Tuyệt Đại Con Rể

Chương 305



"Mẹ, mẹ đừng nói...." Giai Kỳ thấp giọng nói.

"Không nói, sao mẹ lại không được nói? Con ranh Tiêu Diệu Vân kia ở thành phố Đại Phong này cũng có chút danh tiếng, vậy mà lại không biết xấu hổ như vậy?" Tịnh Lâm nghiêm mặt: "Nó là đại tiểu thư của nhà họ Tiêu, không biết có bao nhiêu người thèm muốn. Nhưng Tiêu Diệu Vân lại đi nhòm ngó chồng của người khác, thật sự là thấp hèn."

Vừa nói, Tịnh Lâm liền đi đến tủ sắt, lấy giấy đăng ký kết hôn, giấy tờ tùy thân, cùng một đống giấy tờ quan trọng của Giai Kỳ ra, để ở trên sô pha: "Mẹ nói cho con, con phải ly hôn. Con nghe rõ chưa? Còn nữa, chuyện con ranh Tiêu Diệu Vân làm chuyện không biết xấu hổ như thế, mẹ phải cho tất cả mọi người ở thành phố Đại Phong này đều biết. Làm cho các đại gia tộc nhìn xem đại tiểu thư nhà họ Tiêu đã làm chuyện thấp hèn, ghê tởm đến mức nào."

Tịnh Lâm nổi trận lôi đình, ngồi ở trên sô pha, chân trái khoát lên đùi phải, càng nói càng kích động.

Kỳ thật ở trong phòng ngủ, Tiêu Diệu Vân đã tỉnh. Cuộc nói chuyện của hai mẹ con Tịnh Lâm và Giai Kỳ, cô ấy nghe được rõ ràng.

Lúc trước, khi Nhận Doanh Doanh thi triển Ngân Châm Tục Mệnh đã từng nói, một khi ngân châm nhổ ra, Tiêu Diệu Vân sẽ tỉnh lại. Đồng thời, Tiêu Diệu Vân sẽ trở lại trạng thái lúc trước khi được sử dụng ngân châm. Tức ta Tiêu Diệu Vân cũng chỉ còn khoảng ba giờ để sống.

Lúc ngân châm bị nhổ ra, cả người Tiêu Diệu Vân đều không còn chút huyết sắc, suy yếu vô cùng.

Ngoài cửa truyền đến ác ngôn ác ngữ của Tịnh Lâm, Tiêu Diệu Vân đều nhanh khóc. Sống trên đời nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Diệu Vân bị người mắng như vậy. Trong lòng cô thấy vô cùng ấm ức. Nhưng chuyện này cũng đều không sao cả.

Ngân châm bị nhổ, Tiêu Diệu Vân cũng chỉ còn lại thời gian ba giờ.

Lúc Trong lòng Tiêu Diệu Vân tràn đầy phức tạp, thầm nghĩ muốn gặp lại Lăng Thành lần cuối cùng.

Lo lắng hồi lâu, Tiêu Diệu Vân lấy ra di động, gọi điện thoại cho Lăng Thành. Một dòng nước mắt trong suốt chảy xuống.

......

Bên kia.

Lăng Thành và Tôn Đại Quân đã dẫn đệ tử Thiên Môn đi tới dưới chân núi Côn Luân.

Nhưng Lăng Thành không ra lệnh cho mọi người xông lên, mà là lẳng lặng mai phục tại dưới chân núi, quan sát địa hình phụ cận. Dựa theo kế hoạch, phải chờ tới khi Hề Văn Sửu lãnh đạo đệ tử Trường Sinh điện tới, sau đó mới có thể khởi xướng tiến công.

Nói cách khác, chỉ bằng Đệ tử Thiên Môn, không có khả năng tấn công Côn Luân. Phải biết rằng, bên trong núi Côn Luân có đến mấy chục nghìn đệ tử tinh anh.

Lẳng lặng đợi trong chốc lát, Tôn Đại Quân có chút nhàm chán, nhịn không được hướng về phía Lăng Thành cười nói: "Lăng Thành, không ngờ anh cũng được quá nhỉ. Anh tóm được đại tiểu thư nhà họ Tiêu lúc nào vậy, sao tôi không biết gì hết cả?”

Nói xong, Tôn Đại Quân liền trêu chọc: "Nói thật đi, ở ngươi trong lòng anh, Giai Kỳ và Tiêu Diệu Vân, ai quan trọng hơn?"

Giai Kỳ và Tiêu Diệu Vân đều là những nữ thẩn nổi danh ở Thành phố Đại Phong.

Lăng Thành cười khổ, lắc đầu nói"Chuyện này...."

"Chết tiệt, vì sao tôi phải nói với anh." Lăng Thành tức giận nói, sau đó chuyển đề tài: "Đến lúc này còn có tâm trạng nói chuyện phiếm à?"

Đang nói, di động của Lăng Thành liền vang lên.

Mọi người đều lẳng lặng canh giữ ở trong rừng cây, không khí cũng thật im lặng. Tiếng chuông đột nhiên vang lên liền làm mọi người đều chú ý.

Lăng Thành vội vàng lấy điện thoại ra. Lúc này có điện thoại, lẽ vào là anh Sửu gọi đến?

Không đúng, đào Trưởng Sinh cách núi Côn Luân xa như vậy, không thể nào đến nhanh như vậy được.

Trong lòng nghĩ vậy, Lăng Thành cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình di động. Trong nháy mắt, Lăng Thành liền ngây ngẩn cả người.

Trên màn hình điện thoại chỉ có ba chữ. Tiêu Diệu Vân.

Diệu… Diệu Vân?

Trong đầu Lăng Thành như nghe tiếng sét đánh giữa trời quang. Trên người Diệu Vân cắm ngân châm, không thể cử động, sao có thể gọi điện thoại?

Trong nháy mắt, Lăng Thành chỉ cảm thấy cả người đều run rẩy. Anh vội vàng nhận điện thoại: "Diệu Vân, em...."

Còn chưa nói xong, Lăng Thành nghe thấy thanh âm suy yếu mà mềm nhẹ của Tiêu Diệu Vân truyền đến: "Lăng Thành, anh đang ở đâu vậy. Em tỉnh rồi."

Tiêu Diệu Vân miễn cưỡng làm ra vẻ tươi cười, làm cho thanh âm của mình nghe có vẻ tươi vui một chút.

Nhưng lúc này Lăng Thành như bị sét đánh. Ánh mắt nháy mắt liền đỏ, lo lắng mở miệng nói: "Diệu Vân, sao lại thế này.... Em nói cho anh biết. Sao lại có người động vào ngân châm trên người em…”

Ở phía bên kia điện thoại, Tiêu Diệu Vân mặt mũi đau khổ, cũng không dám khóc thành tiếng, sợ Lăng Thành lo lắng.

Cô lau đi nước mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: "Lăng Thành, có lẽ đây là số mệnh rồi. Hai chúng ta sẽ không thể ở bên nhau. Anh đừng khó chịu. Em bị đuổi về nhà thôi. Anh… Anh đang ở đâu vậy? Em rât nhớ anh. Những giờ phút cuối cùng này, anh có thể ở bên em không?”

Nghe Tiêu Diệu Vân nói như thế, Lăng Thành thấy trong lòng đau xót. Nước mắt liền tràn mi mà ra.

"Diệu Vân, anh sẽ không để em phải chết. Không được. Anh nhất định không thể để cho em chết.” Lăng Thành liều mạng kêu lên, giọng đã trở nên khàn khàn.

"Chờ anh, Diệu Vân. Em nhất định phải chờ anh."

Nói xong, Lăng Thành cúp điện thoại. Lúc này, ánh mắt Lăng Thành đã thành màu đỏ.

"Lăng Thành, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tôn Đại Quân nhíu mày, vội vàng hỏi.

Sao đột nhiên đang êm đẹp lại kích động đến như vậy?

Lăng Thành nắm chặt nắm tay, tiếng nói khàn khàn: "Ngân châm của Diệu Vân bị rút, bị rút...."

Nói đến đây, Lăng Thành chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, sau đó liền khóc rống lên.

"Đại Quân, làm sao bây giờ? Diệu Vân chỉ còn lại có ba giờ để sống, làm sao bây giờ?" Nước mắt Lăng Thành bắt đầu chảy xuống. Sống trên đời hai mươi mấy năm, lần đầu tiên Lăng Thành cảm thấy khó chịu như vậy, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy.

Cái gì?

Tôn Đại Quân đột nhiên sững sờ, nắm tay nắm chặt lại. Lúc trước Lăng Thành từng nói, Tiêu Diệu Vân dùng Ngân Châm Tục Mệnh, ngân châm không thể nhổ.

Lo lắng, Tôn Đại Quân nhanh chóng gọi điện thoại cho Hề Văn Sửu.

Sau khi nối được tín hiệu, Tôn Đại Quân nói nhanh: "Anh Sửu, các anh đến chỗ nào rồi?"

Bên kia điện thoại, Hề Văn Sửu đáp lại: "Còn một giờ nữa sẽ đến nơi. Đại Quân, cậu cùng Lăng Thành chịu khó chờ tôi trong chốc lát."

Cái gì?

Còn một giờ nữa.

"Anh Sửu, không còn kịp rồi...." Tôn Đại Quân cắn chặt hàm răng.

Tôn Đại Quân có thể nhìn đến, Lăng Thành đã khóc đến tê tâm liệt phế. Nhìn người anh em của mình như vậy, Tôn Đại Quân đu lòng, nói to với điện thoại: "Anh Sửu, nếu em và Lăng Thành chết ở trên núi Côn Luân, nhờ anh chăm sóc cho người nhà chúng em."

Nói xong, Tôn Đại Quân lập tức đứng lên, hét to: "Tất cả đệ tử Thiên Môn. Ta là người anh em tốt nhất của tông chủ các ngươi, hiện tại mọi người theo ta chém giết Phượng Hoàng đảm, phá hủy Núi Côn Luân."

Nói xong, Tôn Đại Quân động tay, một chiếc búa lớn xuất hiện ở trong tay anh ta. Cùng với một tiếng rống to, Tôn Đại Quân lãnh đạo mấy ngàn Đệ tử Thiên Môn, thẳng hướng trên núi.

"Đại Quân." Mắt Lăng Thành đỏ ngầu, hét to một tiếng.

Phái Côn Luân từ trên xuống dưới có một trặm nghìn đệ tử, lưu thủ ở trên núi Côn Luân. Chỉ có mấy chục nghìn đệ tử Thiên Môn xông lên, không phải lấy trứng chọi đá sao?

Ánh mắt Lăng Thành càng đỏ, nhìn bóng dáng Tôn Đại Quân, trong lòng lại là lo lắng, lại là cảm động.

Kiếp này có người anh em thế này. Đáng giá, đáng giá.

"Răng rắc."

Ẩm Huyết kiếm hoa phá trường không, xuất hiện ở trong tay Lăng Thành.

"Giết."

Lăng Thành hét lên, bước trên Núi Côn Luân.