Tuyệt Đại Con Rể

Chương 312



Tiêu Diệu Vân mím chặt môi, cô vốn dĩ chỉ muốn tới xem tình trạng Giai Kỳ hiện tại như thế nào rồi, chưa bao giờ ngờ đến chuyện sẽ bị chỉ thẳng vào mặt, nhận lấy những lời mắng nhiếc như thế này.

Tiêu Diệu Vân từ nhỏ tới lớn luôn được người nhà họ Tiêu nuông chiều bảo bọc, nâng niu như ngọc quý, bất luận là kẻ nào nhìn thấy cô cũng đều đối xử khách khí lễ phép. Hiện tại nghe được người nhà họ Tống đem mình ra bàn tán xì xầm, cô chỉ hận không thể đào một cái hố để nhảy vào.

Lăng Thanh kiềm nén sự giận dữ, đi tới bên cạnh Tiêu Diệu Vân, nhỏ giọng trấn an cô.

“Diệu Vân, em lên xe đợi anh trước nhé.”

Điều quan trọng nhất lúc này anh cần biết chính là Giai Kỳ bị thương có nghiêm trọng hay không.

Không cần phí sức lực tranh cãi cùng đám người nhà họ Tống này.

Tiêu Diệu Vân dịu ngoan gật đầu, mang theo tâm tình phức tạp rời đi.

Nhìn bóng lưng Tiêu Diệu Vân khuất dần. bà cụ nhà họ Lưu tức giận đến mức cả người run rẩy, chỉ tay về phía Lăng Thành.

“Khốn nạn, đúng là khốn nạn mà! Nhà họ Tống chúng tôi vớ phải một người con rể như anh đúng là đen đủi tám kiếp!”

“Lăng Thành, chỗ này không chào đón cậu, mời cậu đi cho!”

“Anh nghe thấy rồi đó, mau biến khỏi đây mau!”

Người nhà họ Tống vây xung quanh Lăng Thành, chỉ tay loạn xạ hét ầm lên.

Lăng Thành cắn răng chịu đựng, sắc mặt sớm đã tái nhợt, siết chặt nắm tay. Mặc dù hiện tại rất muốn bùng nổ nhưng Lăng Thành vẫn cố gắng khắc chế bản thân.

Thứ duy nhất anh muốn biết ở hiện tại chỉ có Giai Kỳ bây giờ đang như thế nào, liệu có vượt qua khỏi cơn nguy kịch hay không.

Cạch!

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra. Nhật Lệ bước ra với dáng vẻ mệt mỏi, nhanh chóng cởi áo blouse trắng ra. Dáng người thon thả, chân dài eo thon khiến những người đàn ông đang có mặt ở đây đều thoáng sững sờ.

“Bác sĩ Lệ, con gái tôi như thế nào rồi?”

Tịnh Lâm vội vàng đứng lên, sốt ruột hỏi han về tình hình của Giai Kỳ.

Nhật Lệ chậm rãi thở ra một hơi, từ tốn đáp lời.

“Mọi người đừng lo lắng, từ từ nghe con nói. Giai Kỳ đúng là phước lớn mạng lớn, nếu như người khác bị tông trúng như thế này, khả năng lớn nhất là không chết thì cũng bị liệt nửa người.”

Nói đến tình trạng hiện tại, Nhật Lệ không khỏi lộ ra nụ cười mỉm.

“Giai Kỳ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Trên người có vài chỗ bị gãy xương, chủ yếu là tổn thương ở phần đầu. Vốn dĩ con tưởng Giai Kỳ sẽ phải hôn mê một thời gian nhưng điều ngạc nhiên chính là cô ấy đã có thể tỉnh lại trong thời gian rất ngắn. Hiện tại con sẽ đi xem bản kết quả chụp CT não của cô ấy, mọi người hiện tại có thể vào thăm bệnh nhân rồi.”

Dứt câu, Nhật Lệ hơi cúi đầu, gập người chào tất cả, sau đó rảo bước đi về hướng phòng làm việc của mình.

Ha.

Biết được Giai Kỳ đã vượt qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, Tịnh Lâm nhẹ nhõm thở phào một hơi, ba bước thành hai bước vội vàng đi vào phòng bệnh.

Mọi người trong nhà họ Tống cũng gấp rút theo sau, đi cuối cùng chính là Lăng Thành.

Trong phòng bệnh, Giai Kỳ sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nằm trên giường. Nhưng đôi mắt cô vẫn luôn ngập tràn sức sống, trong veo rất có thần.

Thật may mắn.

Lúc này, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Lăng Thành cuối cùng đã có thể tháo gỡ.

Tốt quá rồi, Giai Kỳ vẫn ổn, không có chuyện gì xấu xảy đến với cô.

Thực ra từ lúc trên đường đến bệnh viện, tâm trạng Lăng Thành đã luôn ngập tràn lo lắng, trái tim đập loạn không thể nào khống chế nổi.

Tịnh Lâm ngồi ở mép giường, lộ ra nụ cười dịu dàng. Bà nắm lấy tay Giai Kỳ, trong lòng vừa vui mừng vừa đau xót. Viền mắt bà chậm rãi đỏ ửng lên.

“Con gái, con thật sự làm mẹ sợ muốn chết đấy. Con có biết không hả?”

“Đúng đó. Giai Kỳ, điều cháu cần làm bây giờ là phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng cho thật tốt. Lúc bà nghe thấy cháu bị tai nạn xe, tim bà như muốn nhảy ra ngoài vậy.”

Bà nội chậm rãi chống gậy bước tới gần Giai Kỳ, vẻ mặt lẫn lời nói đều ngập tràn tình yêu thương.

Giai Kỳ khẽ nở nụ cười, cô nhìn xung quanh, nhỏ giọng trấn an.

“Bà nội, mẹ, con thật sự không sao. Mọi người không cần phải lo lắng nữa.”

Bấy giờ, Giai Kỳ vẫn còn cảm giác cả thân thể ê ẩm đau nhức, đầu óc hơi choáng váng nhưng tất cả đều nằm trong giới hạn cô có thể chịu đựng được.

Lúc này đây, Lăng Thành rẽ qua đám người nhà họ Tống, hai mắt đỏ bừng, tiến lên nhìn chằm chằm vào Giai Kỳ.

Giai Kỳ đồng thời cũng ngước mắt nhìn đối phương. Hai người nhìn nhau, ai cũng đều không chịu lên tiếng trước.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Lăng Thành cuối cùng lại là người đầu tiên mở lời trước, thanh âm đầy vẻ áy náy tội lỗi.

“Vợ ơi, anh xin lỗi, anh..."

Lăng Thành chỉ nói được vài chữ, lời phía sau liền không cách nào nói ra nổi nữa.

Từ trong thâm tâm Lăng Thành luôn tự trách chính mình. Nếu như thời điểm ở trong nhà họ Tiêu, anh và Giai Kỳ có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau thì cô và Tịnh Lâm sẽ không tức giận mà rời đi, cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ.

Vì vậy đối với chuyện này, đáy lòng Lăng Thành vô cùng áy náy, đau đớn.

Nhưng có nằm mơ anh cũng không thể nào ngờ đến việc Giai Kỳ mông lung nhìn mình, nghi hoặc nghiêng đầu hỏi.

“Anh là ai?"

Trong khoảnh khắc, ánh mắt người nhà họ Tống đều nhìn chằm chằm vào Lăng Thành, ánh mắt lộ rõ vẻ hả hê, vui sướng khi thấy người gặp nạn.

Lăng Thành đây đúng là tự làm tự chịu, hiện tại đến ngay cả Giai Kỳ cũng không tình nguyện muốn nhớ ra đối phương.

Anh đầu tiên là sững sờ, sau đó lại luống cuống mở miệng dỗ dành.

“Giai Kỳ, anh biết em vẫn còn rất tức giận, nhưng anh xin em đừng cư xử như vậy có được không…”

Bấy giờ Giai Kỳ vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc, quay đầu nhìn Tịnh Lâm

“Mẹ, người này là ai? Sao…anh ta lại nói anh ta là chồng của con? Đúng thật là không biết hai chữ xấu hổ viết ra làm sao mà!

Tịnh Lâm cong khóe môi, nhìn về phía Lăng Thành chế nhạo.

“Cái đồ vô lương tâm nhà cậu còn chưa nghe rõ hay sao? Giai Kỳ con bé bây giờ không muốn nhận thức cậu nữa, cậu vẫn muốn mặt dày mày dạn ở lại đây à?”

“Cút đi.”

“Mau rời khỏi nơi này nhanh lên.”

Tống Tử Ngôn quát ầm lên, những người khác nghe thế lập tức đón ý hùa theo.

Lăng Thành trong lòng đầy đau xót, lặng lẽ thở dài, ánh mắt bất lực rơi trên người Giai Kỳ, sau đó xoay người chậm rãi rời khỏi phòng bệnh. Xem ra lần này Giai Kỳ thật sự tức giận, đến chính mình cũng không muốn nhận ra.

Thôi thì đợi đến khi tâm trạng Giai Kỳ trở nên ổn định hơn, anh sẽ quay lại tìm cô.

Trong phòng bệnh, Giai Kỳ nhìn bóng lưng Lăng Thành dần dần khuất hẳn sau hành lang, đuôi mày khẽ nhíu

“Mẹ, đối phương thật sự là ai vậy?”

Vẻ mặt Giai Kỳ vẫn tràn ngập nghi hoặc.

Cái gì?!

Giai Kỳ thật sự không biết Lăng Thành là ai sao?!

Lúc này đây, toàn bộ người nhà họ Tống đều sửng sốt bất ngờ!

Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào đây?!

“Giai Kỳ, cậu ta chồng của con, con không nhớ sao?”

Tống Tử Ngôn cười nói.

Nghe lời đối phương thốt ra, cô càng thêm bối rối.

“Chồng của con? Chú, chú đang nói cái gì vậy?”

Tất cả mọi người đang có mặt trong phòng bệnh đều trợn mắt nhìn nhau.

Điều này chứng minh Giai Kỳ không phải đang giả vờ, cô thật sự không nhớ ra Lăng Thành, vì thế nên mới nói rằng mình không quen đối phương.

Nhưng mọi người đều không rõ vì cơ sự gì cô chỉ quên mỗi mình Lăng Thành?!

Cùng lúc đó, Lăng Thành, người vừa bước ra khỏi phòng bệnh, toàn thân anh như cứng đờ khi nghe thấy đoạn đối thoại vọng ra từ bên trong!

Anh ngẩn ngơ nhìn Giai Kỳ, lồng ngực đau nhói. Giai Kỳ, cô ấy…cô ấy vậy mà không còn nhận ra anh nữa…

Đầu óc Lăng Thành đặc quánh, mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ. Anh như phát điên, vội vàng lao đi tìm kiếm phòng làm việc của trưởng khoa.

Trong phòng làm việc, Nhật Lệ cầm lấy kết quả chụp CT não của Giai Kỳ, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc, nét mặt ngưng trọng.

Nhìn thấy Lăng Thành từ ngoài bước vào, Tiết Lệ nhanh chóng đứng lên, dáng vẻ lịch sự và cung kính

“Lăng Thành, cậu tới rồi.”

“Giai Kỳ, cô ấy xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao…tại sao cô ấy lại không nhận ra tôi?! Giai Kỳ nhớ hết toàn bộ mọi người, ngoại trừ tôi, vì sao vậy hả!”

Lăng Thành cuống cuồng đặt tay lên vai Nhật Lệ gặng hỏi, nỗi lo lắng giăng kín trên gương mặt anh, lúc này đây Lăng Thành chỉ biết bất lực gào ầm lên.

Cảm nhận được đôi bàn tay rắn chắn của Lăng Thành đang đè lên bả vai mình, hơi thở nam tính quẩn quanh bên người khiến khuôn mặt Nhật Lệ bỗng chốc đỏ bừng, cô nhỏ giọng nói ra những gì mình biết.

“Anh Thành, em vừa nhận được kết quả chụp CT não bộ của Giai Kỳ. Các bác sĩ phát hiện ra rằng não của cô ấy đã bị tổn thương, vết thương cực kỳ nghiêm trọng. Dựa vào tình huống mà anh vừa tường thuật lại, em đoán Giai Kỳ đang trong tình trạng mất trí nhớ có chọn lọc.”

Mất trí nhớ có chọn lọc?!

Lăng Thành trong lòng chấn động, cả người choáng váng.

Nhật Lệ vẻ mặt phức tạp, gật đầu xác nhận.

“Đúng vậy, mất trí nhớ có chọn lọc tức là lựa chọn quên đi ai đó hay sự việc nào đó trong một khoảng thời gian nhất định. Giai Kỳ không biết anh, nhưng lại biết người khác. Có nghĩa là…khoảng thời gian cô ấy mất trí nhớ là ba năm qua.”

Nhật Lệ nghĩ như vậy bởi vì cô nghe nói lễ kết hôn của Lăng Thành và Giai Kỳ được tổ chức cách đây ba năm.

Lồng ngực Lăng Thành nhói lên, anh cảm giác như mình sắp chết vậy.

“Ý của em là, cô ấy không nhớ gì về chuyện giữa anh và cô ấy trong suốt ba năm qua?”

“Chính xác thì là như vậy. Về phần tại sao Giai Kỳ lại quên mất ba năm này…có thể là bởi vì cô ấy đã bị chấn động tinh thần bởi một việc gì đó và bản thân không muốn nhớ lại ba năm vừa qua, lựa chọn lãng quên.”

Nhật Lệ khẽ khàng gật đầu, sau đó ngập ngừng cắn môi, khéo léo lựa lời nói tiếp.

“Việc mất trí nhớ của Giai Kỳ có hai trường hợp. Đầu tiên, chuyện này có thể chỉ là tạm thời. Nhưng nếu không may thì có thể cả đời cô ấy cũng không nhớ được."

Bấy giờ Lăng Thành như bị rút cạn toàn bộ sức lực, ngã phịch xuống ghế.

-

Phía bên phòng bệnh, người nhà họ Tống đều nhìn ra được Giai Kỳ thật sự đã hoàn toàn mất trí nhớ.

Theo lý mà nói, việc con gái mình mất trí nhớ sẽ khiến Tịnh Lâm rất đau lòng. Nhưng lúc này đây, bà lại nở nụ cười vui vẻ!

Mất trí nhớ như thế này còn không phải là chuyện tốt sao? Quên đi tên Lăng Thành khốn khiếp kia, đây chính là chuyện vô cùng vô cùng tốt!

“Mẹ, người đó cứ một mực khẳng định anh ta là chồng con, có phải anh ta có vấn đề về não không?”

Giai Kỳ nằm trên giường, giương đôi mắt tò mò hỏi mẹ mình.

Người đàn ông đó đúng là không biết xấu hổ, một câu hai câu ngọt xớt gọi người khác là vợ, nghe buồn nôn chết đi được.

“Đúng đó, cậu ta vốn dĩ có vấn đề về não con ạ.”

Tịnh Lâm gật đầu, chậm rãi nói lại mọi thứ cho Giai Kỳ nghe.

“Đối phương tên Lăng Thành. Cậu ta là một tên khốn khiếp, một kẻ không có lương tâm. Lăng Thành xuất thân từ nhà họ Lăng. Cái tên khốn khiếp đó, con biết nhà họ Lăng mà đúng không? Gia tộc lớn nhất ở Giang Nam. Cậu ta vốn là con trai thứ của nhà họ Lăng, nhưng bản thân lại đi dạy hư các em trai em gái của mình, chọc cho ông nội tức chết…”

Nghe những lời Tịnh Lâm nói, Giai Kỳ cảm thấy cực kỳ chán ghét. Trên đời này, thật sự tồn tại loại người như vậy sao?

“À phải rồi, con gái, mẹ suýt nữa thì quên mất. Gần đây mẹ vừa giới thiệu cho con một người bạn trai đấy.”

Tịnh Lâm mỉm cười dịu dàng nói.

Con gái hiện tại mất trí nhớ, bà phải tận dụng triệt để cơ hội, nhanh chóng tìm cho Giai Kỳ một người bạn trai.

Trước đây có rất nhiều chàng trai xuất thân giàu có theo đuổi Giai Kỳ. Bây giờ điều duy nhất bà cần làm chính là tìm cách tác hợp bọn họ với con gái của mình! Những chàng trai này đều là con rể vàng tương lai, không chỉ có tiền còn có quyền, so với Lăng Thành thì quả thật nổi trội hơn rất nhiều!

Giai Kỳ yếu ớt nở nụ cười.

“Mẹ, mẹ lại muốn gả con đi sao.”

“Đương nhiên, bằng tuổi con bây giờ đều kết hôn, yên bề gia thất cả rồi. Con cũng phải sẵn sàng đi chứ. Mẹ giới thiệu cho con người này, đối phương tên là Hứa Huy, không những nhà giàu có mà còn có vẻ ngoài xuất chúng. Con xem, mẹ quyết định chuyện cưới xin như vậy có ổn không?”

Tịnh Lâm cười nói. Giai Kỳ nhìn mẹ mình, khẽ gật đầu.

“Dạ được, tùy ý mẹ ạ.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Tịnh Lâm nhắc đến đối phương thì nói đặc biệt nhiều. Cậu Hứa Huy này là con của một cao thủ mạt chược, đẹp trai không nói, quan trọng nhất là trong nhà có tiền, gia đình làm nghề buôn bán gỗ, tài sản ước tính hơn trăm triệu!

“Bây giờ mẹ sẽ gọi điện, hẹn cái cậu Hứa Huy đó. Con cứ trò chuyện thoải mái, tìm ra điểm chung giữa hai người. Tối nay mẹ với mọi người đều sẽ về nhà, để cậu ta ở lại bệnh viện chăm sóc cho con, nhé!”

Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy chờ mong của mẹ Giai Kỳ không muốn khiến bà thêm lo lắng, vội vàng gật đầu.

“Được ạ.”

Trí nhớ của Giai Kỳ thật sự dừng lại ở ba năm trước khi cô cùng Lăng Thành gặp mặt. Cô chỉ nhớ gần đây suốt ngày Tịnh Lâm đều giục mình kết hôn.

Cô tính toán một chút, cảm thấy mình thật sự đã đến lúc phải gả đi rồi. Nếu mẹ đã nóng lòng, gấp gáp sắp xếp hôn sự đến như vậy thì cô sẽ cố gắng hết sức để thử với người tên Hứa Huy này xem sao.