Tuyệt Đại Con Rể

Chương 317



Lăng Thành mỉm cười nhìn cô, nói.

“Công chúa ơi, là cô chủ động nhảy lên ôm tôi đấy chứ. Tôi là người đã có vợ, cô chủ động như vậy tôi còn chưa tức giận thì làm sao cô lại tức giận nhỉ?”

“Anh, anh đừng có ăn nói hàm hồ!”

Nhậm Doanh Doanh thoáng cắn môi. Mình như vậy mà lại chủ động ôm người như Lăng Thành sao?

Lăng Thành hơi vẫy tay.

“Ban nãy tôi vừa nói, Huyễn Trận có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.”

Vừa nói chuyện anh vừa bật lại đoạn phim mình vừa quay.

Trong đoạn clip, hình ảnh Nhậm Doanh Doanh nhào vào lòng Lăng Thành làm nũng hiện lên rõ mồn một.

“Cha, con gái thật sự rất nhớ cha…”

Nhìn thấy chính mình hành xử như vậy, Nhậm Doanh Doanh mặt mày đỏ như gấc. May mắn là nơi này ánh sáng không quá tốt, vậy nên Lăng Thành không thể nhìn ra.

“Anh…anh mau tắt đi!”

Nhậm Doanh Doanh rướn người giật lấy điện thoại, tắt đi đoạn phim.

Cô thừa nhận, ban nãy dường như cô đã thật sự bị Huyễn Trận khống chế.

Bản thân thật sự xem Lăng Thành là cha mình…

Điều này…thật quá mức xấu hổ mà…

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản thân cùng học qua với quốc sư biết bao trận pháp, chưa từng nghe nói qua có loại trận pháp khiến người ta nảy sinh ảo giác!

Vậy mà Lăng Thành không chỉ biết về Huyễn Trận, còn có thể hóa giải được trận pháp dễ dàng. Trình độ của đối phương, quả thật là cao thâm khó lường.

Mải miên man suy nghĩ, sau lưng liền vang lên tiếng gọi.

“Công chúa...”

Nhậm Doanh Doanh xoay người nhìn, lập tức sững sờ.

Thử thần vệ cách đó vài mét đang cực kì kích động, hiển nhiên đã triệt để rơi vào ảo giác. Hắn ôm lấy Ngưu thần vệ, ngốc nghếch bộc bạch.

“Công chúa…Công chúa Doanh Doanh, người thật xinh đẹp. Thuộc hạ nguyện ý đi theo người vĩnh viễn. Chỉ cần công chúa cho phép ta được ở bên cạnh, hầu hạ chăm sóc người, làm trâu làm ngựa thuộc hạ cũng vui lòng...Nếu như thuộc hạ có thể trải qua một đêm với người, thuộc hạ đã mãn nguyện lắm rồi…Nhưng thuộc hạ biết, thuộc hạ và người không thể cùng nhau. Người là công chúa, xuất thân cành vàng lá ngọc, đứng ở nơi cao. Thuộc họ chỉ là một kẻ hầu hèn mọn. Thuộc hạ đã từng cam đoan với cha người sẽ bảo vệ người thật tốt. Vì lẽ đó, chúng ta không bao giờ có thể ở bên nhau…”

Có thể nhìn thấy rõ ràng, Thử thần vệ đã nhìn thấy hình ảnh của Nhậm Doanh Doanh thông qua Ngưu thần vệ.

Lăng Thành ban đầu có hơi sửng sốt, sau đó trong mắt đều toàn là ý cười. Anh nghiêng đầu nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh.

“Công chúa, tôi không nghĩ cô lại quyến rũ như vậy đó. Đến ngay cả thuộc hạ cũng sinh lòng say mê cô, tuyệt đối ngưỡng mộ. Thậm chí cậu ta còn nói, nếu có thể trải qua một đêm với cô, cậu ta sẽ mãn nguyện lắm kia kìa.”

“Anh…anh im miệng ngay cho tôi.”

Nhậm Doanh Doanh ngượng tới mức mặt đỏ như quả táo chín.

Chuyện Thử thần vệ yêu thích mình…xem như trực tiếp bỏ qua.

Nhưng đối phương lại vô tình nói ra nỗi lòng bản thân ngay trước mặt Lăng Thành. Đây cũng quá xấu hổ rồi.

Nhìn thấy Lăng Thành vẫn đang cười không dứt, Nhậm Doanh Doanh giậm chân.

“Đừng có cười nữa, mau giúp bọn họ tỉnh táo lại đi.”

Lăng Thành thu lại nụ cười, chỉ còn nét cong cong trên khóe môi, ba bước thành hai bước đi đến chỗ hai người thuộc hạ của Nhậm Doanh Doanh, điểm nhẹ lên vai họ.

Chỉ trong phút chốc, Thử thần vệ và Ngưu thần vệ đã trở về như bình thường.

“Con bò chết tiệt này, sao cậu lại ôm tôi?”

“Tôi mới là người phải nói câu đó đấy. Con chuột hôi hám nhà cậu mau trèo xuống khỏi người tôi ngay.”

Sau khi tỉnh táo trở lại, cả hai bắt đầu trực tiếp đấu võ mồm với nhau, mặt mày đầy vẻ ghét bỏ đối phương.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lăng Thành cười gập cả người. Hahaha, không chỉ có Nhậm Doanh Doanh tính cách thú vị, ngay cả thuộc hạ của cô ấy cũng biết cách làm trò hài hước quá đỗi, hahaha.

Nhậm Doanh Doanh vừa xấu hổ vừa tức giận, được nhẹ giọng mắng một tiếng.

“Đừng có ầm ĩ nữa, trật tự lại hết xem nào.”

Cô vừa dứt lời, hai người thuộc hạ liền ngoan ngoãn im lặng.

“Được rồi, bây giờ chúng ta đều không sao, hiện tại mau vào trong xem đi.”

Lăng Thành xua tay, nóng lòng bước vào trong mộ.

Có thể ngay trong chính ngôi mộ của mình mà bày ra Huyễn Trận, đối phương chắc chắn là một người cực kì lợi hại!

Anh muốn nhìn thử xem, chủ nhân ngôi mộ cổ này là ai.

Cách đó mười mét, các cao thủ đến từ đủ bang phái khác nhau vẫn đang điên cuồng chém giết. Hơn một trăm người tiến vào lăng mộ, nhưng không tới mười người có thể đứng vững vào lúc này!

Những người còn lại đều dính đầy máu, lại còn đang chém giết lẫn nhau, không có ý tứ dừng lại!

Duy nhất chỉ có một người không làm ra hành động gì khác thường.

Đấy là Hoàng Linh!

Lúc này, Hoàng Linh đang dựa vào một cái cọc gỗ, vẻ mặt hưng phấn, đang lẩm bẩm giống như đang trò chuyện với ai đó. Rõ ràng cô cũng rơi vào ảo giác, nhưng ảo giác của cô khác với những người ở đây.

Lăng Thành chậm rãi tiến đến gần, nghe được những lời Hoàng Linh thì thầm nói.

“Đào Hoa Đảo chúng tôi tuy chỉ là một bang phái nhỏ nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chó săn cho bất kì một ai…Tất cả các người, mau cút về Đại Lục Tận Thế đi.”

Nghe đến đây, trong lòng Lăng Thành không khỏi dâng lên sự nể trọng với người này!

Xem xét tình hình, Đại Lục Tận Thế đã buộc Đào Hoa Đảo phải chịu đầu hàng.

Kết quả chính là, Đào Hoa Đảo đã không chịu nhượng bộ.

Hoàng Linh này tuy là phụ nữ nhưng khí khái của cô ấy thật đáng khâm phục! Không chút do dự, Lăng Thành đi về phía trước, gõ nhẹ vào huyệt của Hoàng Linh.

Hoàng Linh thân thể run lên, đột nhiên tỉnh lại.

Nhìn thấy Lăng Thành trước mặt, Hoàng Ling căng cứng cơ thể, hỏi dò.

“Lăng Thành? Anh…sao anh lại xuất hiện ở đây?…”

Cùng lúc đó Hoàng Ling giật mình khi thấy mọi người đang đánh nhau hỗn loạn.

“Bọn họ…bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lăng Thành mỉm cười nhìn cô.

"Cô và bọn họ, đều nảy sinh ảo giác. Nơi này rất nguy hiểm, cô mau ra ngoài trước đi.”

Dứt lời, Lăng Thành không nói tiếp nữa, quay người đi về phía Nhậm Doanh Doanh

Hoàng Linh sững sờ ở đó, ngây người nhìn theo bóng lưng của Lăng Thành. Cô tự hỏi, có phải đối phương là người đã giúp mình thoát khỏi ảo giác ban nãy hay không…

Mọi người lang bạt trên giang hồ đều nói Lăng Thành khiến ông mình tức giận đến chết, dạy hư những đứa em của mình, thậm chí còn gia nhập Trường Sinh Điện. Nhưng hiện tại Hoàng Linh cảm thấy Lăng Thành không hề tệ như trong lời đồn chút nào.

Phía bên kia, Nhậm Doanh Doanh nhìn thấy Lăng Thành quay về, không khỏi trêu chọc.

“Chà chà, Lăng Thành anh cũng thật biết thương hoa tiếc ngọc quá đấy chứ. Nhiều người như vậy không cứu, chỉ một mực muốn cứu tiểu thư của bang phái Đảo Đào Hoa.”

Dứt lời, thanh âm Nhậm Doanh Doanh còn lộ ra thêm vài phần cân nhắc.

"Nói gì thì nói, Hoàng Linh trông rất đẹp. Mặc dù mái tóc trắng xóa, nhưng đối phương vô cùng xinh đẹp. Có phải là, anh động lòng rồi hay không?”

Lăng Thành không trả lời, cũng chẳng biện bạch gì thêm cho bản thân.

Chính vì Hoàng Linh không lựa chọn dựa vào Đại Lục Tận Thế, nên Lăng Thành mới cứu cô! Loại chuyện này sao có thể nói cho Nhậm Doanh Doanh biết được!

Nhưng đương nhiên Lăng Thành sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc lại cô.

“Gì đây? Giọng nói chua lòm đến như vậy, công chúa là đang ghen tị sao?”

Ghen tị?

Mặt mày Nhậm Doanh Doanh đỏ cả lên, không nhịn được mắng một tiếng.

“Anh bị điên à, bớt tự luyến đi.”

Lăng Thành đúng là càng lúc càng to gan, dám giễu cợt mình như vậy.

“Được rồi, cha không tự luyến nữa. Con gái ngoan à.”

Lăng Thành phẩy phẩy tay.

“Anh, anh muốn chết có đúng không hả?”

Nhậm Doanh Doanh tức giận, giơ tay muốn đánh Lăng Thành.

Lăng Thành vậy mà dám nhắc lại chuyện ban nãy! Vừa rồi bản thân gọi đối phương là cho, cứ nhớ tới là thấy xấu hổ!

Lăng Thành bỏ chạy, ha hả bật cười. Nhậm Doanh Doanh cật lực ở phía sau đuổi theo.

Lúc Thử thần vệ và Ngưu thần vệ kịp phản ứng trở lại, thì Lăng Thành và Nhậm Doanh Doanh đã sớm không còn thấy bóng dáng nữa.

“Công chúa đâu rồi?”

Ngưu thần vệ kêu lên.

“Xem ra thì hình như…công chúa đang đuổi theo Lăng Thành.”

Thử thần vệ lẩm bẩm trong miệng.

“Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đi tìm công chúa! Đúng là thành sự thì ít, bại sự có thừa mà!”

Ngưu thần vệ tức giận kêu lên.

“Nói cái gì! Công chúa lạc mất, chẳng phải cậu cũng phải chịu trách nhiệm hay sao?”

Hai người một đường vừa tìm kiếm Nhậm Doanh Doanh vừa cãi nhau, ỏm tỏi cả lên.