Tuyệt Đại Con Rể

Chương 301



"Chu Lam." Lăng Thành hét lên, ánh mắt đã muốn đỏ: "Là cô lấy đi Thái Huyền Chân Kinh và Thiên Tằm Bảo Giáp sao?"

Từ trước đến nay, Lăng Thành vẫn tưởng là Vũ Mi trộm đi Thái Huyền Chân Kinh và Thiên Tằm Bảo Giáp. Bởi vì ở quán bar ngày đó, mấy cô bạn của Vũ Mi đã thay nhau chuốc rượu cho Lăng Thành uống đến say mèm. Nhưng Lăng Thành thật không thể nào ngờ được, người lấy đi Thái Huyền Chân Kinh và Thiên Tằm Bảo Giáp của anh lại là Chu Lam.

"Đúng vậy, là do tôi lấy." Chu Lam cắn chặt hàm răng, nói: "Nghĩ đến cũng buồn cười. Ngày đó sư phụ bảo tôi lấy Thái Huyền Chân Kinh của anh, tôi còn âm thầm tự trách, cảm thấy tôi thật có lỗi với anh. Hiện tại nhớ lại, thật đúng là buồn cười."

"Chu Lam."

Lăng Thành nắm chặt nắm tay, hét lên trong cơn giận dữ.

"Bớt nói năng lung tung, chịu chết đi, đồ khốn kiếp." Một tiếng gầm giận dữ vang lên. Hồ Kinh Dương vung cổ tay, một chiếc Nguyệt Nha đao xuất hiện ở trong tay ông ta. Ngay sau đó, Hồ Kinh Dương vung đao bổ về phía Tôn Đại Quân.

Cùng lúc đó, hai mươi mấy người cao thủ của các môn phái đều hướng lại đây. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Tôn Đại Quân cùng Lăng Thành đã bị vây kín.

"Keng!"

Ẩm Huyết kiếm của Lăng Thành không ngừng múa may ngăn cản. Nhưng người vây quá nhiều, Lăng Thành cũng không thể ngăn hết. Cũng không biết là ai đánh lén, chém Lăng Thành một đao ở sau lưng.

"Hộc hộc."

Chỉ trong giây lát, máu tươi liền tuôn ra ồ ạt. Lăng Thành cắn chặt hàm răng lại, cũng không rên lấy một tiếng.

Trong lòng Lăng Thành hối hận. Lăng Thành tưởng rằng trong lễ đường này chỉ có người của phái Côn Luân. Nếu chỉ có Hồ Kinh Dương, Lăng Thành cũng không sợ ông ta. Hiện tại Đại Quân đã là Võ Thánh cấp hai, có thể bám trụ Hồ Kinh Dương. Lăng Thành ở bên cạnh trợ công, hẳn là có thể thắng được Hồ Kinh Dương.

Ai có thể ngờ được, trong lễ đường này lại có nhiều người như vậy.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lăng Thành đã trúng hơn mười đao. Máu tươi trên người Lăng Thành đã đổ ra đỏ thẫm cả người.

"Chết tiệt, anh có sao không?" Tôn Đại Quân đã hoàn toàn điên rồi. Tôn Đại Quân cầm búa lớn trong tay, chém bay bảy tám người. Nhưng Tôn Đại Quân vẫn bị một chưởng của Hồ Kinh Dương chụp ở ngực. Tôn Đại Quân ói ra vài ngụm máu tươi, lui lại đến bên người Lăng Thành.

"Đại Quân, tôi làm liên lụy đến anh rồi." Lăng Thành cười khổ một tiếng, hướng về phía Tôn Đại Quân nói.

"Nói kiểu gì vậy? Chuyện của anh cũng là chuyện của tôi." Tôn Đại Quân cắn chặt hàm răng lại, lại đánh một búa đi ra ngoài: "Đừng nói lời thừa thãi nữa. Anh cứ lo cho mình đi. Dù hôm nay có phải bỏ mạng tại đây thì Tôn Đại Quân này cũng muốn giết cho sướng tay đã.”

"Được." Lăng Thành kêu một tiếng. Hai người lại lao về phía trước.

"Keng. Keng."

Lăng Thành cũng không nhớ rõ mình đã chém bao nhiêu nhát kiếm, cũng không biết đã trúng bao nhiêu đao. Chỉ thấy những vết thương trên người Lăng Thành ngày càng dày đặc, máu tươi cũng đã nhiễm đỏ hết quần áo.

Lăng Thành có thể cảm nhận được rõ ràng từng đợt đau đớn truyền đến. Ở tứ chi, phía sau lưng, trong ngực, không có một chỗ không đau.

"Ha ha ha."

Lại là một kiếm đâm tới. Một kiếm này liền đâm thủng bả vai của Lăng Thành.

Lăng Thành chỉ cảm thấy sức lực của mình bị xói mòn rất nhanh. Lăng Thành không chịu nổi nữa, liền té ngã xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, Tôn Đại Quân bị Hồ Kinh Dương đánh trúng một chưởng. Đột nhiên, Tôn Đại Quân lảo đảo lui về phía sau. Nhưng mà Tôn Đại Quân lại không ngờ nổi Diệu Huyền sư thái đang ở phía sau anh ta. Diệu Huyền sư thái vung kiếm, đâm vào bên hông Tôn Đại Quân.

"A!"

Tôn Đại Quân hét lớn một tiếng. Anh ta chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen. Tôn Đại Quân liền té ngã trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.

"Đại Quân!"

Lăng Thành thanh kêu lên, muốn tiến đến đỡ Tôn Đại Quân dậy. Nhưng khi Lăng Thành vừa muốn đứng lên liền thấy vô số người xung quanh cũng đi lên, đao kiếm trong tay lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

Chẳng lẽ hôm nay Lăng Thành cùng với Đại Quân phải chịu chết tại đây sao?

Lúc này, trong lòng Lăng Thành đều là cảm giác không cam lòng.

"Người chịu chết đi." Hồ Kinh Dương hô to một tiếng, bổ một đao về phía Lăng Thành.

"Đại Quân, thật xin lỗi, đã làm liên lụy đến anh..." Lăng Thành nắm chặt nắm tay, rốt cuộc vẫn là chậm rãi nhắm mắt lại. Trong một khoảnh khắc, Lăng Thành cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.

"Keng!"

Ngay tại thời khắc nguy cấp như chỉ mành treo chuông, đột nhiên từ phía xa có một chiếc dao găm bay tới, đánh thẳng vào trên chiếc đao của Hồ Kinh Dương.

Cùng với âm thanh chói tai, thân thể Hồ Kinh Dương lui về phía sau từng bước, giận dữ mà hét lên: "Ai dám xen vào việc của người khác?"

Vừa nói, Hồ Kinh Dương liền hướng cửa nhìn lại. Chỉ thấy ở cửa lễ đường có mười mấy thân ảnh đang tiến đến nhanh chóng.

Những người này đều mặc quần áo đen tuyền, hơi thở mạnh mẻ. Đúng là những người dưới tay của Nhậm Doanh Doanh, mười hai thần vệ.

"Là các người sao?" Những võ lâm cao thủ có mặt đều bắt đầu nổi giận.

Lúc trước các cao thủ của các đại môn phái bị trúng độc nhuyễn hương tán, sau đó bị bắt đến Trích Tinh lâu. Không phải là do mười hai người này làm sao? Đến tận bây giờ các cao thủ của các đại môn phái đều cho rằng, mười hai thần vệ này nhưng thủ hạ của Lăng Vô Song.

Đúng lúc này, Thử thần vệ tới gần Lăng Thành, nhẹ giọng nói: "Anh Lăng Thành, công chúa của chúng tôi phái chúng tôi tới cứu anh. Tôi đưa anh rời đi. Anh yên tâm. Hôm nay có mười hai thần vệ chúng tôi ở đây, không ai có thể làm gì anh nữa."

Lăng Thành cũng ngây ngẩn cả người. Anh không rõ vì sao Nhậm Doanh Doanh lại phái người tới cứu anh.

Nhưng lúc ấy Lăng Thành cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Lăng Thành hướng về phía Thử thần vệ gật đầu, sau đó nâng Tôn Đại Quân đứng lên.

Ngay sau đó, Lăng Thành tiến lên từng bước, nói: "Hồ Kinh Dương, tôi hỏi lại ông một lần. Ông có chịu giao Phượng Hoàng đảm ra đây không?"

"Phượng Hoàng đảm?" Ánh mắt Hồ Kinh Dương lạnh lùng nhìn Lăng Thành: "Tên rác rưởi như ngươi cũng dám vọng tưởng đến Phượng Hoàng đảm sao?"

"Ông hút tinh khí của Diệu Vân, chỉ có Phượng Hoàng đảm mới có thể cứu cô ấy. Tôi hỏi lại ông một lần cuối cùng, ông có chịu giao Phượng Hoàng đảm ra đây không?" Lăng Thành cắn chặt hàm răng lại, lớn tiếng mà chất vấn.

Cái gì?

Trong một chốc, các cao thủ của các đại môn phái đều ngơ ngẩn, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hồ Kinh Dương.

Kỹ năng hút tinh khí của người sống, khắp thiên hạ chỉ có một. Đó nhưng U Minh đại pháp. Nhưng loại tà công này đã thất truyền nhiều năm, Hồ Kinh Dương sao có thể biết được loại công pháp này được?

Sắc mặt Hồ Kinh Dương biến hóa không chừng. Chuyện ông ta biết U Minh đại pháp tuyệt đối không thể nói ra ngoài.

"Tên rác rưởi như ngươi không ngờ còn biết bịa chuyện đổ oan cho người khác." Hồ Kinh Dương lạnh lùng nhìn Lăng Thành: "Cô đại tiểu thư của Nhà họ Tiêu bị người khác hút tinh khí thì có quan hệ gì tới Hồ Kinh Dương này? Phượng Hoàng đảm là chí bảo của Phái Côn Luân, sao có thể giao cho ngươi? Ngươi đi chết đi."

Nói đến đây, Hồ Kinh Dương lại giơ lên đao, định vượt qua Thử thần vệ, bổ về phía Lăng Thành.

Thử thần vệ tay mắt lanh lẹ. Anh ta liền vươn tay ôm lấy Lăng Thành cùng Tôn Đại Quân, bước nhanh rời khỏi lễ đường.

Tới bên ngoài, mủi chân Thử thần vệ điểm nhẹ lên mặt đất, mang theo Tôn Đại Quân cùng Lăng Thành bay đến giữa không trung, rời khỏi học viện võ thuật.

"Hồ Kinh Dương, tôi đã nói với ông rồi đấy. Nếu ông không giao Phượng Hoàng đảm cho tôi, tôi sẽ lấy mạng của ông. Chắc chắn có một ngày tôi sẽ lấy mạng của ông.” Giữa không trung, Lăng Thành hét lớn lên, giọng đã trở nên khàn khàn.

Lúc Trong đầu của Lăng Thành đều là nghĩ về Tiêu Diệu Vân. Không có Phượng Hoàng đảm, Diệu Vân cũng không thể có đường sống.

"Rác rưởi, thứ như người mà còn muốn có Phượng Hoàng đảm sao?" Hồ Kinh Dương bước ra khỏi lễ đường, chỉ vào Lăng Thành ở giữa không trung, lạnh lùng nói.

"Được, được lắm...." Ánh mắt Lăng Thành đỏ bừng, nội lực bảo vệ giọng nói, lớn tiếng hét lên: "Hồ Kinh Dương, trong vòng ba ngày, Lăng Thành này sẽ diệt trừ phái Côn Luân của ông, phá hủy núi non Côn Luân này."

"Trong vòng ba ngày, Lăng Thành này sẽ diệt trừ phái Côn Luân của ông, phá hủy núi non Côn Luân này."

Tiếng gầm lên giận dữ này vang vọng ở cả trên không thành phố Đại Phong.

Nghe thanh âm của Lăng Thành, cả đại lễ đường yên tĩnh không tiếng động.

Đám cao thủ của các môn phái nhìn nhau, bị những lời nói của Lăng Thành làm cho run lên.

Nhưng chỉ sau vài giây trầm mặc, tất cả các cao thủ của các môn phái không hẹn mà cùng cười to.

"Ha ha. Tên nhãi này nói mê sảng cái gì vậy? Nó muốn tiêu diệt Côn Luân? Ha ha ha."

"Đúng vậy, chỉ bằng một Võ Hầu như hắn á? Ha ha…"

"Chưởng môn, ông có nghe thấy không? Tên rác rưởi kia nói muốn tiêu diệt Côn Luân của ông kìa. Ha ha ha."

Tiếng mọi người không ngừng châm biếm làm Hồ Kinh Dươngđều nhịn không được, nở một nụ cười, khoát tay áo: "Có lẽ tên rác rưởi đó cũng phát điên rồi. Có giỏi thì cứ vác xác đến, chúng ta sẽ tiếp nó. Nó cũng chỉ là một thằng hề mà thôi. Chuyện quan trọng nhất mà chúng ta phải bàn bây giờ nhưng làm như thế nào để diệt trừ Thiên Môn."

Những lời Lăng Thành vừa nói, không ai có mặt ở đây thèm để ý trong lòng.

Một tên rác rưởi không biết nặng nhẹ, nói ra những lời không cuồng như vậy cũng chỉ là một trò hề mà thôi.