Tuyệt Đại Con Rể

Chương 304



Bên kia. trang viên tư nhân của Nhậm Doanh Doanh.

Tu dưỡng một ngày một đêm, thương thế Lăng Thành đã sắp khỏi hẳn.

Sáng sớm, Lăng Thành đã nghe được tin Thiên Môn lấy được toàn thắng, các môn phái đã bắt đầu tản đi, đều tự trở lại sơn môn.

Kỳ thật kết quả này Lăng Thành cũng đã có thể đoán trước được. Thập Phương Sơn thần trận là trận pháp không phải người thường nào cũng có thể phá bỏ.

Sau khi nghe xong tin chiến thắng, Lăng Thành nhắn tin cho Đoạn Sơn, làm cho yêu cầu anh ta dẫn đệ tử Thiên Môn đi đến núi Côn Luân trước.

Vốn đã tính toán trước để diệt Côn Luân trong vòng ba ngày. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, nhưng Lăng Thành đã tính toán rất kỹ, trước tiên sẽ đưa đệ tử Thiên Môn đi núi Côn Luân thăm dò địa hình.

Sau đó chờ Hề Văn Sửu mang theo người hội hợp, sau đó cùng nhau tiêu diệt Côn Luân.

Cho nên sáng sớm, Lăng Thành cùng Tôn Đại Quân liền tạm biệt Nhậm Doanh Doanh, ra khỏi trang viên.

Thương thế của Tôn Đại Quân cũng đã khôi phục rất tốt. Tôn Đại Quân đã gần như bình phục hoàn toàn. Sáng sớm đã thấy Tôn Đại Quân mang búa ra, không ngừng lau chùi cẩn thận.



Giữa trưa, vùng ngoại thành Đại Phong.

Mấy ngàn đệ tử Thiên Môn đã chờ rất lâu.

Rốt cuộc, Lăng Thành và Tôn Đại Quân từ xa xa đã đi tới.

"Thuộc hạ tham kiến tông chủ."

Trong nháy mắt, mấy ngàn đệ tử cung kính mở miệng, thanh thế rung trời. Đoạn Sơn cầm cờ Thiên Đạo Cửu Long cao hơn mười thước, đón gió phấp phới, khí phách mười phần.

Thấy một màn như vậy, Tôn Đại Quân ngẩn người, vừa mừng vừa sợ: "Lăng Thành, đừng nói với tôi anh nhưng Lăng Vô Song nhé?"

Chuyện Lăng Thành thành lập phái Thiên Môn vẫn chưa nói với Tôn Đại Quân. Hiện giờ, nhìn một màn này, Tôn Đại Quân sao có thể không kinh ngạc, nhịn không được liền đánh cho Lăng Thành một đấm: "Chết tiệt, thật không ngờ tên nhãi nhà cậu cũng có gan lớn như vậy. Tôi quyết định rồi, tôi cũng muốn lập một môn phái.”

Một an hem khác của Tôn Đại Quân, Hề Văn Sửu là điện chủ Trường Sinh điện, Lăng Thành lại là Tông chủ phái Thiên Môn. Tôn Đại Quân sau có thể chịu thua kém, nhất định phải lập một môn phái của riêng mình.

"Đại Quân, môn phái của cậu có thể tên là Hoa Quả Sơn." Lăng Thành cười ha ha, nói: "Đại Quân đại vương, cậu có thể lấy danh như Tôn Ngộ Không vậy."

"Chết tiệt, cút." Tôn Đại Quân cười mắng một câu, ôm Lăng Thành bả vai, đi nhanh về phía trước. Phía sau hai người là mấy ngàn cái Đệ tử Thiên Môn đi theo. Đi về phía núi Côn Luân.

.......

Thành phố Đại Phong, khu biệt thự.

Giai Kỳ ngồi ở trên sô pha, mấy ngày nay cô cảm thấy thật buồn bực. Sau khi biết Lăng Thành cùng Tiêu Diệu Vân bái đường thành thân, Giai Kỳ chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ.

Chuyện Lăng Thành cùng Tiêu Diệu Vân bái đường thành thân, Giai Kỳ sao có thể chấp nhận nổi.

Tiêu Diệu Vân thành vợ của Lăng Thành, vậy thì Giai Kỳ là cái gì?

Ngày đó, sau khi xem xong hội biểu diễn, Giai Kỳ liền một mình trở về. Lăng Thành cũng không hề ngăn cô lại. Liên tiếp mấy ngày, Lăng Thành cũng không về nhà, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không có.

Trong mấy ngày này, mỗi lần Giai Kỳ đi vào phòng ngủ nhìn Tiêu Diệu Vân, trong lòng đều rối ren không biết nên gọi tên cảm xúc này là gì.

"Giai Kỳ, nhanh đi lấy cho mẹ chén nước, mệt mỏi quá." Đúng lúc này, Tịnh Lâm mở cửa đi vào.

Nửa tháng trước, bà chủ Nhà họ Tống có làm một hạng mục du lịch. Bởi vì nhân lực không đủ liền gọi Tịnh Lâm đi hỗ trợ. Nửa tháng sau, hạng mục buôn bán lời không ít tiền, Tịnh Lâm cũng được chia một ít hoa hồng. Lúc này tâm tình bà ta rất vui.

Giai Kỳ miễn cưỡng làm ra vẻ tươi cười, đi đến bàn uống nước, rót đầy một cốc.

"Con gái, con làm sao vậy?" Nhận thấy được sắc mặt Giai Kỳ không tốt, Tịnh Lâm liền mở miệng nói.

Mấy ngày nay Tịnh Lâm liền cảm thấy có chuyện kỳ quái. Nhìn con gái cứ suốt ngày ở nhà, bà ta thấy không yên lòng.

Trong nháy mắt, Giai Kỳ rốt cuộc nhịn không được, lập tức bổ nhào vào trong lòng Tịnh Lâm, hốc mắt đã bắt đầu đẫm nước: "Mẹ. Con nên làm gì bây giờ...."

Tịnh Lâm đột nhiên luống cuống, nhẹ nhàng vỗ vai Giai Kỳ, dịu dàng nói: "Con gái ngoan. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho mẹ nghe xem nào."

"Mẹ, Lăng Thành… Anh ấy.... Anh ấy cùng Tiêu Diệu Vân thành thân...."

Chuyện này Giai Kỳ cũng không muốn nói cho Tịnh Lâm biết. Nhưng trong lòng Giai Kỳ vô cùng khó chịu, nên đành nói ra cho nhẹ lòng.

Cái gì?

Sắc mặt Tịnh Lâm đột nhiên liền thay đổi. Bà ta ném chiếc túi đang cầm trên tay lên sô pha, nhịn không được, mắng: "Thằng vô dụng Lăng Thành này. Nó đến ở nhà ta ba năm, ăn cơm chùa nhà ta ba năm. Con gái bà đây đã không chê mà lấy nó. Vậy mà nó còn dám ra bên ngoài chơi trò mèo mả gà đồng. Con ranh Tiêu Diệu Vân kia cũng được lắm. Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Tiêu là lại không biết xấu hổ đến vậy sao?”

Kỳ thật người ở thành phố Đại Phong đều muốn nịnh bợ Tiêu Diệu Vân. Dù sao nhà họ Tiêu làm về đồ cổ. Xã hội thượng lưu muốn có đồ tặng lễ cùng phải tìm được đồ cổ ưng ý. Tịnh Lâm cũng không ngoại lệ, bà ta cũn từng phải nịnh bợ Tiêu Diệu Vân.

Nhưng mặc kệ quá khứ như thế nào, nếu để cho con gái của bà ta phải chịu uất ức như vậy là không thể chấp nhận được.

Còn đáng giận hơn là, Tiêu Diệu Vân vẫn còn đang ở tại trong nhà của bà ta?

Còn mặt dày đến mức đó nữa ư?

Tịnh Lâm tức giận, nhìn Giai Kỳ nói: "Còn con ngốc này nữa. Mẹ đã bảo con phải mau chóng ly hôn với thằng vô dụng đó đi. Sau đó tìm một người đàn ông xứng đáng với con. Lúc đó con còn không nghe, nói con thích thằng vô dụng đó.”

Vừa nói, Tịnh Lâm nổi giận đùng đùng, đi lên lầu: "Trước kia mẹ còn thấy ông chủ nhà họ Tiêu rất tốt. Hiện tại mới biết hóa ra con gái ông ta lại không biết xấu hổ đến như vậy. Biết rõ thằng Lăng Thành vô dụng kia đã có vợ mà còn đi làm trò mèo mả gà đồng. Lại còn mặt dày đến nhà chúng ta ở. Để mẹ đuổi con ranh đó cút khỏi đây.”

Trong lòng Giai Kỳ liền hốt hoảng, vội vàng ngăn cản Tịnh Lâm: "Mẹ, mẹ bình tỉnh một chút. Đến bây giờ Diệu Vân vẫn còn hôn mê bất tỉnh."

Trong lòng Giai Kỳ quả thật khó chịu. Nhưng cô cũng chỉ muốn nói cho Tịnh Lâm nghe, cũng không nghĩ đuổi Tiêu Diệu Vân đi.

Nhưng Tịnh Lâm đã vô cùng tức giận. Thân thể bà ta tức đến run rẩy: "Con gái, đến bây giờ con vẫn còn nghĩ cho con ranh Tiêu Diệu Vân đó à? Đầu óc con bị nước vào làm hỏng rồi à? Con ranh Tiêu Diệu Vân kia hôn mê chứ có phải đã chết đâu. Nếu nó hôn mê thì về nhà của nó mà hôn mê đi, ở lại nhà chúng ta làm cái quái gì?”

Vừa nói, Tịnh Lâm liền đẩy ra Giai Kỳ, lập tức vọt vào phòng ngủ của Lăng Thành.

"Rầm."

Bà ta liền đẩy mạnh cửa phòng ra.

Chỉ thấy Tiêu Diệu Vân nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích.

Tịnh Lâm nổi trận lôi đình, liền hét lớn lên: "Con đàn bà không biết xấu hổ này, mau cút đi cho bà.”

Vừa nói, Tịnh Lâm liền rút ra điện thoại, gọi điện cho một người bạn của bà ta. Bà ta đã nghĩ xong rồi, nhất định phải đuổi Tiêu Diệu Vân về Nhà họ Tiêu. Sau đó bà ta muốn nói chuyện với Tiêu Hồng Thanh, hỏi xem ông ta đã dạy dỗ con gái ông ta như thế nào.

Nói chuyện điện thoại xong, Tịnh Lâm nhìn thấy trên cánh tay Tiêu Diệu Vân có cắm ba cái ngân châm, Tịnh Lâm không nói hai lời liền giơ tay nhổ đi. Lát nữa phải đưa Tiêu Diệu Vân lên xe, mấy cây châm này rất vướng víu.

Sau khi nhổ ngân châm, Tịnh Lâm xoay người đi ra phòng khách, hướng về phía Giai Kỳ, nói: "Con gái, chuyện này con không cần phải xen vào. Lát nữa bạn của mẹ đến đây, mẹ sẽ đuổi con hồ ly Tiêu Diệu Vân đó về nhà họ Tiêu. Còn nữa, lần này con phải ly hôn với thằng Lăng Thành. Nếu không, sau này con đừng gọi ta là mẹ nữa. Con nghe rõ chưa?”

Thật sự rất đáng giận.

Thằng Lăng Thành này thật sự là to gan lớn mật. Nó là kẻ vô dụng chưa nói, còn dám thậm thụt với đàn bà bên ngoài, lại còn dám cả gan mang về nhà nữa?

Thật đúng là không biết xấu hổ. Nó cho là con gái của Tịnh Lâm dễ bắt nạt đến vậy sao?