mạnh mẽ đến thế, mà có thể đau buồn đến khóc ra máu.

Nghe thấy tiếng khóc thê lương của Hề Văn Sửu, rất nhiều đệ tử và cung nữ trong Trường Sinh Điện vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy Ôn Nhu đang nằm trong vòng tay của Hề Văn Sửu, tính mạng đã không còn, mọi người đứng im bất động, không khỏi sửng sốt, phút chốc không biết đối diện với việc này thế nào.

Ôn Nhu thường ngày rất dịu dàng, đối với người giúp việc và mọi người xung quanh đều rất tốt. Bây giờ những người giúp việc này, nhìn thấy tai nạn của chủ nhân, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, như thể bị một tảng đá lớn đè lên.

“Cung chủ, vật này …”

Đúng lúc này, một người hầu gái bước tới, cô tìm thấy một mặt dây chuyền bằng ngọc bích trên bãi cỏ.

Hề Văn Sửu cầm lên mặt dây chuyền ngọc bích, hai mắt đỏ bừng. Mặt dây chuyền này có chữ Nga Mi được viết trên đó. Đó là một lệnh bài của phái Nga Mi.

Còn phải suy nghĩ nữa sao? Hẳn là người của phái Nga Mi đã giết Ôn Nhu, sau đó lỡ tay đánh rơi mặt dây chuyền bằng ngọc. Trên đảo Trường Sinh, đêm nay chỉ có một người phụ thuộc phái Nga Mi. Đó là Chu Lam.

Lăng Thành ở một bên cũng hít sâu một hơi. Anh đã từng nhìn thấy mặt dây chuyền ngọc bích này, đó là lần đầu tiên khi Chu Lam tiết lộ thân phận là đệ tử của phái Nga Mi.

“Đi, đi xem Chu Lam còn ở trong phòng hay không. Đi mau!” Hề Văn Sửu tuyệt vọng hét lên, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt.

"Vâng, vâng …” Những người giúp việc vội vàng nhận lệnh, nhanh chóng đi ra sân sau.

Một lúc sau, những người hầu gái quay lại, tất cả đều hoảng sợ, thảng thốt nói: “Thưa Cung chủ, nữ đệ tử Nga Mi đó … đã tự cắt đứt dây chạy thoát rồi.”

Nghe tin báo, Hề Văn Sửu cả người run rẩy, hét lên như điên: “Nga Mi, ta muốn tất cả người của các ngươi đều phải chết. Tất cả đồ đệ Nga Mi, đều sẽ phải bị chôn cùng với vợ của ta.”

Không biết có phải do ông trời cũng động lòng, giọng nói vừa cất lên, bầu trời cuồn cuộn mây đen, mưa rào rào đổ xuống.

Hề Văn Sửu ôm chặt lấy Ôn Nhu, chậm rãi đứng lên, hai mắt ngầu đỏ, từng bước đi về phía sân sau.

....

Cùng lúc đó.

Chu Lam đã trốn thoát khỏi đảo Trường Sinh, an nhiên ngồi trên một chiếc thuyền đánh cá. Tì𝘮 đọc 𝘵hê𝘮 𝘵ại { TrU 𝘮Truу𝐞n.V𝙽 }

Lúc này, Chu Lam đang yên lặng ngồi trên boong tàu, nhìn đảo Trường Sinh ngày một trôi về phía xa, trên gương mặt hoàn mỹ có chút kiên định.

Chu Lam không hề hối hận sau khi dùng kiếm đâm chết Ôn Nhu. Điện Trường Sinh đều làm việc xấu xa, và tất cả những người có liên quan đến Điện Trường Sinh đều phải chết.

Mãi đến khi đảo Trường Sinh chỉ còn là một chấm nhỏ xíu, Chu Lam mới hít sâu một hơi nhìn về phía đó rồi lẩm bẩm một mình: “Lăng Thành, tạm biệt!”

Mặc dù cô đã lấy trộm kinh sách và bảo vật của anh, nhưng cũng bởi vì anh không phải là người tốt, lấy đi những bảo vật này chính là giúp anh tránh gặp rắc rối mà tôi.

Từ xưa đến nay quan hệ giữa chính và tà chưa từng tồn tại, anh thuộc về Trường Sinh Điện, cô là đồ đệ của phái Nga Mi, cũng vì thế mà chỉ có thế đứng ở hai phía đối diện.

Khi lẩm bẩm câu này, vẻ mặt Chu Lam vô cùng cương nghị, nhưng trong lòng lại có chút buồn bực, như thế có chút gì đó cảm thấy không thỏa đáng.

Cuối cùng, không biết đã lênh đênh trên biển bao lâu, thuyền đánh cá chậm rãi cập cảng thành phố Đại Phong.

Sau khi xuống thuyền, Chu Lam vì kiệt sức nên đã gọi một chiếc taxi và lập tức đi tìm Sư phụ.

Sân nhà họ Lăng.

Diệu Huyền sư thái đang ngồi trong phòng lớn, trên tay cầm một bức thư do người đứng đầu Nga Mi viết.

Lần trước Thiên Môn bất khả chiến bại, với hương linh mềm nhũn đã có thể bắt sống võ lâm, dấy lên sự phẫn nộ của đông đảo mọi người. Bây giờ các bậc trưởng lão của nhiều môn phái khác nhau đã tập trung tại thành phố Đại Phong để cùng nhau thảo luận về cách bao vây Thiên Môn.

Tuy nhiên, người đứng đầu phái Nga Mi, đang trong thời kỳ nguy cấp vì muốn bế quan tu hành nên không thể đến được.Vì vậy đã ra lệnh cho Diệu Huyền sư thái đứng lên thay chưởng môn tham gia vào cuộc họp lần này.

“Sư phụ.”

Chu Lam cất tiếng gọi, bước nhanh vào trong sân.

Khi đi đến phía trước, Chu Lam lại vừa vui mừng vừa xúc động, nhào vào trong vòng tay của Diệu Huyền sư thái mà khóc, “Sư phụ, con đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại người được nữa.”

Nhìn thấy cô dáng vẻ tiều tụy, khuôn mặt xinh đẹp cũng ngập tràn u uất và mệt mỏi, Diệu Huyền sư thái cảm thấy rất thương tâm. Vuốt ve đỉnh đầu Chu Lam, ôn nhu nói: “Có chuyện gì sao? Nói cho sư phụ biết, hai ngày qua con đã đi đâu, đã gặp phải rắc rối gì?”

Ngay khi nghĩ đến chuyện này, Chu Lam cảm thấy hỗn độn và không khỏi khóc thành tiếng, kể về việc Trường Sinh Điện đã bắt mình.

Sau khi tường thuật xong, Chu Lam lau nước mắt, cắn môi nói: “Sư phụ, người nói đúng, Lăng Thành thật sự thông đồng với Trường Sinh Điện. Chẳng trách tại Đại hội Đồ Sư hắn ta lại thả Kim Sư Pháp Vương. Tên Lăng Thành này. Đúng là đồ cặn bã.”