Tuyệt Đại Con Rể

Chương 319



Nhìn sắc mặt Lăng Thành tái nhợt, Nhậm Doanh Doanh cuống cuồng lo lắng.

“Lăng Thành, anh phải cố gắng lên…”

Lăng Thành nở nụ cười gượng gạo, e rằng lần này, anh thật sự xong đời rồi. Nọc độc của bọ cạp đã dần dần xâm nhập vào cơ thể.

“Khoan đã, tôi nhớ ra rồi! Tôi chắc chắn có biện pháp cứu anh!”

Nhậm Doanh Doanh dường như nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng đứng dậy, đi đến bên cạnh Thiên Nhãn Bọ Cạp Vương, tay cầm chuôi Kiếm Huyết Ẩm, lấy viên hồng ngọc ngay trên trán bọ cạp tháo xuống.

Cô ấy đang làm gì vậy?

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lăng Thành không khỏi mơ hồ.

Anh nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh đi tới trước mặt mình, tay cầm theo viên hồng ngọc, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.

“Lăng Thành, mau mở miệng ra. Thứ này có thể giải độc.”

Nhậm Doanh Doanh nhẹ nhàng nói.

“Thời điểm ở Tàng Thư Các tại Đại Lục Tận Thế tôi tình cờ xem được một quyển sách cổ. Trong đó có viết rằng, trên trán Thiên Nhãn Bọ Cạp Vương có một đôi mắt đỏ, thật ra đó không phải là đôi mắt của nó, mà là tinh hoa mà Bọ Cạp Vương hấp thụ được.”

Nói tới đây, Nhậm Doanh Doanh tiếp tục.

“Người ta nói rằng chỉ cần ăn vật, tất cả các loại độc đều có thể chữa trị, hơn nữa sau đó có thể như được tái sinh, bách độc khó xâm. Thế nhưng trăm nghìn năm trôi qua vẫn chưa từng có ai nếm thử, bởi vì…Thiên Nhãn Bọ Cạp Vương vốn dĩ không dễ để động tới chút nào.”

Vừa nói, Nhậm Doanh Doanh vừa trực tiếp bỏ thứ được người đời gọi là tinh hoa ấy vào miệng Lăng Thành.

Khoảnh khắc nuốt vào, Lăng Thành chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên.

“Ăn xong thứ này, thật sự có thể giải độc? Sẽ không nghiêm trọng hơn đúng không?”

Lăng Thành càu nhàu vài tiếng.

“Đừng có nhiều lời.

Nhậm Doanh Doanh khịt mũi, không thèm để ý đến anh.

Hơn mười phút trôi qua, sắc mặt Lăng Thành dần hồng hào trở lại, cảm giác tê dại bất lực cũng chậm rãi biến mất!

Có thể nói rằng Thiên Nhãn Bọ Cạp Vương này thật sự có tác dụng. Lăng Thành đứng lên, đi đi lại lại hoạt động gân cốt một chút, liền có thể cảm nhận được nọc độc vốn dĩ chảy tràn trong cơ thể đều biến mất chẳng chút tăm hơi.

“Tôi đã cứu mạng anh đấy, mau cảm ơn đi.”

Nhậm Doanh Doanh cười hì hì tranh công.

Lăng Thành cũng không nhiều lời, lấy điện thoại ra mở hiệu ứng đèn pin, tay giơ về phía trước để soi sáng đoạn đường. Điều anh lo lắng nhất bây giờ là đột ngột có thêm hai con quái vật từ đâu xổng ra, nhảy tới trước mặt.

Đèn pin lóe sáng quét qua một cái, Nhậm Doanh Doanh và Lăng Thành thân thể đồng loạt giật bắn cả lên.

Điên mất thôi!

Cả hai trong lòng đều ngập tràn khiếp sợ!

Cách hai người khoảng mười mét, một cỗ quan tài pha lê cực lớn treo ở đó. Quan tài thủy tinh trong suốt, mặt kính lưu chuyển dòng ánh sáng lộng lẫy.

Bên trong quan tài, một người đang lẳng lặng khép mắt nằm yên.

Người đàn ông này có bộ râu trắng như tuyết, trên người mặc một bộ giáp bạc. Con rồng uy nghi được khắc trên áo giáp trông sống động như thật! Người đàn ông lặng im nằm nơi đó, chẳng biết đã qua đời từ bao lâu. Nhưng ông khiến cho người ta nảy sinh cảm giác, ông chính là người uy vũ bất phàm!

Người nằm trong quan tài thủy tinh này chắc chắn là chủ nhân của ngôi mộ!

Lăng Thành cùng Nhậm Doanh Doanh bước nhanh tới, trong lòng chấn động!

“Quan tài thủy tinh lớn, mắc áo giáp rồng bạc. Chủ nhân ngôi mộ cổ này khi còn sống chắc chắn là một nhân vật khiến người người phải kính nể.”

Nhậm Doanh Doanh không nhịn được, khe khẽ thở dài.

Lăng Thành gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn xung quanh.

Ngay bên cạnh quan tài thủy tinh, một bia đá được dựng lên. Tấm bia này cao hơn năm thước, trên đó dày đặc vô số chữ.

Nhậm Doanh Doanh bước nhanh tới, nhìn vào tấm bia đá, đọc từng chữ một.

“Tôi tên Triệu Vân, tự là Tử Long. Đại Tướng Thục Hán Trấn Nam…”

Cái gì?

Triệu Vân? Đây là lăng mộ của Triệu Vân?!

Vũ Thần Triệu Tử Long?!

Đầu óc Lăng Thành thoáng trở nên trống rỗng, anh bước nhanh tới, nhìn thấy dòng chữ trên bia đá thì triệt để ngơ ngẩn đến sững người.

Hỏi khắp mọi nơi, làm gì có ai mà không biết đến Triệu Tử Long?!

Triệu Vân cả đời chinh chiến thiên hạ, không ai có thể đánh bại! Trận chiến Thất Tiến Thất Xuất, một trận thành danh. Từ đó, ông được mọi người tôn là Chiến Thần!

Lăng mộ này vậy mà lại là của Triệu Tử Long…Mình không hề nằm mơ đúng không.

Nhìn thấy Lăng Thành đứng ngây ra như phỗng, Nhậm Doanh Doanh kinh ngạc.

“Anh làm sao vậy? Vẫn còn bị choáng váng à?”

Nhậm Doanh Doanh xuất thân là công chúa của Đại Lục Tận Thế, vốn dĩ không hề quen thuộc với với lịch sử của Địa Nguyên Đại Lục, đương nhiên sẽ không biết uy danh của Triệu Tử Long vang chấn đến mức nào.

Nhưng lúc này Lăng Thành vẫn còn mải đắm chìm trong nỗi choáng váng ngơ ngẩn, chưa có cách nào lấy lại được bình tĩnh.

Nhậm Doanh Doanh mờ mịt chẳng hiểu rõ chuyện gì, chỉ biết tiếp tục ngây ngốc đọc.

“Tôi, Triệu Tử Long cả đời chinh chiến nhưng chưa hề có riêng cho mình một học trò. Sau khi tôi mất đi, hi vọng gặp được người có duyên để truyền lại bí kíp tuyệt học.”

Đọc được đoạn này, Nhậm Doanh Doanh lẳng lặng thở một hơi dài, sau đó tiếp tục.

“Trong ngôi mộ của tôi sớm đã bài bố Huyễn Trận. Trên thế gian này, chẳng có được bao người có thể vượt qua được Huyễn Trận. Nếu có người đọc được những dòng chữ được tạc trên bia đá, điều đó đồng nghĩa với việc đối phương đã thông qua Huyễn Trận, chứng mình tôi và người có duyên gặp gỡ. Nếu đã như vậy, tôi, Triệu Tử Long, sẽ truyền cho người một bộ công pháp. Bài công pháp này được khắc ở mặt sau của bia đá. Ngoài ra, tôi xin tặng hai viên “Vô Cực Kim Đan.”

Truyền một bộ công pháp, còn có cả…Vô Cực Kim Đan?

Nghe vậy, Lăng Thành toàn thân run lên, trong lòng kích động không kiềm chế được! Vội vàng đi tới phía sau tấm bia đá.

Quả nhiên ở mặt sau tấm bia đá, có khắc một bộ công pháp. Mà ở phía dưới bệ đá chứa một hộp gấm, trải qua trăm nghìn năm vẫn như cũ tinh xảo vô cùng.

Trước tiên, Lăng Thành lựa chọn cầm lấy hộp gấm, không chút do dự mở ra.

Thời điểm hộp gấm được mở ra, một vầng sáng lóe lên, bên trong đặt hai viên đan dược chỉnh tề, màu vàng chói lọi, linh lực tràn trề.

Đây chính là Vô Cực Kim Đan!

“Vô Cực Kim Đan! Đúng là Vô Cực Kim Đan rồi!”

Lăng Thành kích động, âm thanh vì hưng phấn mà run rẩy cả lên.

Theo truyền thuyết, để tìm ra phương thuốc giúp bản thân trường sinh bất lão, Tần Thủy Hoàng đã triệu tập nhiều nhà giả kim để luyện hóa viên đan mang tên Trường Sinh Bất Lão. Kết quả là viên đan Trường Sinh Bất Lão làm mãi không thành, đánh bậy đánh bạ lại ra được viên đan Vô Cực.

Vô Cực Kim Đan, cả đời chỉ có thể dùng một viên. Bất kì bạn đang ở đẳng cấp nào đi chăng nữa, sau khi sử dụng xong, đều có thể nâng lên ba phần công lực!

Không sai, nếu như bạn chỉ là Vũ Sư bậc một, khi ăn vào liền trở thành Vũ Sư bậc bốn. Vũ Thánh bậc một ăn, liền trở thành Vũ Thánh bậc bốn!

Vô Cực Kim Đan, là loại đan dược quý hiếm nhất trên thế gian! Chỉ tiếc rằng, sau khi triều đại nhà Tần sụp đổ, Vô Cực Kim Đan liền theo đó mà thất truyền.

Trong quyển Vô Cực Đan Thuật cũng chỉ nói sơ qua về Vô Cực Kim Đan, không hề ghi chép phương pháp để chế ra kim đan.

Lăng Thành không ngờ rằng trong ngôi mộ cổ của Triệu Vân lại đặt hai viên Vô Cực Kim Đan.

Bấy giờ, Lăng Thành và Nhậm Doanh Doanh đưa mắt nhìn nhau, mỗi người uống một viên, ngay tại chỗ đem thuốc kim đan bỏ vào miệng.

Ực!

Ngay lập tức, một luồng khí mạnh mẽ ầm ầm bạo phát, thoát ra khỏi cơ thể hai người!

Hai người khoanh chân ngồi trên mặt đất, chỉ cảm thấy tinh lực như sóng cuộn biển gầm, nâng lên nhanh chóng!

Trong khoảng ba tiếng đồng hồ, Vô Cực Kim Đan đã hoàn toàn bị hấp thu. Lăng Thành chậm rãi mở mắt, trên mặt tràn đầy vui mừng!

Đúng như dự đoán, công lực sau khi sử dụng kim đan tăng liền ba phần. Hiện tại Lăng Thành đã là Vũ Hầu bậc bốn.

Haha! Lăng Thành vui mừng khôn xiết, tùy ý vung ra hai quyền, cảm thấy công lực bản thân so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều!

Trong lúc kích động vì hưng phấn, Lăng Thành nhìn về phía tấm bia đá. Trên đó còn ghi thêm một bộ công pháp.

“Vô Cực Thần Hoá Chưởng!”

Quả là một cái tên đủ đặc biệt!

Lăng Thành hít sâu một hơi, không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, nhìn công pháp được khắc trên bia đá, bắt đầu luyện tập.

Nhậm Doanh Doanh cũng hứng thú bừng bừng ngồi bên cạnh Lăng Thành, học tập theo loại công pháp này.

Vô Cực Thần Hóa chưởng một công pháp rất mạnh, không hề dễ tiếp thu chút nào.

Bọn họ cẩn thận nghiên cứu bài công pháp, hoàn toàn tiến vào trạng thái tập luyện, căn bản không cảm giác được thời gian đang chậm rãi trôi qua.

Chỉ trong nháy mắt đã hơn vài ngày trôi qua, Lăng Thành và Nhậm Doanh Doanh vẫn ở nơi ngôi mộ cổ khổ sở nghiên cứu, dày công luyện tập.



Đảo Thông Thiên.

Bên trong sảnh đường đang vô cùng náo nhiệt!

Hàng chục người hầu đang tất bật ra vào bố trí tiệc rượu.

Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại, sứ giả đến từ Đại Lục Tận Thế đã đặt chân lên đảo Thông Thiên. Vậy nơi người đứng đầu đã lập tức tổ chức buổi tiệc để chào đón.

Toàn bộ đệ tử trên đảo Thông Thiên đều cười nói không dứt tiếng. Bởi vì tối nay không cần đi tuần tra, cũng không cần phải công tác nữa. Giáo chủ hạ lệnh, ai cũng có thể uống rượu no say!

Nhưng có người vui mừng thì cũng có kẻ sầu lo.

Lúc này, vợ của giáo chủ là Trần Huyền đang ở trong phòng không ngừng đi tới đi lui. Trên gương mặt tinh xảo tràn đầy lo lắng cùng bất an. Bởi vì tối nay, cô sẽ thực hiện việc phóng hỏa, sau đó nhanh chóng rời khỏi đảo Thông Thiên.

Đúng vào lúc này, một đệ tử vô cùng ưu tú đi tới.

Đệ tử ưu tú này chính là người thân cận nhất đối với Trần Huyền, cô đối với đối phương vô cùng tín nhiệm.

Vừa gặp mặt nhau, đệ tử còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Trần Huyền đã gấp gáp, nóng lòng hỏi.

“Con đã hỏi thăm được tin tức về Lăng Thành chưa?”

Lần trước khi cả hai chia tay nhau, Lăng Thành đã hứa với cô rằng sẽ quay lại đây, đem cô rời khỏi đảo Thông Thiên.

Nhưng đã nhiều ngày trôi qua, Lăng Thành vẫn chưa có động tĩnh gì. Hôm nay Trần Huyền hạ quyết tâm muốn nhanh chóng hành động, bất đắc dĩ đành phải phái thuộc hạ tìm kiếm tin tức về Lăng Thành.

Đệ tử cung kính tuân mệnh nói.

“Thưa phu nhân, thuộc hạ đã tìm kiếm khắp thành phố Đại Phong nhưng thật sự không thể tìm thấy Thông Thiên Tôn Giả.”

Nghe thấy vậy, Trần Huyền chỉ có thể xua tay, nỗi lo lắng vẫn hiện rõ mồn một.

“Được rồi, con lui xuống đi.”

Lăng Thành xảy ra chuyện gì vậy, sao anh ấy không tới đón mình. Trần Huyền đột nhiên hoảng sợ, có lẽ nào anh ấy đã quên mất cô rồi hay không…

Hai giờ sau, khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Trần Huyền sẽ bắt đầu châm lửa. Cô muốn tạo ra tình huống bản thân đã bị vùi thây trong biển lửa, sau đó nhân cơ hội thoát đi.

Nhưng nếu như không có được sự bảo vệ của Lăng Thành, cô làm sao cả thể rời khỏi đảo Thông Thiên. Và thậm chí ngay cả khi có thể thoát được ra ngoài, trời Nam đất Bắc, cô biết phải đi về đâu…