Tuyệt Đại Con Rể

Chương 307



"Ha ha, đến đi. Cố đi lên phía trước hai bước, tao cho mày Phượng Hoàng đảm." Hồ Kinh Dương cười lớn, trêu đùa nhìn vào Lăng Thành.

Lúc này toàn thân Lăng Thành đã nhuộm một màu đỏ của máu. Mỗi khi anh bước từng bước, dưới chân lại xuất hiện một vết máu.

"Phượng Hoàng đảm, Phượng Hoàng đảm..." Miệng Lăng Thành lặp đi lặp lại ba chữ này, hai mắt vô thần.

"Ha ha ha, chết đến nơi còn muốn Phượng Hoàng đảm." Hồ Kinh Dương lạnh lùng nói. Ông ta đã hoàn toàn không còn nhẫn nại: "Muốn Phượng Hoàng đảm, kiếp sau đi. Hiện tại, mày chỉ còn đường chết."

Nói xong, ánh mắt Hồ Kinh Dương bỗng trở nên lạnh lùng. Nguyệt Nha đao trong tay ông ta giơ lên cao, bổ về phía cổ Lăng Thành.

"Lăng Thành."

Tôn Đại Quân gào thét, cả người đều hiện lên vẻ hoảng sợ. Tôn Đại Quân muốn đi cứu Lăng Thành. Nhưng đệ tử Côn Luân xung quanh không ngừng vây lại đây, Tôn Đại Quân cũng không thể thoát khỏi.

Lăng Thành nhìn thanh đao của Hồ Kinh Dương càng ngày càng gần mình, trong lòng tràn đầy không cam lòng.

Lúc này đây, sợ là Lăng Thành không thể tránh khỏi cái chết.

Lăng Thành chậm rãi nhắm lại, đã muốn buông xuôi khỏi việc chống cự.

"Keng."

Nhưng mà ngay tại giờ khắc này, chợt vang lên một âm thanh chói tai của kim loại va vào nhau. Cách không xa, một thanh trường kiếm bay tới rất nhanh, đánh thẳng vào trên đao Nguyệt Nha, chặn lại đòn tấn công của Hồ Kinh Dương.

Từ xa nhìn lại, mấy chục ngàn đệ tử Trường Sinh điện cùng nhau xông lên núi Côn Luân. Cầm đầu là một thân ảnh mặc áo dà imàu trắng, cầm quạt lông trong tay, không phải Hề Văn Sửu thì còn là ai?

"Đại Quân, Lăng Thành." Hề Văn Sửu nghiêm mặt, nhìn hai người anh em cả người đẫm máu. Anh ta tức giận đến cả người run rẩy.

"Giết. Giết hết cho ta. Một kẻ cũng không tha." Hề Văn Sửu hét lên, ra lệnh cho đệ tử Trường Sinh điện.

Hề Văn Sửu nói xong, mấy chục ngàn đệ tử Trường Sinh điện, thanh thế rung trời, đao kiếm rút khỏi vỏ, dâng lên như thủy triều.

Cùng lúc đó, tứ đại Thích Ca Mâu Ni của Trường Sinh điện cũng đều bắt đầu hành động, hướng về Hồ Kinh Dương mà bay đến.

Cả Núi Côn Luân vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết nối liền không dứt.

Trận chiến đấu này ước chừng giằng co nửa giờ. Dưới sự tấn công của phái Thiên Môn cùng Trường Sinh điện, hơn ba mươi ngàn đệ tử Côn Luân hoàn toàn ngã xuống. Máu tươi nhiễm đỏ trước quảng trường đại điện, không có một người có thể đứng đứng lên.

Ầm.

Bên kia, Hồ Kinh Dương cũng kiên trì không được, phun ra một búng máu tươi. Bên người ông ta lúc này bị vây quanh bởi ông Hanh, ông Cáp, tứ đại chiến thần, mười đại thiên vương của phái Thiên Môn, hơn nữa, còn có tứ đại Thích Ca Mâu Ni của Trường Sinh điện. Cạnh đó còn có Tôn Đại Quân và hơn hai mươi cao thủ.

"Rầm."

Tôn Đại Quân hung hăng vung một chưởng, chụp ở ngực Hồ Kinh Dương. Thân mình Hồ Kinh Dương bay thẳng ra ngoài, va chạm mạnh vào cột trụ ở đại điện, cuối cùng chậm rãi rơi xuống trên mặt đất.

"Chúng mày… Chúng mày vây công… Vây công tao... Súc sinh mới có thể làm ra chuyện như thế này...."

Hồ Kinh Dương thều thào nói, miệng vẫn không ngừng chảy ra máu tươi. Sắc mặt ông ta trắng bệch, hơi thở vô cùng suy yếu. Hồ Kinh Dương nhìn tình cảnh xung quanh, trong lòng vô cùng kinh sợ, lớn tiếng kêu. Lúc này ông ta đã không có một chút khí lực.

"Bốp." Hề Văn Sửu cung tay tát thẳng vào mặt Hồ Kinh Dương, lạnh lùng nhìn ông ta: "Vây công, ông cũng có tư cách nói vây công là súc sinh sao. Vậy khi phái Thiên Môn bị sáu đại môn phái hợp sức vây công thì sao? Rốt cuộc ai mới là súc sinh?”

"Mày... Mày..." Hồ Kinh Dương một câu cũng không nói nên lời, cả người đều đang run.

"Ông đi chết đi." Tôn Đại Quân lạnh lùng nói, búa lớn trong tay liền bổ thẳng về phía Hồ Kinh Dương.

Đường đường chưởng môn Côn Luân, tự xưng là danh môn chính tông, lại tu luyện U Minh đại pháp, một loại công pháp ác độc. Hồ Kinh Dương đã làm đủ chuyện táng tận lương tâm, quả thật chết cũng chưa đền được hết tội.

"Bố." Nhưng mà đúng lúc này, một cô gái nhỏ nhắn đột nhiên chạy tới.

Này cô gái này lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng lúc này nước mắt đầy mặt. Đúng là con gái của Hồ Kinh Dương, Hồ Linh Nhi.

Hồ Linh Nhi ngay lập tức quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu: "Tôi cầu xin các anh. Tôi cầu xin các anh. Xin các anh tha mạng cho bố của tôi. Tôi cầu xin các anh..."

Cô gái không ngừng dập đầu. Trong nháy mắt, cái trán của Hồ Linh Nhi đã có đầy vết máu tươi.

" Tôi cầu xin các anh, xin hãy tha cho bố của tôi... Tôi sẽ giao Phượng Hoàng đảm ra. Tôi sẽ lấy ra ngay đây." Nước mắt Hồ Linh Nhi rơi xuống như mưa: "Tôi chỉ cầu xin các anh tha mạng cho bố của tôi. Cầu xin các anh, Linh Nhi cầu xin các anh..."

Nói xong, Hồ Linh Nhi vươn tay. Trên bàn tay trắng nõn xuất hiện một quả đỏ tươi như máu, nhìn như thể một viên tinh thạch.

Thứ này hình trứng, mặt trên tràn ngập linh lực. Dưới ánh mặt trời lại lưu chuyển vầng sáng trông vô cùng mê hồn.

Đúng là bảo vật của Côn Luân, Phượng Hoàng đảm.

Lăng Thành nhìn chằm chằm vào Phượng Hoàng đảm, ánh mắt đỏ bừng.

Ẩm Huyết kiếm chỉ vào Hồ Kinh Dương, Lăng Thành bắt đầu cười lớn lên: "Ha ha ha...."

Nhưng ngoài miệng cười, trong lòng Lăng Thành lại vô cùng đau đớn. Trong mắt Lăng Thành đều là những giọt nước mắt chua xót, vô cùng phẫn hận nhìn Hồ Kinh Dương, lắc đầu nói: "Chậm rồi. Hiện tại có đưa cho tôi Phượng Hoàng đảm thì cũng đã chậm. Chậm rồi..."

Nói xong lời cuối cùng, Lăng Thành như thể là hét lớn lên.

Chiến đấu giằng co lâu như vậy, hiện tại thời gian của Tiêu Diệu Vân chỉ còn lại có nửa giờ.

Cho dù lấy được Phượng Hoàng đảm thì sao chứ?

Không còn kịp rồi, Diệu Vân cũng không thể cứu được nữa.

Giờ khắc này, cả người Hồ Kinh Dương cũng đầy mồ hôi lạnh.

Cái gì... Chậm?

Hồ Kinh Dương vừa sợ hãi, vừa nghi hoặc. Ông ta run rẩy mở miệng: " Phượng Hoàng đảm này quả thật có thể làm cho người sắp chết có được một đường sống... Ngươi… ngươi cầm đi trị liệu cho tiểu thư nhà họ Tiêu. Cô ấy nhất định sẽ không có việc gì."

"Ha ha ha…”

Lăng Thành lạnh lùng cười, giận dữ hét lên: "Diệu Vân ở thành phố Đại Phong. Cho dù bây giờ tôi cầm Phượng Hoàng đảm, một khắc không ngừng nghỉ, liều mạng hướng thành phố Đại Phong mà đi cũng không còn kịp rồi, không thể nào kịp được nữa rồi. Nhất định hôm nay ông sẽ phải chết."