Tuyệt Đại Con Rể

Chương 316



Nhậm Doanh Doanh trong lúc vô tình, đã biết được tin tức về ngôi mộ cổ này.

Mấy tiếng trước, người của cô tình cờ phát hiện có một nhóm người hành tung rất bí ẩn đã tập hợp ở thung lũng này.

Khi vừa nghe tin, Nhậm Doanh Doanh cũng không nghĩ nhiều, chỉ đem theo Thử thần vệ và Ngưu thần vệ nhà mình chạy đến đây.

Không ngờ vừa tới chưa được bao lâu thì cô trông thấy Lăng Thành cưỡi Tuyết Ưng đáp xuống nơi này.

Nhậm Doanh Doanh vẫn duy trì nụ cười ưu nhã trên môi, hỏi Lăng Thành.

“Gần đây, có tin đồn rằng phái Côn Luân bị tiêu diệt trong vòng một ngày. Chẳng lẽ là do phái Thiên Môn của anh làm ra sao?”

Nhắc lại chuyện này, quả thật Nhậm Doanh Doanh đã vô cùng bất ngờ, trong mắt toàn bộ đều là vẻ không tin nổi!

Thời điểm Lăng Thành nói rằng phái Côn Luân sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt, Nhậm Doanh Doanh đã không tin.

Hiện tại nhìn thấy bên cạnh Lăng Thành còn mang theo cả Tuyết Ưng, Nhậm Doanh Doanh sững người đến mức không thể thốt ra bất kỳ lời nào.

Bởi vì loại đại bàng tuyết, gọi chung là Tuyết Ưng này chỉ xuất hiện ở Đại Lục Tận Thế!

Cha đem Tuyết Ưng thưởng cho Hồ Kinh Dương, chuyện này cô đương nhiên biết!

“Đúng, là tôi làm.”

Lăng Thành nhún vai, thoải mái thừa nhận.

“Tôi đã chính tay giết sạch đám người cô bồi dưỡng ở Đại Lục Tận Thế? Sao nào, có phải khi nghe được, trong lòng cô rất khó chịu đúng không?”

“Anh!”

Nhậm Doanh Doanh tức giận đến mức giậm chân. Cùng lúc này, đám người kia bắt đầu di chuyển, từ từ tiến vào trong hang động.

“Bọn chúng đã vào trong rồi, chúng ta mau theo sau quan sát.”

Nhậm Doanh Doanh quay đầu ra hiệu cho Thử thần vệ và Ngưu thần vệ.

Vừa dứt lời, cả ba người nhanh chóng hướng về phía hang động đi vào.

Lăng Thành hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không đấu tranh lại sự tò mò trong lòng, dặn dò Tuyết Ưng đứng bên ngoài chờ mình, lập tức theo chân Nhậm Doanh Doanh vào trong.

Trước cổng mộ cổ, chỉ có thể nhìn thấy một lối đi dài đằng đẵng, xung quanh không có lấy chút ánh sáng, tối đen đến mờ mịt.

Lăng Thành có thể cảm nhận được một luồng linh lực từ bên trong tràn ra ngoài. Nguồn linh lực mạnh mẽ như vậy, bên trong khẳng định có báu vật! Lăng Thành không suy nghĩ nhiều thêm nữa, trực tiếp bước vào.

Nhậm Doanh Doanh đồng thời cũng nhận thức được nguồn sức mạnh này, gương mặt lộ vẻ kích động, theo sát Lăng Thành.

Đi được gần mười phút, con đường vốn dĩ chật hẹp đột nhiên dần trở nên thông thoáng hơn. Trước mắt Lăng Thành, hiện ra khoảng không gian vô cùng rộng lớn.

Không gian này trải dài và mở rộng hơn vài nghìn mét vuông. Ở khoảng không mênh mông này, có hơn hàng nghìn cây cọc gỗ được dựng lên.

Mỗi cọc gỗ cao hơn ba mét!

Lăng Thành thoáng nhíu mày, những cọc gỗ này trông thì có vẻ được dựng vô cùng lộn xộn nhưng nếu nhìn kĩ liền có thể đoán được quy luật nhất định của nó. Nếu anh đoán không sai, đây rất có thể là một trận pháp.

Tuy nhiên điều khiến Lăng Thành không ngờ tới chính là dưới mỗi cọc gỗ chính là đám người lang bạt giang hồ ban nãy. Hiện tại, đôi mắt họ đều đỏ ngầu như tụ máu, không ngừng lao vào chém giết lẫn nhau! Tình cảnh hoàn toàn hỗn loạn, tất cả dường như đều phát điên, thứ duy nhất bọn họ xử lý người trước mặt mình!

“Mày là đồ rác rưởi, còn muốn chiếm đoạt báu vật với tao sao? Mau đi chết đi!”

“Báu vật là của tao, ai dám động đến thì kẻ đó chết chắc!”

Tiếng gào thét không ngừng vang lên, hành động của đám người này ngày càng dữ đội, ra tay ngày càng tàn nhẫn, máu tươi đỏ sẫm chảy thành sống, tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền vào tai.

Trông thấy cảnh tượng này, Nhậm Doanh Doanh mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế này? Những người này xuất thân đều là cao thủ đến từ Cái Bang, Đào Hoa Đảo,..Từ trước đến nay mối quan hệ giữa bọn họ vốn dĩ không tệ, tại sao bây giờ lại bắt đầu đánh nhau? Thời điểm owr bên ngoài hang động, mọi người đều cư xử vô cùng bình thường, vì sao chỉ trong nháy mắt liền đánh tới mức ngươi sống ta chết tàn nhẫn như vậy cơ chứ?

Nhậm Doanh Doanh nghiêng đầu nhìn Lăng Thành.

“Bọn họ tột cùng bị gì vậy?”

Hừm.

Lăng Thành hít sâu một hơi, đáy mắt lía lên vài suy đoán, chậm rãi nói ra.

“Nếu tôi không nhầm, những cọc gỗ này vốn dĩ được sắp xếp như một trận pháp. Hơn nữa, trận pháp này vô cùng cao cấp. Nó có tên là: Huyễn Trận.”

Dựa trên ghi chép trong Bạch Khởi Thần Trận, Huyễn Trận là một trận pháp cực kì lợi hại, có thể xem như là loại trận pháp cao cấp nhất!

Lăng Thành dừng lại một chút, sau đó tiếp tục giải thích.

“Chỗ lợi hại nhất của Huyễn Trận chính là có thể khiến con người sinh ra ảo giác.”

Vừa nói, Lăng Thành vừa trực tiếp chỉ vào đám người đang đánh nhau.

“Những người này vốn đã bị trận pháp khống chế, nảy sinh ra ảo giác mình đang cầm trong tay báu vật của ngôi mộ cổ. Chính vì sợ người khác giành lấy, nên đã ra tay tàn sát lẫn nhau.”

Lăng Thành đoán không sai.

Mặc dù trước khi đặt chân vào trong, toàn bộ đã thống nhất sẽ cùng nhau khám phá bí mật của ngôi mộ cổ này. Nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều có lòng tham muốn một mình độc chiếm báu vật.

Kết quả, toàn bộ đều bị sa chân vào Huyễn Trận. Báu vật còn chưa kịp tìm thấy, trong đầu đã chậm rãi nảy sinh ảo giác. Tưởng tượng ra việc bản thân có được báu vật, từng người một đều bắt đầu lộ ra bản chất thật sự, không chút nương tay lao vào nhau chém giết loạn xạ.

“Nhưng cô không cần sợ, tôi có cách gỡ bỏ loại ảo giác này.”

Lăng Thành nhìn Nhậm Doanh Doanh, nở nụ cười tự tin.

Vừa dứt lời, Lăng Thành vươn tay gõ nhẹ vào huyệt đạo trên vai mình. Huyệt đạo này, được gọi là “Bệ thần huyệt.”

Trong Bạch Khởi Thần Trận đã nói rất chi tiết, nếu bệ thần huyệt bị phong tỏa thì ảo giác sẽ không ảnh hưởng đến bản thân nữa.

Quả nhiên đúng như vậy.

Sau khi gõ vào huyệt đạo trên vai, Lăng Thành lập tức cảm thấy cả người đều tỉnh táo.

Sau đó, Lăng Thành quay sang phía Nhậm Doanh Doanh.

“Nào, để tôi giúp cô…”

Kết quả vừa dứt lời xong, Nhậm Doanh Doanh đột nhiên cả người run rẩy, tiến về phía Lăng Thành quỳ xuống, gương mặt ngập tràn sự mừng rỡ.

“Cha! Rốt cuộc thì con đã có thể gặp được cha rồi…”

Cái gì?

Cô ấy…cô ấy gọi mình là cha?”

Lăng Thành sửng sốt một chút, lập tức nhận thức được chuyện đang diễn ra. Bản thân vậy mà chậm một bước, để cho Nhậm Doanh Doanh rơi vào ảo giác rồi.

Đã tròn hai tháng kể từ ngày Nhậm Doanh Doanh đặt chân lên Địa Nguyên Đại Lục. Mặc dù bề ngoài cô rất mạnh mẽ thế nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, cô vẫn luôn nhớ về Đại Lục Tận Thế và cha mình.

Lúc này, Nhậm Doanh Doanh bị cảm xúc ảnh hưởng, vì vậy nảy sinh ảo giác, trực tiếp xem Lăng Thành là cha mình, người trị vì Đại Lục Tận Thế.

Biết được điều này, Lăng Thành vừa cảm thấy kinh ngạc vừa buồn cười.

Haha, Nhậm Doanh Doanh nhìn vậy nhưng cũng quá mức đáng yêu rồi, xem anh trở thành cha của cô ấy? Hahaha!

Lăng Thành cười đến mức muốn nội thương, lấy điện thoại di động ra mở phần quay phim, quay về phía Nhậm Doanh Doanh. Haha, hình ảnh này này tất nhiên phải ghi lại để làm kỷ niệm rồi.

“Con gái, mau mát-xa chân cho cha nào.”

Thanh âm Lăng Thành nghe vào tai tuy cảm thấy bình thường nhưng ý tứ trêu chọc lại vô cùng rõ ràng.

“Vâng ạ.”

Nhậm Doanh Doanh gật đầu, quỳ xuống trước mặt Lăng Thành, vừa thực hiện động tác xoa bóp vừa hỏi.

“Cha, như vậy đã được chưa?”

“Được rồi, được rồi.”

Lăng Thành không nhịn được bật cười.

Sau khi xoa bóp hồi lâu, Nhậm Doanh Doanh đột nhiên kêu một tiếng, đứng dậy nhào vào lòng của Lăng Thành, cánh tay trắng nõn, mềm mại như ngọc quàng lấy cổ anh.

“Cha, con gái thật sự rất nhớ cha…”

Ngay từ khi còn bé, cha đã luôn cưng chiều Nhậm Doanh Doanh, cô cũng thường xuyên làm nũng trước mặt ông. Nhưng Nhậm Doanh Doanh hiện tại vẫn không tài nào nhận thức được người trước mặt cô không phải là cha mình, mà là Lăng Thành.

Ầm!

Đột nhiên bị Nhậm Doanh Doanh ôm chặt, cảm nhận hương thơm nhẹ nhàng quẩn quanh cánh mũi, cả người Lăng Thành gần như muốn mềm nhũn!

Phải thừa nhận rằng thân hình của Nhậm Doanh Doanh quả thật rất thu hút. Đặc biệt là dáng vẻ nũng nịu này, quá mức quyến rũ.

Anh vui vẻ ôm đối phương thêm một lúc nữa, khi đảm bảo đoạn phim đã được ghi lại, Lăng Thành khẽ nhếch môi, gõ nhẹ vào vai của Nhậm Doanh Doanh.

Trong phút chốc, toàn thân Nhậm Doanh Doanh giật bắn lên, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo trở lại.

Vừa nhận thức mọi thứ, cô liền phát hiện Lăng Thành đang ôm lấy mình, nhất thời cả người đều trở nên bối rối.

Gì đây?

Khuôn mặt Nhậm Doanh Doanh đỏ bừng, cô vội vàng tránh thoát khỏi vòng tay của Lăng Thành, tức giận nhìn chằm chằm anh.

“Anh… anh đang làm gì vậy? Dám tự tiện động vào tôi, anh muốn chết hả?”

Lăng Thành vậy mà thừa dịp mình không để ý lại dám giở trò xằng bậy ôm mình! Cái người này thật…thật quá khốn khiếp mà.