Tuyệt Đại Con Rể

Chương 315



Diệu Huyền sư thái thở ra một hơi, chậm rãi ngồi xuống ghế.

Lúc này Diệu Huyền sư thái đang mặc một chiếc váy dài màu tím, tuy chỉ thoáng lướt qua nhưng có thể mơ hồ đoán ra vóc dáng đối phương thật sự không tệ.

“Đến tột cùng chúng ta vẫn không thể biết được ai là người đã tiêu diệt phái Côn Luân. Nhưng tóm lại, tuyệt đối không phải là tên súc sinh Lăng Thành kia.”

Diệu Huyền sư thái từ tốn nói ra từng chữ, tay nâng chén trà khẽ nhấp một ngụm.



Thành phố Đại Phong, nhà họ Tiêu.

Trong sân, Lăng Thành đang nằm trên chõng tre, nhàn nhã ngâm lá trà. Tiêu Diệu Vân lẳng lặng ngồi bên cạnh anh, nụ cười ôn nhu dịu dàng nở trên môi

Hai ngày vừa qua, Lăng Thành vẫn luôn ở tại phòng khách nhà họ Tiêu.

Tiêu Hồng Thanh hoàn toàn không có cách nào ứng phó. Ông thật sự rất muốn đuổi Lăng Thành đi. Nhưng con gái nói, đời này không phải Lăng Thành thì sẽ không kết hôn, thái độ vô cùng quyết liệt. Tiêu Hồng Thanh không có lựa chọn nào khác ngoài việc mắt nhắm mắt mở chấp nhận.

Trải qua hai ngày tự săn sóc bản thân, Tiêu Diệu Vân lúc này đã hoàn toàn bình phục, gương mặt hồng hào, xinh đẹp không gì sánh nổi.

Bên cạnh những đóa hoa đang nở rộ, Tuyết Ưng lười biếng nằm phơi nắng.

Tiêu Diệu Vân nhìn thấy, không khỏi mỉm cười nói.

“Tuyết Ưng trông vậy mà thông minh lắm đấy, lại còn biết tự mình phơi nắng nữa, đáng yêu muốn chết.”

Lăng Thành khẽ nhếch môi, lần này phái Côn Luân bị triệt tiêu đến sạch sẽ, thu hoạch bất ngờ và ngoài ý muốn nhất chính là con Tuyết Ưng này.

Tuyết Ưng không chỉ nghe hiểu tiếng người, mà còn thường xuyên bám dính lấy Diệu Vân và Lăng Thành đòi chơi đùa.. Khi không ai quan tâm, nó liền bay đi nơi khác, tìm chỗ chơi mới.

Nhưng nó chưa bao giờ bay quá xa, chỉ cần Lăng Thành thổi còi, nó sẽ lập tức bay về.

“Nghe thấy không, Diệu Vân khen mày đáng yêu kìa.”

Lăng Thành nói chuyện với Tuyết Ưng.

Tuyết Ưng dáng vẻ vô cùng kích động, lông mao trên người theo đó cũng run run, nhanh như cắt bay về phía Tiêu Diệu Vân, dùng đầu cọ lên vai cô.

“Được rồi, được rồi.”

Tiêu Diệu Vân dỗ dành sờ đầu nó một chút, sau đó quay sang Lăng Thành.

“Mau chụp ảnh cho chúng em đi.”

“Được rồi.”

Lăng Thành gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra. Đồng thời lúc này, hồi chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

Nhìn tên người gọi đến là Tôn Đại Quân, Lăng Thành vội vàng nhấn nút tiếp nhận.

Ngay sau đó, giọng Tôn Đại Quân ồn ào vang lên.

“Nè, Lăng Thành, Tiêu Diệu Vân không sao chứ?"

Lăng Thành bật cười đáp lời.

“Hiện tại đã ổn rồi, không sao đâu.”

“Vậy quá tốt rồi.”

Tôn Đại Quân xem chừng rất vui vẻ, ngay cả thanh âm cũng lộ rõ vẻ phấn khích.

“Lăng Thành, mình nói cậu nghe, cậu phải lập tức đến núi Côn Luân đi thôi. Mình với anh Sửu vậy mà đã tìm ra nơi chôn kho báu của Hồ Kinh Dương ngay dưới lòng đất đó, ha ha ha! Cậu mau tới đây đi thôi!”

Môn phái Côn Luân bị tiêu diệt, đệ tử Côn Lôn đang phiêu bạt khắp nơi ở bên ngoài cũng không dám trở về núi.

Người đứng đầu phái Côn Luân đã mất tích, ai lại dám quay lại chứ.

Thấy tình hình chuyển biến như vậy, Tôn Đại Quân và Hề Văn Sửu không chút nào lưu tình, triệt để xới tung toàn bộ núi Côn Luân lên. Cả hai vô tình phát hiện ra một kho báu dưới lòng đất, Tôn Đại Quân liền gọi điện cho Lăng Thành thông báo.

Anh em tốt chính là, có chuyện vui lập tức liền muốn chia sớt cùng nhau.

Kho báu dưới lòng đất?

Nghe thấy những lời này, Lăng Thành trong lòng dâng lên hứng thú.

“Kho báu rốt cuộc là có những thứ gì?”

“Vô vàn đồ trang sức, đá quý vàng bạc! Ngoài ra, còn có một thứ tuyệt vời nữa!”

Tôn Đại Quân hào hứng kể ra.

“Thứ tuyệt vời? Cậu mau nói xem nào, đừng có lấp lửng như vậy chứ!”

Lăng Thành hiện tại vô cùng tò mò.

“Mình sẽ không nói cho cậu biết đâu, hahaha! Bớt luyên thuyên đi, mau tới nhanh nào, mình với anh Sửu đang đợi cậu ở núi Côn Luân đó.”

Tôn Đại Quân lớn tiếng cười mắng, nói xong lập tức cúp điện thoại.

Lăng Thành không khỏi tò mò thứ mà Tôn Đại Quân nhắc đến, vì vậy anh nói với Tiêu Diệu Vân rằng mình có việc cần đi, ngày mai sẽ quay trở lại. Sau đó anh cưỡi Tuyết Ưng, nóng lòng bay nhanh đến núi Côn Luân.

Chao lượn trên bầu trời, Lăng Thành cảm thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm.

Nói đến mới nhớ, đây chính là lần thứ hai anh cưỡi trên Tuyết Ưng.

Lần đầu tiên là từ núi Côn Luân bay về thành phố Đại Phong, thời điểm đó vì cứu Tiêu Diệu Vân, anh gần như chạy đua với thời gian từng chút một, trong lòng đầy lo lắng.

Nhưng so với lúc đó, tâm trạng Lăng Thành hiện tại đã khác xa. Giờ phút này, Lăng Thành đang ngồi trên lưng Tuyết Ưng, nhìn sông núi cùng cảnh đẹp non nước phía dưới, Lăng Thành cảm thấy tâm tình thoải mái đến mức khó mà diễn tả thành lời.

Anh thi thoảng lại không nhịn được vỗ nhẹ vào đầu Tuyết Ưng. Con đại bàng tuyết này quả là báu vật, không chỉ có linh tính mà còn bay rất nhanh. Có được Tuyết Ưng thì không cần đến ô tô hay máy bay nữa rồi.

Trong lòng Lăng Thành đang thầm cảm thán khen ngợi, đột nhiên đúng lúc này Tuyết Ưng kêu lên một tiếng, sau đó lệch hướng, chao lượn cả thân người bay về phía dãy núi bên trái.

Dãy núi đó, chính là núi Hoàng Thiên Long!

“Khốn khiếp...”

Lăng Thành ban đầu tuy hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh vỗ nhẹ vào cổ Tuyết Ưng trấn an.

"Nào nào, mày bay lệch rồi…Núi Côn Luân không phải nằm bên này đâu…”

Tuyết Ưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ. Vừa dứt lời khen xong, hiện tại đến đường bay cũng không còn phân rõ nữa rồi.

Nghe thấy lời của Lăng Thành, Tuyết Ưng kêu to hai tiếng như đang trả lời. Tuy nhiên, Tuyết Ưng vẫn nghiêng mình, hướng về núi Hoàng Thiên Long mà bay đến.

Lăng Thành bấy giờ muốn cười cũng cười không nổi nữa.

“Tao thật không hiểu, mày cuối cùng là có ý gì đây.”

Lăng Thành bối rối cào tóc, Tuyết Ưng này vốn rất có linh tính, đột nhiên bay về phía núi Hoàng Thiên Long, hẳn là có nguyên nhân.

Nghĩ đến đó, Lăng Thành ngừng việc khuyên nhủ nó, chỉ chậm rãi vòng tay ôm chặt lấy cổ Tuyết Ưng.

Độ chừng khoảng vài phút sau, Tuyết Ưng từ từ đáp xuống nền đất trên núi Hoàng Thiên Long. Cách đó không xa, có một thung lũng.

Tuyết Ưng hướng về phía thung lũng, rướn cổ kêu to. Sau đó, nó dụi đầu vào cánh tay của Lăng Thành, biểu hiện tranh công đòi khen vô cùng rõ ràng.

Lăng Thành thoáng nghi hoặc, từng bước hướng về phía trước, nhìn về phía thung lũng. Vừa liếc mắt nhìn, anh lập tức ngây ngẩn cả người!

Giữa lòng thung lũng hiện tại đang tụ họp một nhóm người. Những người này màu sắc quần áo đều khác nhau, rõ ràng đều là người lang bạt trên giang hồ.

Lăng Thành có thể nhìn rõ trong đám người này, có người thuộc phái Cái Bang, có người đến từ phái Cự Kình,…thậm chí còn cả phái Đào Hoa Đảo. Đa phần đều là môn phái nhỏ, tính toán phải có hơn một trăm người.

Trong đó, có một cô gái đã thu hút sự chú ý của Lăng Thành.

Đối phương mặc một chiếc váy trắng dài thướt tha, dán gver yêu kiều xinh đẹp nhưng màu tóc lại trắng xóa như tuyết. Đó chính là đại tiểu thư đến từ phái Đào Hoa Đảo, Hoàng Linh. Trước đây tại đại hội săn sư tử, Lăng Thành đã sớm để ý đến cô. Dẫu sao thì mái tóc trắng ấy quá mức đặc biệt.

Lúc này, những người thuộc hàng cao thủ đang đứng quây quần lại cùng nhau, sôi nổi lên tiếng nghị luận.

Ở trước cửa hang dựng tấm bia đá với dòng chữ được khắc lên. Tuy nhiên bởi vì khá xa nên Lăng Thành không thể đọc được nội dung được ghi trên đó.

Nếu anh đoán không nhầm, hang núi này hẳn là một ngôi mộ cổ. Vị trí của ngôi mộ cổ này xa xôi như vậy, những người này ở đây rốt cuộc để làm gì?

Hay là, trong ngôi mộ cổ này có chứa báu vật?

Nghĩ tới trường hợp đó, Lăng Thành vươn tay sờ sờ đầu của Tuyết Ưng khen nó.

“Thật là một đứa nhỏ thông minh mà. Mày biết trong ngôi mộ cổ này có thứ gì đó đặc biệt, vậy nên mới đưa tao đến đây đúng không?”

Tuyết Ưng kêu lên một tiếng, chiếc đầu đầy lông gật gật.

Lăng Thành bị hành động của Tuyết Ưng chọc cười, càng thêm yêu thích vuốt ve nó.

“Lăng Thành?”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ngay phía sau lưng anh.

Chết tiệt! Thanh âm bất ngờ khiến Lăng Thành thoáng giật mình. Anh theo bản năng quay đầu lại, nhất thời sửng sốt!

Một bóng dáng vô cùng thân thuộc, đối phương đứng đó, nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

Nhậm Doanh Doanh!

Ở phía sau cô, còn có hai người theo cùng. Đó là Thử thần vệ và Ngưu thần vệ.

Lúc này, Nhậm Doanh Doanh mặc trên người bộ quần áo thể thao màu xanh lục đậm, chân mang AJ. Lăng Thành không nghĩ tới cho dù chỉ mới vừa đến đại lục này, cô lại có thể ăn mặc thời thượng đến như vậy. Bộ quần áo khiến cô trông càng thêm gợi cảm.

Lăng Thành từng gặp qua vô số người con gái xinh đẹp khác nhau. Thế nhưng người có vóc dáng ma quỷ, mê hoặc lòng người nhất chính là Nhậm Doanh Doanh.

Ngay cả bộ quần áo thể thao hiện tại cũng suýt bị cô làm cho bung cả nút. Không cần phải diễn tả có bao nhiêu sự quyến rũ ẩn hiện bên dưới lớp áo kia.

Lăng Thành rất nhanh liền quay trở về trạng thái bình thường, nhìn về phía cô.

“Sao…sao cô lại ở đây?”

Nhậm Doanh Doanh trên gương mặt toàn bộ đều là ý cười, ung dung đi tới.

“Nếu anh có thể ở đây, vậy tại sao tôi không thể chứ?”

Nói đến đó, Nhậm Doanh Doanh liền liếc mắt nhìn về phía đám người vẫn đang mải mê tranh luận phía bên trong ngôi mộ cổ.

Có thể thấy rõ ràng, ban nãy cô cũng đã nấp ở đây để nghe ngóng mọi chuyện.

Lăng Thành tò mò, chủ động hỏi ra vấn đề bản thân thắc mắc.

“Tại sao những người kia lại tụ tập ở đây? Trong ngôi mộ cổ này có báu vật gì ư?”

Nhậm Doanh Doanh khẽ nở nụ cười.

“Trăm nghìn năm trôi qua, không biết đã có bao nhiêu kẻ mạnh xuất hiện xuyên suốt dòng thời gian. Những người trị vì tối cao khi ấy đã cho người xây nơi yên nghỉ của chính mình theo một cách rất đặc biệt, chỉ cho phép người có duyên với họ mới có thể đặt chân vào…Bởi lẽ, có rất nhiều người, cả đời tung hoành nhưng lại chẳng thể có nổi cho mình một người học trò thực thụ. Họ không muốn khi mình mất đi rồi, những thứ tuyệt học đều theo đó mà biến mất. Nói chính xác hơn, họ luôn tìm kiếm người kế thừa, bất luận là mất bao lâu đi chăng nữa.”

Dứt lời, cô không khỏi nhìn về phía ngôi mộ cổ cách đó không xa, khẽ nhíu mày.

“Mặc dù tôi không biết chủ nhân của ngôi mộ cổ này là ai, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng chủ nhân của ngôi mộ cổ này trước khi chết chính là một kẻ vô cùng hùng mạnh. Bằng không, những môn phái này sao có thể có hứng thú, cất công chạy đến đây?”